Chói Mắt - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Chói Mắt


Chương 12


Tình Dã vừa mới nói cộng không đúng, thì Lý Lam Phương bèn lập tức xen vào: “Không đúng chỗ nào thế?”

Tình Dã liếc nhìn bà ấy một cái rồi nhẹ nhàng đáp: “Con đến đây từ ngày 10, từ hôm đó tính tới cuối tháng là có hai mươi mốt ngày, tổng cộng thu được 4620 tệ, như vậy trung bình mỗi ngày thu được 220 tệ, cộng thêm chín ngày trước ngày mùng 10 con chưa có ở đây nên chưa tính vào, thì ít nhất doanh thu mỗi tháng phải khoảng trên dưới 6600 tệ.”

“Hơn nữa, theo con quan sát thì mùa Hè nên học sinh đến khá đông, tháng bảy lại vừa được nghỉ, nếu như con không tính nhầm thì tháng này sẽ là tháng đỉnh điểm và cũng là tháng có doanh thu cao hơn so với bình quân, ít nhất cũng phải trên bảy nghìn tệ.”

Sau khi nói xong, cô nhìn về phía Lưu Niên, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía anh ta, Lưu Niên ngẫm nghĩ lại một lúc rồi nói: “Hình như là vậy, mấy ngày sau khi nghỉ hè có rất đông học sinh tới.”

Lý Lam Phương lập tức hét lên: “Chênh nhiều như vậy, mấy nghìn tệ đó, hai đứa cộng không đúng hả? Há? Lưu Niên, cậu nói xem nào.”

Lưu Niên ngây người: “Con cũng không biết.”

Lý Lam Phương chỉ vào Lưu Niên, nói: “Không phải cậu đút túi rồi đấy chứ? Bình thường trông cũng trung thực lắm mà.”

Lưu Niên nghe thấy vậy, thì lập tức lo lắng: “Con chưa từng lấy tiền của cửa hàng mà bà chủ Lý.”

Lý Lam Phương còn muốn tiến lên chất vấn, nhưng Tình Dã đã ngăn lại rồi nhìn chằm chằm vào máy tính, nói: “Từ từ, dì hãy nghe những khoản chi từ sau ngày mùng 10 đã, lương của Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến cộng lại là 2400 tệ, tiền điện nước là 1320 tệ, các khoản chi lặt vặt khác tổng cộng hết 329 tệ. Ngày 11 tháng 07 dì lấy đi 300 tệ, ngày 14 lấy 200 tệ, ngày 17 lại lấy thêm 300 tệ, ngày 18 dì mua thức ăn hết 126 tệ, sau đó đến ngày 20 dì lấy một khoản 1000 tệ, ngày 25 lấy 500 tệ, vừa rồi cũng cầm nốt 1205 tệ còn lại, có nghĩa là từ sau ngày mùng 10 dì đã lấy tổng cộng là 3631 tệ. Lưu Niên, trước ngày mùng 10 bà chủ có lấy tiền không?”

Lưu Niên bất an liếc nhìn Lý Lam Phương, rồi thành thật nói: “Hình như có lấy vài lần, nhưng bao nhiêu thì tôi không rõ.”

Tình Dã ừm một tiếng, sau đó nhìn về phía Lý Lam Phương: “Nghe nói mỗi cuối tháng dì đều cầm tất số tiền còn lại, đầu tháng tiếp theo lại tiếp tục làm một vòng tính mới, không cộng những món tiền dì đã lấy từ trước ngày mùng 10 và tính riêng từ sau ngày mùng 10 thôi thì tổng chi cũng là 7680 tệ rồi, vậy nên con số 5380 khi nãy tính ra chắc chắn là không đúng.”

Hình Võ nghe Tình Dã phân tích, anh đột nhiên ngẫm nghĩ lại, cộng cả mười ngày đầu tháng thì doanh thu tháng này cũng sắp tới một vạn rồi, chẳng trách khi nãy Tình Dã lại chắc chắn rằng con số anh cộng ra là không đúng.

Lý Lam Phương lấy tiền sẽ không nói với Lưu Niên, bản thân Lưu Niên cũng mơ mơ màng màng, vì vậy khoản tiền vài nghìn tệ ra vào này thực ra là bị Lý Lam Phương lấy đi, còn về việc ngày nào bà ta cũng gào thét rằng mình không có tiền, có lẽ là do thua bạc hết cả rồi. Hình Võ biết mỗi tháng Lý Lam Phương đã thua không ít trên bàn mạt chược, nhưng trước giờ hoàn toàn không biết rằng bà ấy lại thua mất tiền lương của mấy người cộng lại như vậy.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Lam Phương, Lý Lam Phương biết mình đã sai, vừa rồi còn nghi ngờ Lưu Niên, nên lúc này chỉ biết đứng yên và chẳng dám lên tiếng.

