Đi cùng bọn họ có một người phụ nữ, tóc uốn lọn to, nhuộm màu xám khói, cô ta mặc quần đùi ngắn cùng áo ba lỗ bó sát, thân hình nóng bỏng, mấy người họ không vào trong cửa tiệm, mà đứng hút thuốc bên ngoài chờ Hình Võ, Tình Dã thấy cô gái nóng bỏng kia cũng châm thuốc, dáng vẻ khá ngầu.
Hình Võ không lên lầu, chẳng hiểu anh về nhà làm gì, không lâu sau lại cầm theo một chiếc hộp đi ra, mấy người đứng ngoài cửa nói với nhau vài câu. Tiếp đến, Hình Võ đặt chiếc hộp lên chỗ để chân phía trước xe máy, cô gái nóng bỏng kia đi tới nói gì đó với anh, Hình Võ ngước lên mỉm cười với cô ta, tuy chỉ là một cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường, nhưng Tình Dã chưa từng thấy Hình Võ nở nụ cười không chút đề phòng như vậy với bất cứ ai. Ngay sau đó, nhóm người ném đầu thuốc lá đi, mấy chiếc xe cùng biến mất khỏi cửa tiệm Huyễn Đảo.
Gió điều hòa trong phòng vẫn nhẹ nhàng phả xuống người Tình Dã, nhưng cô lại cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, cô đặt bút xuống, nhắm mắt lại, nhéo nhéo mũi, rồi thấp giọng mắng một câu: “Đồ tồi.” Sau đó, lại tiếp tục bình tĩnh và cầm bút lên.
Đêm đó, Hình Võ vẫn không về, ngày hôm sau Tình Dã không xuống lầu, cô ở trên phòng cả ngày để làm bài tập. Cuối cùng thì Lý Lam Phương cũng có chút dáng vẻ của một người dì, bà ấy rửa táo mang lên cho Tình Dã, bảo cô chú ý nghỉ ngơi, Tình Dã nhận lấy quả táo, cắn một miếng, nghỉ ngơi sao?
Cô nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, rồi thở dài một tiếng, cô không dám nghỉ ngơi, cô sợ nếu bản thân dừng lại thì sẽ bị nhấn chìm trong đống cát bụi đó, ba mẹ nuôi nấng cô suốt mười tám năm trời không phải là để cô gục ngã tại cái nơi nghèo khó này, cô không thể bị nhấn chìm.
Tối hôm đó, Mạnh Duệ Hàng gửi cho cô món tiền thứ hai, không nhiều, chỉ vài vạn tệ, nhưng đủ để cô tại thời điểm này dùng trong một thời gian dài.
Anh ta còn gửi cho cô tất cả các mục như thời gian đăng ký và yêu cầu nhập học của các trường Toronto, McGill và Montreal vào năm tới. Tình Dã bật máy tính lên đọc email của Mạnh Duệ Hàng và trả lời: “Tớ nhận được rồi, cảm ơn cậu.”
Khoảng nửa tiếng sau, Mạnh Duệ Hàng chụp một tấm ảnh gửi cho cô, đó là một chiếc hộp bên trong có xếp gọn gàng những món đồ ở trường cũ của Tình Dã.
Hôm ấy, sau khi làm xong bài thi, cô đã được Tôn Hải đón thẳng đi, mấy ngày sau đó cô liên tục sống trong hỗn loạn và suy sụp, thậm chí đến cả một câu tạm biệt cuối cùng cũng chẳng kịp nói với các bạn thân thiết cũ, mà cứ thế rời khỏi Bắc Kinh và tất nhiên là cũng không quay lại trường trước đây nữa.
Mạnh Duệ Hàng nói rằng anh ta đã giúp cô thu dọn tất cả đồ đạc ở trường, không thiếu bất cứ thứ gì, hiện tại đang để ở chỗ anh ta và hỏi cô địa chỉ để gửi đến cho cô.
