Chơi Độc
Chương 92: Phiên ngoại 09
Cái gọi là hải đảo là có đảo, có hải (biển), chẳng phải trong nước không có. Tôn Hồi luôn miệng nói bản thân mình quen sống khiêm tốn nhưng khi Hà Châu giao lịch trình hôn lễ ra, cô vẫn hoa cả mắt: “Gióng trống khua chiêng rầm rộ thế này làm gì, lại chả phải hôn lễ của ngôi sao!” Vừa nói xong cô liền bổ sung thêm: “Tiền vé máy bay nhiều thế này có thể kham nổi không anh?”
Đương nhiên có thể kham nổi rồi. Hà Châu chơi lớn, vé máy bay kèm theo thiệp mời ào ào gửi đi. Ba ngày cuối cùng của tháng Chín, bạn bè thân thiết lục tục đáp máy bay tới.
Phong cảnh hải đảo hợp lòng người, Trời xanh, sóng biếc gió biển vi vu. Địa điểm diễn ra lễ cưới là bên cạnh khách sạn, bỗng nhiên đón tiếp một đám người da vàng đổ xô tới, ra ngoài giống như diễu hành, ăn cơm thì giống như tụ hội, mua sắm thì giống ong vỡ tổ. Một đám chị em phụ nữ lấy Lợi Mẫn và Tạ Kiều Kiều làm đầu càn quét các chốn tiêu tiền trên đảo, mà người đẳng cấp chân chính tất phải ngồi trong phòng hướng ra biển, nâng ly rượu vang ủ năm 82 trong truyền thuyết, nghe tiếng piano du dương, đắm mình cùng gió biển ấm áp, hất tóc mái đầy phóng khoáng hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có. Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu mặc lễ phục thiết kế cao cấp, dựa vào ghế dài, tò mò chạm vào ly rượu vang nghiêng ngả trên đôi chân ngắn ngủn của hai nhóc, ngẩng cao đầu nhìn Tôn Hồi cười “nhe xỉ”.
Tôn Hồi vuốt tóc, dang hai chân uống một hớp rượu vang, dán mắt nhìn bồn tắm lộ thiên.
Sóng biển, ánh mặt trời, con đường lát gỗ, và bồn tắm lộ thiên chỉ cách mép nước có vài bước chân. Hết thảy đều như mơ, Tôn Hồi thở dài một hơi: “Căm hận quá đi, sao tôi có thể nhiều tiền thế này chứ!”
Kết hôn với người có tiền chắc chắn phải tiêu tiền như nước rồi, tài lực hiển hách, giàu có hấp dẫn. Trong phòng chị dâu gọi Tôn Hồi ra thử đồ: “Xem thử còn chỗ nào cần sửa không! Ngày mai kết hôn rồi, hôm nay em đừng ăn nhiều quá!”
Tôn Hồi cực kỳ vâng lời, đặt ly rượu xuống chạy ngay về phòng, thay đồ xong cô soi gương tạo dáng. Chị dâu đẩy hai bé con vào phòng, giữ lấy nắm tay của Hà Tiểu Kiều
đang giơ lên định đánh anh trai và bảo với Tôn Hồi: “Mấy ngày này để chị và dì chăm sóc bọn trẻ cho! Em với Tiểu Châu cứ chơi thoải mái đi!”
Tôn Hồi cũng không khách sáo với chị dâu. Cô quay người ôm cánh tay chị ấy, nịnh nọt khen chị dâu đẹp người tốt nết. Chị dâu không chịu nổi cái miệng ngọt ngào của Tôn Hồi, nở ruột nở gan liên tục xua tay.
Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy là phù dâu không thể chỉ “ăn không” mà chẳng làm gì. Những việc lớn, Hà Châu đều đã cử người sắp xếp ổn thỏa. Việc lặt vặt lại chẳng cần họ bận tâm, cuối cùng hai người thực sự rảnh rỗi, chỉ có thể xách lễ phục của phù dâu ra ngắm, hào hứng nghiên cứu thảo luận về hôn lễ của họ sau này, tận đến khi họ ở trong đống váy phù dâu gợi cảm màu sắc nền nã, rút ra hai bộ chưa bao giờ trông thấy.