Tóc vàng hoe lên tiếng: “Đỉnh cao! Em họ, chỉ số thông minh của em cao thật đó! Mới đến có vào ngày mà đã làm rõ ràng rành mạch từng khoản thu chi trong cửa hàng rồi.”

Anh ta dứt lời liền ngó vào xem một cái, Lý Lam Phương và Lưu Niên cũng tò mò vây quanh, Hình Võ thì đi tới phía sau Tình Dã, thấy trong bảng excel của cô có đầy đủ các mục như ngày tháng, tóm tắt, thu vào, chi ra, số dư và người nhận, tất cả đều được làm rõ mồn một, cả khoản chi hơn hai mươi tệ mua kẹo cho cửa hàng cô cũng ghi chú vô cùng chi tiết. Hơn nữa, Tình Dã thuận tay nhấp vài cái, trong bảng lập tức hiện ra các khoản thu cắt tóc được bao nhiêu, uốn tóc được bao nhiêu, nhuộm tóc được bao nhiêu, hàm số tính toán, đủ loại số liệu chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu ngay.

Mặc dù, đây là những thao tác được coi là “thiểu năng” trong mắt Tình Dã, nhưng lại vô cùng siêu phàm đối với những học sinh kém như mấy người này, còn cả người thậm chí chưa tốt nghiệp cấp hai là Lý Lam Phương và Lưu Niên nữa.

Hình Võ, người duy nhất có thể hiểu được các hàm số cũng không thể cẩn thận, tính toán các khoản rõ ràng được như Tình Dã, trong mắt anh lập tức loé lên tia sáng am hiểu sâu sắc.

Lý Lam Phương gọi bọn họ ra ăn cơm trước, rồi bảo Lưu Niên cũng ở lại ăn, mấy người cùng chuyển ghế trong tiệm làm tóc ra ngồi quanh chiếc bàn. Hình Võ đã đút xong cơm cho bà nội, bữa tối bà nội ăn tương đối ngon miệng, nên đút cũng nhanh hơn.

Một lúc sau, khi anh ra ngoài, trông thấy Tình Dã đang chống má ngồi nghe Tóc vàng hoe và Hổ mập chém gió, chém quên cả lối về, Lưu Niên nghe xong thì tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, còn Tình Dã lại vẫn bình thường như không.

Hình Võ đi tới, đá chiếc ghế rồi ngồi xuống, Lý Lam Phương không tham gia cùng lũ trẻ nên nấu xong đồ ăn thì bê bát cơm của mình vào tiệm xem Tivi.

Tóc vàng hoe mở nắp chai bia, Lưu Niên sống chết không chịu uống một ngụm, kêu nó đắng, nên bị Tóc vàng hoe cười nhạo là đồ hèn nhát. Vì vậy anh ta rót ra ba cốc bia và hỏi Tình Dã: “Này em họ, em có uống một chút không?”

Hình Võ liếc nhìn anh ta: “Nhìn cô ấy có giống người sẽ uống bia rượu không hả?”

Tình Dã nghe thấy câu này thì không hài lòng: “Tại sao tôi lại không thể uống? Trên chai bia này có ghi là chỉ dành riêng cho học sinh cấp ba ở Thị trấn các anh à?”

Vừa nói, cô vừa cầm chiếc cốc dùng một lần lên đưa cho Tóc vàng hoe: “Rót đầy.”

Tóc vàng hoe chưa từng thấy cô gái nào có thể nói khiến anh Võ cứng họng như vậy, nên nhất thời bật cười, sau đó đón lấy chiếc cốc, rót đầy cho Tình Dã. Hổ mập cũng cười, còn Hình Võ thì chỉ biết lắc đầu mặc kệ bọn họ.

Tình Dã cầm cốc bia lên, hùng hổ nói: “Lên trước đây.”

Nói xong liền ngửa đầu uống trước coi như kính trọng, Hình Võ cau mày, nói với cô một câu: “Uống vội vàng thế làm gì?”

Tình Dã đặt cốc xuống, nhìn anh đầy khiêu khích: “Anh uống đi chứ.”