Thật ra toàn bộ đều là văn phòng phẩm, tài liệu học tập, cùng cốc uống nước và vài thứ linh tinh khác, nhưng Tình Dã nhớ rằng ở đó có một cuốn từ điển điện tử, bên trong có toàn bộ phụ lục bản quyền tra cứu chuẩn bị cho việc du học, hiện tại cô rất cần nó. Đó là món đồ mà ba mua cho cô, hiện tại với cô mà nói thì thứ có giá vài nghìn tệ đương nhiên không thể tùy tiện nói vứt là vứt. Hơn nữa, trước mắt có mua cũng rất phiền phức, vì vậy cô đã chạy xuống lầu hỏi Lý Lam Phương địa chỉ của Huyễn Đảo, sau đó gửi cho Mạnh Duệ Hàng, bảo anh ta cứ gửi đồ cho cô theo địa chỉ này là được.
Vào ngày đi học chính thức, hiếm thấy có một ngày Lý Lam Phương dậy sớm, bà ấy luộc cho Tình Dã hai quả trứng, bảo cô bỏ vào túi, Tình Dã nhìn chằm chằm vào hai quả trứng với vẻ mặt khó xử, không biết phải nói với bà ấy thế nào về việc mình không thích ăn trứng luộc.
Kết quả là Lý Lam Phương lại cứ thế nhét thẳng vào túi cô, nói: “Tuy rằng dì với mẹ con không phải là chị em ruột, nhưng dì lớn lên ở nhà bà ấy và luôn coi bà ấy như chị ruột của mình, bây giờ bà ấy mất rồi, giao con lại cho dì, thì dì chắc chắn sẽ chăm sóc con thật tốt. Dì thấy học sinh cuối cấp đều vô cùng vất vả, Hình Võ thì thôi khỏi phải lo, nhưng con nhất định phải chú ý dinh dưỡng, dì thấy suốt ngày con cứ ở trong phòng làm bài tập, cố gắng đừng để kiệt sức nhé.”
Vốn dĩ Tình Dã định lấy trứng luộc ra đưa lại cho Lý Lam Phương, nhưng nghe thấy những lời quan tâm đột ngột này, nên không nỡ từ chối tình cảm của bà ấy. Thay vào đó, cô thuận miệng hỏi một câu: “Hình Võ đi đâu rồi ạ? Mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng đâu.”
Lý Lam Phương nói với cô: “Hình Võ nhận một ít việc nên đi nơi khác làm rồi.”
Đi nơi khác? Không thèm đi học luôn hả?
Cả quãng đường đi, Tình Dã đều rất mơ hồ, học sinh cấp ba ở đây vô tổ chức thật đó, thích đến thì đến, thích đi thì đi? Mấu chốt là Lý Lam Phương lại hoàn toàn không để ý đến Hình Võ, như thể ở cái tuổi của anh thì việc không đi học mà ra ngoài kiếm tiền là lẽ đương nhiên vậy.
Tình Dã mặc bộ đồ màu xanh matcha ra khỏi cửa, nhưng vừa mới vào cửa lớp lại phát hiện tất cả ánh mắt của bạn học đang nhìn cô đều… Không mấy thiện cảm, có một cảm giác hận thù khó diễn tả thành lời, giống như ánh mắt của năm mươi học sinh trong khối xếp dưới cô sau mỗi lần kiểm tra vậy.
Từ lâu, Tình Dã đã quá quen với kiểu ghen ghét này, nhưng cũng đâu thể đạp đổ được ánh mắt của bọn họ, vì vậy cô vững vàng tâm lý đi đến chỗ ngồi, đồng thời liếc mắt nhìn về vị trí trống không phía sau, rồi bày biện sách vở ngay ngắn lên bàn.
Quả nhiên là Hình Võ không đến lớp, ngày đầu tiên đi học đã trốn tiết, tinh thần “ham học” này khiến Tình Dã vô cùng ngưỡng mộ, đến cả thế hệ phú nhị đại không ra gì ở lớp trước đấy của cô cũng tuyệt đối không dám bỏ học một cách đường hoàng như vậy, càng khoa trương hơn đó là, tất cả giáo viên ở đây đều như mất trí nhớ có chọn lọc và hoàn toàn làm như chẳng hề tồn tại một người có tên là Hình Võ.
Bạn cùng bàn với Tình Dã là bạn nữ tên Sử Mẫn, nhưng phải mất cả buổi sáng thì Tình Dã mới chiêm ngưỡng được dáng vẻ của cô ấy. Kể từ khi chuyển đến ngôi trường này, hôm nay Tình Dã mới phát hiện ra Sử Mẫn là học sinh nghe giảng chăm chỉ nhất, cả bốn tiết học đều ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, tập trung tinh thần, chẳng buồn đi vệ sinh, đến một người rất hiếm khi phân tâm trong giờ học như Tình Dã cũng phải cảm thán.
Cô tự nhẩm rằng, trong trường An Trung cũng có học sinh ngoan, biết cầu tiến, càng may mắn hơn nữa đó lại là bạn cùng bàn của cô, so với việc phải cùng bàn với một học sinh kém, thì cô vẫn thích được ngồi cạnh một học sinh có thái độ nghiêm túc như vậy hơn.
Sau giờ ăn trưa, Tình Dã nằm bò ra bàn ngủ một lúc, có lẽ vì không quen với môi trường, cộng thêm xung quanh quả thực quá ồn ào, nên cô chẳng tài nào ngủ nổi. Đợi đến khi mơ mơ màng màng ngồi dậy thì thấy hai chiếc bàn bên cạnh đã được kê sát vào nhau, vài nam sinh đang khoanh chân ngồi chơi bài, còn không ngừng thốt ra những câu tục tĩu, tiếng ồn không ngừng một phút, mấy bạn nữ phía trước thì vây quanh chiếc điện thoại, không biết là đang xem phim gì, có người lén lút trang điểm dưới bàn, học sinh ngồi gần bục giảng thì đi đi lại lại, cả phòng học loạn cào cào, như thể đang mổ lợn.
Tình Dã quay sang thấy Sử Mẫn đang chép từ vựng tiếng Anh, trông cô ấy như bông hoa hiếm lạ không bị vấy bẩn trong lớp học này, Tình Dã không khỏi âm thầm tăng thêm chút tôn trọng với cô ấy, bèn vội vàng mở sách ra, để mình thoát khỏi những âm thanh ồn ã này và bình tĩnh trở lại.
Kết quả là mới đọc được một lúc, thì đột nhiên bên ngoài có vài học sinh nam, nữ, đứng cạnh cửa sổ hét vào: “Tình Dã là đứa nào?”
Tình Dã không buồn ngẩng đầu lên, cô liếc mắt một cái, đám người bên ngoài lại tiếp tục: “Sao nào, xấu xí quá nên không dám ra mặt hả?”
Sử Mẫn có chút hoảng sợ lén lút nhìn Tình Dã một cái, nhưng cũng không dám lên tiếng, cả người ngồi im thin thít.
Sau đó, cô nghe thấy một nữ sinh nhuộm tóc trong số đó cười lớn, chửi rủa: “Có lẽ là xấu thật rồi, có mấy người vừa học giỏi mà lại ưa nhìn đâu.” Mấy nam sinh bên cạnh nghe vậy đều đồng loạt bật cười.
Tình Dã từ từ đứng dậy, đặt bút trong tay xuống, Sử Mẫn dựng thẳng cuốn sách che lên mặt, yếu ớt nói với Tình Dã: “Cậu đừng ra, bọn họ ở bên lớp A4, không dễ động vào đâu.”
Tình Dã nhìn nhóm thiếu niên tóc xanh tóc đỏ, không khỏi nhếch khóe miệng, cô đập cuốn sách xuống bàn rồi đứng dậy.
Nhóm nam sinh đang đánh bài ở bên trái đã dừng lại, nhóm nữ sinh đang xem phim phía trước cũng không xem nữa, đến cả bạn nữ mới kẻ xong được một bên lông mày cũng phải ngước lên nhìn cô chằm chằm.
Nhóm người bên ngoài cửa sổ nhanh chóng khoá chặt mắt vào cô gái mới đứng dậy, bộ đồ màu xanh matcha khiến người ta chói mắt, chiếc nơ ở cổ đung đưa trong gió theo mỗi bước đi, toàn thân cô toát ra khí thế bình tĩnh khó có thể chạm đến. Sau đó, cứ thế bước thẳng ra cửa lớp học, đứng trước mặt nhóm người, rồi chầm chậm ngước mắt nhìn bọn họ: “Tìm tôi có việc gì?”
Đúng lúc này, Tình Dã nhìn thấy Hình Võ vừa đi lên cầu thang, đang từ sau nhóm người tiến đến, dáng người cao ráo, anh khoác chiếc túi thể thao màu đen, ống tay xắn lên cao, sắc sảo và bắt mắt, rất nhanh anh đã chú ý thấy động tĩnh bên ngoài hành lang, bèn hơi hếch cằm lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Nam sinh trước mặt Tình Dã nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Này, chẳng phải mấy người nói là xấu đau xấu đớn sao?”
Cô gái gầy gò, nhuộm tóc trừng mắt với nam sinh bên cạnh một cái, thấy ánh mắt bình tĩnh của Tình Dã thì đột nhiên nổi điên: “Đ!t mẹ, mày cũng bình tĩnh đấy nhỉ? Không phải cho rằng mình học giỏi lại xinh xắn nên tự hào đấy chứ?”
Tình Dã nghiêng mắt, phản bác lại câu hỏi của cô ta: “Không đáng để tự hào sao?”
“…” Bọn họ không ngờ rằng học sinh mới chuyển trường này lại chẳng hề biết khiêm tốn chút nào, ngược lại còn toát lên vẻ chẳng chút sợ hãi.
Cô gái nhuộm tóc túm lấy chiếc nơ trên cổ Tình Dã, chiếc nơ mượt mà lập tức tuột ra, ngữ khí vô cùng hung dữ: “Mày thử ngông nghênh nữa để bà xem nào.”
Tình Dã liếc mắt, thấy Hình Võ đã đi tới phía trước, lại cứ thế lướt qua vai cô rồi bước vào lớp, vào lớp rồi? Trong lòng chợt dâng lên ngọn lửa, cô ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô gái nhuộm tóc: “Buông ra.”
Cô gái nhuộm tóc vung tay lên, nhưng cái tát còn chưa rơi xuống, thì đột nhiên Tình Dã lại hét lên một tiếng: “Á!”
Nhất thời, toàn bộ học sinh ở lầu ba đều tụ tập lại, không một học sinh nào trong lớp A2 ra mặt, chỉ căng thẳng đứng nhìn, mà Hình Võ thì lại vờ như không thấy, cứ thế đi đến chỗ ngồi, bỏ cặp xuống.
Vừa vào chỗ, Hổ mập đã lao đến, lo lắng nói: “Anh Võ…”
Hình Võ ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, Hổ mập lập tức nuốt lời muốn nói xuống bụng, còn Hình Võ thì lấy điện thoại ra, gác chân lên bàn bắt đầu chơi game.
Cùng lúc đó, cái tát của cô gái nhuộm tóc chuẩn bị rơi xuống thì bị giật mình bởi tiếng hét của Tình Dã, bàn tay đang giơ lên bỗng khựng lại, trong hai giây chần chừ ấy, Tình Dã đã vươn tay túm lấy cổ tay cô ta, hất mạnh ra, rồi quay người muốn đi vào lớp.
Hai cô gái đứng bên cạnh nữ sinh nhuộm tóc liền đi đến trước mặt cô, chặn cửa trước của lớp A2 lại, giọng điệu xấu xa, nói: “Còn chưa nói chuyện xong đã vào lớp rồi sao? Cô tưởng rằng mình học giỏi thì trường An Trung sẽ để cô nghênh ngang đi lại hả? Hôm nay, bọn tôi sẽ dạy cho cô cách làm người.”
Tình Dã liếc mắt nhìn Hổ mập, rồi cao giọng nói với anh ta: “Lớp trưởng, tôi không vào được lớp mà anh cũng mặc kệ hả?”
Hổ mập nghệt mặt nhìn Tình Dã rồi lại nhìn Hình Võ, Tình Dã thấy ánh mắt của Hổ mập thì lập tức hiểu ra là anh sẽ không tham gia, bèn siết chặt nắm tay, lấy điện thoại ra bấm gọi: “Alo, có phải phòng Giáo vụ không ạ?”
Các học sinh xung quanh lập tức nhìn nhau với vẻ mặt giận dữ, dù sao thì đây cũng là trường học nên chẳng ai muốn bị lôi lên phòng Giáo vụ để nghe giáo huấn, bèn xô đẩy nhau về lớp, trước khi rời đi, cô gái nhuộm tóc còn đẩy Tình Dã một cái, khiến cánh tay cô đập mạnh vào khung cửa, một cơn đau thấu tim đột ngột ập đến.
Cô nghiến răng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi lấy tay bịt lại, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng cao ráo kia, trong mắt chợt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Hai giây sau, cô lại vào lớp như không có chuyện gì xảy ra, lúc này tất cả mọi người trong lớp đều đang xì xào bàn tán. Tình Dã gạt đi mọi ánh nhìn rồi đi đến chỗ ngồi, cô kéo mạnh chiếc ghế làm nó đập vào bàn phía sau một cái, âm thanh lớn đến mức khiến cả lớp đều phải quay lại, chỉ thấy bàn của Hình Võ bị cô hất lệch sang một bên rồi.
Nếu như vừa rồi mọi người đều đang có tâm lý muốn hóng chuyện vui, thì lúc này lại không dám thở mạnh, phòng học vốn dĩ hỗn loạn bỗng lặng như tờ.
Hình võ chỉ từ từ đặt chân xuống, rồi chậm rãi chỉnh bàn lại cho ngay ngắn, sau đó tiếp tục chơi game như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đến lúc ngồi xuống, Tình Dã mới thả tay ra, cô thấy cánh tay mình bị xước một mảng da, đang chảy máu, Sử Mẫn thấy vậy thì nhỏ giọng kêu lên, âm thanh này cuối cùng cũng khiến Hình Võ phải ngước lên nhìn, ánh mắt anh rơi vào cánh tay của Tình Dã, rồi đột nhiên tối sầm.
Sử Mẫn vội vàng xé miếng băng dán cá nhân trong cặp sách, vừa giúp Tình Dã dán lên vết thương trên cánh tay vừa nói với cô: “Lần sau đừng chọc vào mấy người bên lớp A4 nữa.”
Tình Dã hỏi: “Người bên lớp A4 thì sao?”
“Lớp A4…”
Sử mẫn đang định nói thì đột nhiên bên ngoài có người xông thẳng vào lớp mình, tất cả mọi người lại một lần nữa phải bàng hoàng. Sử Mẫn run rẩy nói: “Lớp A4 là lớp loạn nhất trong trường chúng ta, mà cái người hung ác nhất chính là người kia.”
Tình Dã ngước lên nhìn về phía người mang danh hung ác nhất lớp A4 vừa mới xông vào lớp mình, đột nhiên cô nhếch mép cười lạnh một cái, Tóc vàng hoe.