Tạ Kiều Kiều nhìn sang Thái Nhân Duy: “Của mày đâu?”
Thái Nhân Duy lắc đầu: “Tao cũng chưa thấy. Không phải Hồi Hồi đóng gói sao?”
Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy bối rối, cầm hai bộ váy màu đỏ chót, thêu một bông hoa to tướng chẳng biết là hoa mẫu đơn, hoa hồng hay hoa cúc, tà váy suôn mềm như sô cô la, gõ cửa phòng Tôn Hồi. Nửa tiếng sau trong phòng truyền tới tiếng thét kinh hoàng.
Hôm sau, ánh mặt Trời, sóng biển, bãi cát, nhiệt độ thích hợp, các vị khách nam nữ ăn vận chỉnh tề, bước vào nơi ký tên.
Lúc ký tên, họ trông thấy một cánh cổng vòm có cảm giác hơi cũ kỹ dựng trên bãi cát. Tuy cảm thấy kỳ kỳ, song cũng không nghĩ nhiều. Đi dọc theo đó một đoạn thì bắt gặp ghế ngồi hai bên thảm đỏ, đều thiết kế tinh tế, ghế gỗ phong cách cổ, họ cũng cảm thấy vẫn ổn, ngẩng đầu lên nữa thì choáng váng thấy bàn gỗ kê ngay trước mặt, phủ khăn màu đỏ, trên khăn trải bàn bày ấm tách trà, lọ hoa cùng lư hương. Một chữ hỷ to đùng ở chính diện. Trên chữ hỷ treo lụa đỏ. MC mặc áo dài mời quan khách ai vào chỗ nấy, cầm micro chỉ huy hiện trường.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khó bề tưởng tượng. Và sau mười phút xôn xao bàn tán, trên bãi biển cực kỳ phong cách chợt tấu lên khúc nhạc hỷ truyền thống, một cái kiệu lớn tám người khiêng lắc lư tiến vào. Hỷ nương mặc trang phục có hình bông hoa to tướng màu đỏ. Bạn học của Tôn Hồi hét lên: “Óe, đây chẳng phải Tạ Kiều Kiều và
Thái Nhân Duy sao?” Trên đầu cài hai đóa hoa, trên tay cầm khăn tay màu đỏ, Tạ Kiều Kiều cùng Thái Nhân Duy cúi đầu, đi từng bước nhỏ.
Cuối cùng chú rể Hà Châu xuất hiện trước ánh mắt mong đợi của quần chúng. Anh mặc hỷ phục, nở nụ cười đá một phát vào cửa kiệu. Cô dâu mặc hỷ phục tay rộng, vạt áo đối xứng, phủ khăn lụa đỏ trên đầu rốt cuộc cũng “lên sân khấu”. MC lớn giọng bộc bạch nói lời giới thiệu cho quần chúng, một hàng “gia nhân, nha hoàn” mặc trang phục cổ trang vây quanh cô dâu chú rể.
Niềm vui bất ngờ này thật không dễ dàng, một bên phong cách cổ xưa, một bên phát VCR hiện đại, một bên là “gia nhân, nha hoàn” cùng hai hỷ nương. Một bên là quan khách mặc lễ phục kiểu âu đi giày da. Đàm Đông Niên cười phun nước miếng, khuôn mặt đỏ gay ra sức ho khan, bàn tay run rẩy, gian nan mở miệng: “Càn quấy, càn quấy quá!”
Một hôn lễ kiểu Tây tử tế quả thực khiến tất cả bọn họ trở thành Tây không ra Tây, ta không ra ta. MC còn mang giọng điệu tự hào bày tỏ đây là ý tưởng của cô dâu, trải qua sự cải tiến của chú rể. Có người kêu to “Hay”, nhao nhao bảo họ quỳ xuống làm lễ, uống rượu giao bôi, cũng có quan khách thuộc loại đẳng cấp giống Đàm Đông Niên, khuôn mặt buồn buồn, cho đến khi Hà Châu dắt Tôn Hồi đứng trước bàn làm lễ, giọng nói hồn hậu vang lên: “Chúng con lễ Trời lễ Đất, cả đời chăm chỉ thờ phụng, để cho chúng con từ từ già đi!”