Hổ mập và Tóc vàng hoe đều cầm cốc lên, Hình Võ cũng ngửa đầu uống cạn, anh uống rất hăng hái, không như Tình Dã phải uống từng chút từng chút một mới hết, Hình Võ thực sự là nuốt trọn trong một ngụm một cách hoàn hảo.

Khi Lý Lam Phương ăn xong cơm, đi ra sân sau để cất bát, bà ấy thấy Tình Dã cũng uống bia thì có chút kinh ngạc, nói: “Trời ơi, sao con cũng uống thế?”

Cất bát xong lại không yên tâm, dặn dò một câu: “Mẹ sang hàng xóm đánh bài, Võ tử con để ý Tình Dã nhé, đừng để con bé uống nhiều đấy.”

Hình Võ cợt nhả dựa lưng vào ghế, nhướng mi nói: “Mẹ cứ đi đi.”

Hôm nay, cuối cùng thì Tình Dã đã ăn những món do Lý Lam Phương nấu và cũng có món hầm để ăn, tuy rằng trông chúng có vẻ không mấy ngon và đương nhiên là chẳng thể so sánh được với lớp da giòn, thớ thịt mềm của vịt quay Bắc Kinh, nhưng ít ra cũng có chút mùi vị.

Cô thấy ngon miệng nên ăn khá nhiều, Tóc vàng hoe lại rót thêm cho cô một cốc bia, đồng thời đẩy đậu phộng đến trước mặt cô: “Em họ, em ăn cái này đi, bia là phải đi kèm với cái này.”

Tình Dã nhấc đũa gắp một hạt bỏ vào miệng, khiến mấy người đàn ông xung quanh phải sững sờ, mấy người họ khi ăn đậu phộng đều mỗi người nắm một mắm lớn, rồi nhét vào miệng, trước giờ chưa từng thấy ai ăn đậu phộng lại tinh tế như vậy.

Môi trường sống từ nhỏ đã khác nhau, ngay cả khi cùng ngồi trên băng ghế gỗ mục nát, thì Tình Dã vẫn giữ nguyên tư thế thẳng lưng, chuyển động tao nhã, ngay cả động tác uống bia cũng thấy đẹp mắt, chai bia có giá bốn tệ nhưng lại được cô đem đến hương vị như chai rượu vang bốn nghìn tệ vậy, không giống mấy người thô lỗ bọn anh, ngồi không ra ngồi, mà đứng cũng chẳng ra đứng.

Vì vậy, cả đám Tóc vàng hoe đều cảm thấy vô cùng thú vị, bèn lên tiếng hỏi Tình Dã: “Em họ, họ của em thật hiếm thấy, tên cũng ít gặp nữa, sao người nhà em lại nghĩ ra đặt cho em cái tên này thế?”

“Bầu trời trong xanh, lời nói tốt đẹp.”

“Há? Là sao?” Tóc vàng hoe nghe câu giải nghĩa này như thể đang nghe tiếng Hán cổ, đầu óc mịt mờ, bầu trời trong xanh thì anh ta hiểu, nhưng bầu trời trong xanh thì sao lại cần lời nói tốt đẹp, anh ta hoàn toàn nghĩ không ra.

Hình Võ cũng quay đầu nhìn sang Tình Dã, cô nhàn nhạt lên tiếng giải thích: “Khi anh sống dưới bầu trời trong xanh, thì tâm trí cũng được mở rộng, những lời nói ra khỏi miệng, hay những việc làm ra đều vô cùng tích cực, từ đó con người cũng sẽ trở nên tốt hơn.”

“Đây là cái tên mà ba tôi đã đặt cho tôi, khi còn nhỏ, ông ấy đã nói với tôi rằng, sau này muốn trở thành người thế nào thì bắt buộc phải để bản thân mình bước đi trên con đường như thế, như vậy mới có thể đi đến cuối cùng.”

Hình Võ cúi đầu uống cạn cốc bia, hàng lông mi dày che đi tia sáng đang khẽ lay động trong mắt anh. Bầu trời trong xanh thì lời nói sẽ tốt đẹp, nhưng trước tiên phải có bầu trời trong xanh cái đã. Đột nhiên anh đã có câu trả lời cho câu hỏi luôn vây hãm lấy mình mấy ngày hôm nay, tại sao con người ở đây lại chẳng lương thiện nổi, ngày ngày độc mồm độc miệng nói xấu, dè bỉu, tính toán với nhau, là bởi vì nơi đây cát vàng ngập trời, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống như bị ngăn cách bởi một tấm vải sa tanh, bầu trời chẳng thể trong xanh thì lời nói tốt đẹp kiểu gì?