Anh dẫn Tôn Hồi quỳ xuống, “Nhất bái Thiên địa”, “Nhị bái” cha mẹ giống như đang ngồi đằng trước, cuối cùng “phu thê giao bái”. Giữa Trời Đất bao la, khi họ sinh ra trong sự hỗn độn, chập chững lớn lên, có tiếng cười và nước mắt, hai con người gặp nhau lúc tinh thần sa sút nhất, từ đó về sau nương tựa lẫn nhau. Họ đem sinh mệnh cột chặt lấy nhau, vái Trời Đất cho họ đi đến cùng nhau, vái người mẹ đã yên giấc ngàn thu. Về sau trong cuộc đời dài dằng dặc này, cũng không thế lực nào có thể chia tách họ nữa. Hà Châu sẽ không ghét bỏ mái tóc bạc phơ của Tôn Hồi, Tôn Hồi cũng sẽ không chê đầy miệng răng giả của Hà Châu. Có một lần Tôn Hồi xem bộ phim Thơ Ngây phiên bản Đài Loan, chỉ vào mẹ của Tương Cầm và bảo: “Ai có thể ngờ đây là Triệu Vĩnh Hoa hát ca khúc “Chuyện lãng mạn nhất” chứ!”
Ai có thể ngờ, năm đó một cô bé Tôn Hồi vẫn đang trèo cây mò cá, một cu cậu Hà Châu ngồi trên vai bố xem người ta đánh cờ, sẽ nhớ được một bài hát cũ thế này, sẽ mong muốn cùng người trong đời của mình cùng nhau từ từ già đi!
Hôm nay dưới cái khăn đỏ trùm đầu, Tôn Hồi âm thầm khóc một trận, từ đấy trở đi cũng không hối tiếc!
Nhưng tiết tấu ban đầu không phải như vậy, xúc động không thể chịu nổi. Tôn Hồi lau khô nước mắt, đợi sau khi theo đúng chương trình gỡ khăn trùm đầu xuống, cô lại đổi một bộ váy cưới thiết kế cao cấp, đi một lượt thảm đỏ trong sảnh tiệc, thay ba bộ lễ phục trong tiệc tối, vác cái bụng đói đến từng bàn mời rượu, cho Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu ăn hai lần. Khách khứa bị nghi thức buổi chiều khiến cho cảm động nên không ít người tò mò về bố mẹ hai bên của cô dâu chú rể. Thỉnh thoảng vài người hỏi ra miệng, chị dâu dùng đôi ba câu ứng phó qua hết. Cứ thế bận rộn cả một buổi tối, cuối cùng lễ cưới kết thúc. Tôn Hồi ngâm nga: “Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh từ từ già đi!”, ôm cổ Hà Châu, được anh bế về phòng. Cô hỏi anh: “Cùng già đi, cùng già đi á?”
Hà Châu thấp giọng đáp: “Ừ, cùng già đi!”
Mặt Tôn Hồi phiếm hồng, nằm trong làn nước, đầu óc vẫn nghĩ tới: “Cùng nhau già đi”. Sống mũi cô cay cay. Hà Châu vốc một vốc nước ấm, trút vào ngực Tôn Hồi.
Bồn tắm lộ thiên trên mặt biển, trên đầu là Vầng Trăng của một đất nước khác, quầng sáng trở nên lớn hơn. Tôn Hồi khẽ ngâm nga hát, ôm lấy eo Hà Châu đặt một nụ hôn xuống ngực anh, mỉm cười: “Tuyệt thật!”
Giọng nói nũng nịu mang theo chút men say, Tôn Hồi cười ngây ngốc ôm lấy Hà Châu lại hôn anh mấy cái, tiếng “roạt roạt” càng lúc càng vang. Vẫn muốn tiếp tục thì Hà Châu bóp chặt đôi má cô, cắn cái miệng bị cô ép líu la líu lo. Anh cười hỏi: “Nhiệt tình thế à?”
Tôn Hồi lúng búng: “Em chỉ nhiệt tình với anh thôi! Em thích anh lắm!”
Hà Châu lại cắn hai phát, đưa cái lưỡi phác họa đôi môi cô, vẫn kẹp chặt đến nỗi cô chu môi lên, anh hỏi: “Thích gì ở anh?”
Tôn Hồi đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Thích anh ở chỗ cơ thể khỏe mạnh, đẹp trai này.”
“Còn gì nữa?”
“Thích anh IQ cao này, gen tốt này, một lần khiến em sinh hai nhóc này!”
“Đấy cũng có công lao của em!” Hà Châu nở nụ cười cắn cô một miếng nữa: “Còn gì không?”
“Còn, còn có anh là phú hộ á. Lần này em có thể ra nước ngoài, có hết tất cả này.”
Lồng ngực Hà Châu phập phồng, nụ cười bên môi càng lúc càng sâu. Bỗng anh nghe Tôn Hồi nói tiếp: “Với cả, em thích anh thích em!” Tôn Hồi chu môi, dáng vẻ chọc cười, hào quang chảy trong mắt cô rạng rỡ hơn cả ánh trăng: “Lúc không ai thích em thì anh đã thích em!”
Hà Châu chợt bình tĩnh lại, đôi con người sâu thẳm nhìn Tôn Hồi. Anh xoa cái miệng nhỏ bị anh cắn đỏ hồng, từ từ buông má cô ra, ôm cô vào lòng, dán lên môi cô và nói: “Có lẽ anh không bình thường rồi! Sao mà thích mỗi em thế nhỉ?” Nói xong, anh “ăn” cô, cười một tiếng, cạy mở đôi môi Tôn Hồi.
(Vở kịch nhỏ: Hà Đại Đao cướp ti giả của Hà Tiểu Kiều, nhét vào miệng mình, vừa tẹp tẹp mút hai cái thì bị Hà Tiểu Kiều kéo ra, cu cậu lần nữa đoạt về. Hà Tiểu Kiều không chịu thua kém, hai cánh tay ú nấn chiến đấu trong không trung, lực lượng hai bên tương đươngCuối cùng Hà Tiểu Đao ê a: “Em đoán bố mẹ đang làm gì?”
Hà Tiểu Kiều cắn ti giả, lúng búng: “Đêm tân hôn còn có thể làm gì, bọn mình phải hiểu chứ!”
Hà Đại Đao nghĩ một chốc rồi nói: “Vậy em bảo, nếu bố ăn hết cả sữa thì bọn mình làm sao giờ?”
Hà Tiểu Kiểu liền hoảng hốt, há miệng, vô cùng lo lắng: “Làm thế nào, làm thế nào? Em muốn uống sữa!”
Hà Đại Đao bình tĩnh cầm ti giả lên, cho vào trong miệng mình, điềm nhiên ra sức mút. Hà Tiểu Kiều vẫn đang ở đó gào “sữa sữa”.
Đèn bỗng sáng lên, chị dâu vội vàng pha sữa bột mang tới, ôm Hà Tiểu Kiều khóc sướt mướt lên, dỗ dành: “Ờ, ngoan nào! Không khóc không khóc! Sữa bột này ngon nhờ! Ngon hơn sữa mẹ nhờ!”
Chị dâu nhìn về phía ống kính, cầm bình sữa Hà Tiểu Kiều đang ôm lên và bảo: “Không chứa bất cứ chất phụ gia và chất bảo quản nào! Nói không với melamine, xin hãy lựa chọn sữa bột nhãn hiệu Chị Dâu! Nhớ kỹ, khiêm tốn, khiêm tốn nha!”)
Trong làn nước ấm áp thế này, mọi xúc cảm đều trở nên khác lạ.
Hà Châu lật người một cái, phủ lên sau lưng Tôn Hồi. Anh giữ khuôn mặt cô, cố gắng không để cô chìm xuống! Chân Tôn Hồi chạm vào đáy bồn, cô nhắm mắt, lắng nghe âm thanh hòa quyện càng lúc càng vang! Dần dần, cô bị Hà Châu nâng lên, hai người ngồi giữa bể bơi, ôm nhau thật chặt, xung quanh chỉ có tiếng thở dốc của họ. Dưới ánh trăng những con sóng lấp lánh trên mặt biển phẳng lặng, gió biển vi vu thổi qua, kích thích Tôn Hồi nổi lên một tầng da ga, kế tiếp lại dần dần được xoa dịu bởi Hà Châu. Lỗ chân lông “đùng” một tiếng, tựa hoa lửa nổ tung, khắp nơi đều nóng bỏng như mang theo thuốc nổ, bùng lên một bức tranh cảnh đêm rực rỡ.
Tôn Hồi ngửa ra đằng sau, mái tóc buông rủ chấm mặt nước, lồng ngực được Hà Châu bao bọc, mỗi lần mạnh mẽ đụng chạm đều nóng đến phỏng người. Hà Châu như thể muốn nuốt cô vào bụng, dồn dập nuốt nơi mềm mại và ấm áp nhất. Tôn Hồi không ngừng ngân nga, cơ thể càng trượt xuống. Hà Châu tách chân Tôn Hồi ra, một tay vòng qua eo cô, một tay từ từ thăm dò giữa hai chân cô. Anh buông môi cô, lại ngậm lấy đầu ngực đã dựng lên dưới ánh trăng, dùng răng nhẹ nhàng đùa nghịch và nói: “Hồi Hồi, sao em thơm vậy?”
Tôn Hồi ấm ách kêu một tiếng, đột nhiên kẹp chặt chân. Hà Châu ra sức tiến vào, Tôn Hồi nhận ra liền cứng ngắc. Hà Châu lập tức rút ngón tay. Rất nhanh, Tôn Hồi run lên né tránh nụ hôn của anh, liên tục lùi về sau! Trong tiếng nước ì oạp còn trộn lẫn âm thanh của anh. Tôn Hồi đỏ bừng mặt, thở hổn hển không ngớt. Song Hà Châu không cho cô kháng cự, mạnh mẽ nhấn cô lên thành bể trơn nhẵn, bao trùm đôi môi cô không cho cô mở miệng. Động tác trên tay anh càng nhanh, khiến Tôn Hồi không ngừng nhấp nhô. Nước ấm văng tung tóe, cuối cùng mọi thứ trở lại với yên tĩnh. Nhưng trong lúc Tôn Hồi chưa lấy lại được nhịp hô hấp, đột nhiên anh tiến vào lần nữa, không có loại cảm giác căng chặt của ngày thường, song vẫn khiến Tôn Hồi nghẹt thở, nước ấm cũng như thể tràn vào trong cơ thể, nóng đến tận bụng dưới của cô.
Tôn Hồi còn chưa sẵn sàng thì Hà Châu đã không thể đợi được mà di chuyển, thậm chí cũng không để cho cô tạm nghỉ tẹo nào, chẳng có tí ti dịu dàng ngày thường. Không lâu sau Tôn Hồi liền khẽ kêu lên, vỗ vào anh bảo anh nhẹ nhàng chút! Hà
Châu biết Tôn Hồi chịu hết nổi, nhưng anh căn bản không thể khống chế sức lực. Dưới bầu trời, hết thảy đều trở nên nguyên sơ, ngay cả máu cũng đang sôi, xương cốt cũng đang gào thét. Mái tóc ướt dán lên má Tôn Hồi, cô trút bỏ vẻ kiêu ngạo của ngày thường, nằm dưới thân Hà Châu trở thành một người phụ nữ, yêu kiều mà tinh tế, dáng vẻ cầu xin ấy khiến Hà Châu muốn xé rách cô.
Hà Châu nâng Tôn Hồi lên thêm, ra sức tiến thẳng vào. Anh ôm chặt lấy cô không cho chống cự, nói những lời mất kiểm soát bên tai cô. Mỗi câu đều khiến Tôn Hồi xấu hổ đỏ mặt, cơ thể không kìm nổi mà mẫn cảm hơn, ép Hà Châu khó bề động đậy. Anh nhấc mông cô, bế cô lên trên đùi, dữ dội va chạm với cô. Anh dùng sức hôn môi cô, ném cô xuống, tiếng nước mỗi lúc một to, bọt nước đã không tìm được phương hướng. Ngay đến một ngón chân, Tôn Hồi cũng chẳngg thể nhúc nhích. Cô kêu to cầu xin anh: “Anh điên à, nhẹ thôi!”
Hà Châu bỗng lùi ra, lật người cô một cái, để cô quỳ bên cạnh bể bơi. Tôn Hồi với ý thức mơ hồ ảo tưởng anh tốt bụng. Ai dè anh đột nhiên xâm nhập lần nữa. Trong chớp mắt Tôn Hồi mềm nhũn, bị anh bóp ngực, thân mình không ngừng bổ nhào về phía trước, chưa được mấy cái thì cô tóm lấy cánh tay anh, rướn ngực lên mà gào thét. Bầu Trời giống như bị tia sét xé rách, thậm chí Vầng Trăng cũng hò hét lao xuống trần thế. Sóng to gió lớn cuốn đi mọi ý thức của Tôn Hồi trong tích tắc, còn Hà Châu lại muốn lấy đi mạng sống của cô. Không để cô hoàn hồn thì anh đã lật người cô lại, khóa cô lên thành bể, chống một chân cô lên, cấp tốc va chạm, hổn hển nói: “Anh đã bảo muốn chơi chết em rồi mà! Chơi chết em, còn nhớ không, hửm?” Anh ngậm cánh môi cô, ngay cả hơi thở của cô anh cũng đoạt mất. Nửa cơ thể của Tôn Hồi đã treo bên ngoài bồn tắm. Anh bất ngờ đụng vào nơi sâu hơn nữa, Tôn Hồi hệt bị người ta bóp nghẹt cổ họng, tất cả ý thức cuối cùng cạn hết. Nước trong bể đã lạnh dần, nhưng quanh người cô chẳng khác gì kẹt giữa đám cháy, ra sức hít thở, không thể cầu cứu. Cô tức giận thét to: “Anh không cần mạng hả? Em sẽ xử lý anh!”
“Còn sức đe dọa anh!” Hà Châu thở dốc, cười khẽ, chợt đứng dậy, chầm chậm ôm cô ra khỏi bồn tắm, cầm cái khăn tắm lên trải bừa trên sàn, rồi nhẹ nhàng đặt Tôn Hồi xuống.
Mặt biển trải dài, giống như một con thuyền nhỏ, tiếp nhận sức lực nằm ngoài tầm kiểm soát của Hà Châu. Tôn Hồi từ bên bồn tắm trốn tới cạnh lan can, tức tối và bất lực bị Hà Châu khóa lên lan can, ra ra vào vào, rồi được anh ôm vào trong lòng lượn tới hàng rào bảo vệ. Theo mỗi bước đi, Tôn Hồi lại run lên một cái, vẫn không quên đe dọa Hà Châu. Anh thả cô xuống, sau khi nghe thấy tiếng xin tha mới thôi. Lúc nghỉ
giải lao anh đổi nước một lần, lại thả cô vào trong bồn, ôm cô nhỏ giọng nói những lời yêu đương, liên tục đẩy Tôn Hồi vào trong con sóng lớn, dường như anh cũng đã với tới cả Vầng Trăng kia. Anh dùng sức ôm cô, không ngừng nói: “Hồi Hồi thật ngoan, Hồi Hồi thật ngoan!”
Nhưng đêm nay có vẻ mãi mãi không sao kết thúc. Tôn Hồi bám lấy đầu giường, thầm oán kỹ năng của mình hôm nay chẳng bằng người. Trong bóng tối chỉ có tiếng va chạm kịch liệt và tiếng thở dốc. Hà Châu chính là một “cầm thú” không bao giờ ăn no.
Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu bị cướp mất “bát cơm”, ngậm ti giả, vẫn chẳng hề hay biết bát cơm của mình đang bị “cầm thú” nào đó giày vò cực kỳ bi thảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!