Lưu Niên lờ mờ hiểu được: “Vậy Tình Dã, sau này cô muốn trở thành người thế nào?”

Tình Dã khẽ mỉm cười: “Tôi sao? Tôi vẫn chưa nghĩ ra cụ thể, nhưng tôi nên chăm chỉ để hướng tới chuyên ngành Kinh doanh của Đại học Toronto, tôi cảm thấy sau này mình có thể kiếm được rất nhiều tiền, vì vậy tôi cần nghiên cứu, học tập một cách có hệ thống về cấu trúc kinh tế cũng như các khái niệm về kinh doanh.”

Tất cả đám con trái trên bàn đều bật cười, thế mà lại có người vô cùng tự tin nói rằng tương lai mình có thể kiếm thật nhiều tiền, thậm chí đến cả Hình Võ cũng phải nhếch khóe miệng.

Hổ mập nói: “Tuy, tuy nhiên trường To, Toronto có phải ở nước ngoài không?”

“Canada.” Tình Dã nói với anh ta.

Cả Hổ mập và Lưu Niên đều há hốc miệng nhìn cô, ở đình Trát Trát tại cái huyện tuyến mười tám đến cơm chẳng đủ ăn này, thì việc ra nước ngoài đối với bọn họ chính là giấc mộng, chỉ nhìn thấy trên Tivi, nhưng chưa từng nghĩ nó có liên quan đến mình hay những người xung quanh mình. Vì vậy, từ “Canada” đã khiến ánh mắt khi nhìn Tình Dã của bọn họ cũng trở nên kính nể.

Hình Võ cụp mắt xuống, cả người rơi vào trầm lặng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tình Dã nhắc đến việc sau này sẽ ra nước ngoài học tập, thực ra sau khi xem những bức ảnh về cuộc sống trước đây của cô, thì việc ra nước ngoài đối với những người như cô dường như chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có điều khi tận tai nghe thấy Tình Dã nhắc đến, đột nhiên Hình Võ lại cảm thấy bản thân mình và cô như hai con người sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Tình Dã uống đến cốc thứ ba thì hai má bắt đầu ửng hồng, chút sắc đỏ hiện lên trên khuôn mặt trắng như sứ, khi mỉm cười bên khóe miệng lộ ra chiếc má lúm đồng tiền dễ thương, tựa bầu trời trong vắt sau cơn mưa, chói lọi và sáng ngời, đem theo vài phần kiêu ngạo, dưới ánh đèn màu vàng, cả người cô trắng ngần như đang phát sáng.

Sự khác biệt lớn nhất giữa cô và những cô gái khác ở đình Trát Trát chính là cô dám nghĩ dám nói, như món báu vật, chẳng thể nói hết những thứ khiến bọn họ cảm thấy kỳ kỳ lạ lạ trên người cô, chẳng hạn như độ dốc khi vượt qua hẻm núi của chiếc trực thăng, còn cả chuyện cô và ba đã suýt chút nữa thì va phải con chim khi ngồi trên khinh khí cầu, khiến đám Hổ mập vô cùng thích thú và nhìn cô ngưỡng mộ như đang nhìn nữ thần.

Một lúc sau, giọng nói của Tình Dã rõ ràng đã không còn như mọi khi, có chút nghịch ngợm và kiêu ngạo của thiếu nữ, Hình Võ ngước lên nhìn cô, lại phát hiện đôi mắt to tròn như nước của cô đã bắt đầu mơ màng mờ đi.

Khi Tình Dã lại định cầm cốc lên tiếp tục uống với nhóm Hổ mập thì cuối cùng Hình Võ cũng không nhịn được nữa bèn vươn tay tới đè cổ tay cô lại: “Thế là được rồi đó.”

Tình Dã đang cao hứng tán gẫu cùng bọn họ, lúc này Hình Võ lại như muốn dập tắt hưng phấn của cô, cô bất mãn bĩu môi, nghiêng đầu lườm anh một cái: “Tôi vẫn uống được, anh đừng để ý đến tôi.”

Hình Võ nhất thời sững sờ, tự hỏi không biết có phải là do tai mình có vấn đề hay không, vừa rồi giọng nói của Tình Dã vô cùng mềm mại, như đang làm nũng với anh, còn chu miệng nữa? Đ!t mẹ, rốt cuộc là cô say, hay là anh say rồi thế?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN