Chói Mắt - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Chói Mắt


Chương 27


Đây là lần thứ hai Tình Dã cho Hình Võ biết thế nào là cảm giác biến cái vô dụng thành hữu dụng, nếu nói lần trước cô đã sắp xếp lại đống thu chi hỗn độn của mẹ mình mà chẳng tốn chút sức nào thì sự việc lần này càng mang đến cho Hình Võ một cái nhìn mới mẻ hơn.

Cô là học sinh giỏi đầu tiên dám phá bỏ những lề thói thường xuyên và cứng ngắc của anh, dường như cô luôn biết bản thân mình muốn gì và làm thế nào để đảm bảo mục tiêu của mình sẽ không bị xáo trộn, thậm chí có thể biến môi trường ảnh hưởng xấu thành nơi được che chở công khai chỉ trong một đêm, khiến ai nấy đều phải mắt tròn mắt dẹt.

Ban đầu, tất cả mọi người trong trường đều cho rằng sáng sớm Tình Dã bị mời lên văn phòng trường thì chắc chắn sẽ nhận lấy một trận giáo huấn, đặc biệt là mối quan hệ khó hiểu với nhóm Hình Võ.

Ai có thể ngờ được rằng lãnh đạo nhà trường không những không nghiêm khắc nhắc nhở cô, mà còn đích thân đưa cô về lớp, còn để Hình Võ dẫn đầu một nhóm từ nay về sau che chở cho cô, dẫn đến không ai có thể hiểu được cái phương hướng quái đản nào đang diễn ra lúc này.

Tất nhiên, lý do tại sao bọn họ không hiểu là vì, sáng sớm hôm nay một đoàn ban lãnh đạo nhà trường đang chuẩn bị thay phiên nhau nói chuyện với Tình Dã, bảo cô tránh ra những học sinh cá biệt trong trường kia. Kết quả là Tình Dã vừa mới vào trong văn phòng đã tự động lên tiếng trước, nói Hình Võ là em họ của cô, là người một nhà, chẳng có nhẽ lại bắt cô cắt đứt quan hệ họ hàng?

Lãnh đạo nhà trường đã bị lời nói Tình Dã làm cho sững sờ, sau đó bọn họ hỏi cô thông tin liên lạc của mẹ Hình Võ, cũng chính là Lý Lam Phương, rồi xác nhận lại mối quan hệ của họ với Lý Lam Phương trước mặt Tình Dã. Điện thoại bật loa ngoài, giọng nói oang oang của Lý Lam Phương phát ra từ đầu dây bên kia: “Đúng thế ạ, Tình Dã là cháu gái tôi, hiện tại đang sống tại nhà tôi, công việc của tôi tương đối bận rộn, Chủ nhiệm, nhờ thầy để ý đến Tình Dã và Hình Võ nhà tôi một chút nhé.”

Sau đó, Tình Dã nghe thấy tiếng của Triệu Ma truyền đến: “Chị hai Lý, ba Trương Quang đi mổ trĩ, chiều nay ba chân thiếu mất một rồi.”

Sắc mặt tất cả lãnh đạo trong trường đều tái xanh, mà Tình Dã thì thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống, ruột gan đang vô cùng hối hận vì nói ra Lý Lam Phương.

Sau khi cúp máy, cả nhóm lãnh đạo đều tỏ vẻ u sầu, người ta đúng là người thân, lại còn đang sống chung một nhà, nên chẳng thể bắt người ta không liên lạc với nhau, nhưng lại sợ việc học tập của Tình Dã bị ảnh hưởng, sau đó chính Chủ nhiệm Cố đã nghĩ ra chiêu vẹn cả đôi đường này. Vì vậy, theo lệnh của lãnh đạo nhà trường, Tình Dã đã quang minh chính đại được che chở, còn là kiểu chẳng có ai dám lớn tiếng với cô nữa.

Sau khi hay tin, Tào Phàm đã suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu mà chết ngay tại chỗ, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là, bắt đầu từ hôm nay nếu ở trong trường mà cô ta có cảm thấy không thoải mái thì cũng chẳng dám động đến một sợi tóc của cô.

Về việc kỳ lạ này, rất nhanh đã có người rò rỉ tin đồn, nói rằng Hình Võ thực sự là đệ của Tình Dã, anh đã nhận cô làm chị, vân vân và mây mây, nhưng đương nhiên đại đa số đều không tin, tính cách Hình Võ ra sao thì tất cả mọi người tại trường An Trung đều biết, có khi nào anh chịu cúi đầu trước người khác đâu? Huống hồ lại còn là một cô gái.

Tình Dã cảm thấy dường như dạo gần đây Hình Võ đang cố ý duy trì khoảng cách với mình, anh luôn vừa lướt điện thoại vừa ăn cơm, cơ bản là đến ánh mắt cũng chẳng mấy khi giao nhau, trước đây thỉnh thoảng còn ngủ lại trên sofa ở nhà, nhưng gần đây thì chẳng thấy về.

Ngay cả khi ở trường, anh cũng như thần Rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi, thường xuyên qua một, hai tiết học mới thấy anh thong thả đi vào từ cửa sau lớp học, đợi đến khi chuông tan học vang lên, Tình Dã vừa quay đầu lại nhìn thì anh đã đi mất rồi, chẳng gặp nhau được lấy vài lần, còn gọi gì là binh sĩ an toàn?

Nhưng ngoài anh ra, những người khác được Chủ nhiệm Cố chỉ mặt đặt tên đều rất nghiêm túc, trong một tuần này, hầu như ngày nào tan học cũng có một đoàn người “hộ tống” Tình Dã về nhà. Nói đến hộ tống, thực ra chỉ là một nhóm học sinh cá biệt không học tiết tự học buổi tối, chẳng có việc gì làm nên tiện thể lượn lờ ngoài đường mà thôi.

Ngay cả nhóm Tóc vàng hoe và Sói ngốc, những người không được Chủ nhiệm Cố gọi tên, thỉnh thoảng cũng xuất hiện phía sau Tình Dã, vừa đánh đu vừa khoác lác. Thông thường sau khi đưa Tình Dã vào đến cửa tiệm Huyễn Đảo thì bọn họ sẽ rời đi, gần đây nhóm người bên trường An Chức cũng không đến tìm Tình Dã gây sự nữa.

Động thái này khiến toàn bộ học sinh trong trường đều vô cùng hoang mang, vì dù sao thì từ khi thành lập trường An Trung đến giờ, chưa từng có một cô gái nào lại lao đầu vào nhóm cá biệt phía sau như vậy. Phải biết rằng, mấy người này tuy nói là học sinh nhưng ở trong trường suốt ngày như ông tướng bà tướng, đến Hiệu trưởng cũng chẳng làm gì được bọn họ.

Điều này dẫn đến việc gần đây, cho dù đi đến bất cứ đâu, cũng không ai dám thể hiện với Tình Dã, thậm chí đến những bước đi mang theo làn gió của cô cũng toát lên dáng vẻ chị đại của trường An Trung.

Nhưng trên thực tế là Tình Dã đang giành giật từng giây, cô không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc bên lề không quan trọng, bởi vì rất nhanh thôi cái chờ đón bọn họ chính là bài kiểm tra tháng đầu tiên kể từ khi lên lớp mười hai.

Tuy nhiên, Hình Võ đã không đến muộn vào ngày có bài kiểm tra tháng, anh còn đến rất sớm, khi bóng dáng cao lớn ấy lướt qua cửa sau đi vào, Tình Dã đã liếc nhìn anh một cái. Anh mặc chiếc áo phông trắng sạch sẽ, cùng quần yếm đen, thực ra Tình Dã luôn cảm thấy Hình Võ rất phong cách, quần áo đơn giản tạo cho anh một vẻ ngoài gọn hàng, có thể coi là sự bắt mắt hiếm thấy giữa lối ăn mặc “bay bổng” phi chính thông trong toàn bộ ngôi trường này.

Anh vào lớp chưa được bao lâu thì bị Tóc vàng hoe gọi ra ngoài, Tình Dã mở sách ra chuẩn bị đọc lại công thức Hoá học, thì đột nhiên một bóng người ập đến trước mặt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Văn Huỷ cầm một chai sữa chua đưa đến trước mặt mình.

Vì chuyện đổi chỗ ngồi, nên vào ngày đầu tiên đi học Tình Dã đã có chút xích mích với cô gái này, cô chẳng có cảm tình với đối phương, mà bao nhiêu ngày nay cô ta cũng không nói chuyện gì với Tình Dã, vậy mà lúc này lại đứng trước mặt mình, khiến Tình Dã có chút khó hiểu.

Cô nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Lý Văn Huỷ liếc nhìn ra phía cửa, theo tầm mắt cô ta, Tình Dã thấy một nhóm con trai đứng ngoài hành lang chém gió.

Sau đó, Lý Văn Huỷ cúi xuống, nhỏ giọng nói với Tình Dã: “Tôi cũng được nghe người khác nói lại, cậu thực sự là chị của Hình Võ à?”

Tình Dã bình tĩnh nhìn dáng vẻ thận trọng của cô ta, hoàn toàn khác biệt so với vẻ kiêu ngạo trong ngày đầu gặp mặt, đột nhiên Tình Dã cảm thấy có chút thú vị, bèn hỏi ngược lại: “Có phải là chị anh ấy hay không thì sao?”

Lý Văn Huỷ hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, khi đó tôi không biết là cậu có quen Hình Võ… Cái này tôi để trên bàn Hình Võ, nếu cậu ấy có hỏi thì cậu hãy nói giúp tôi là của tôi nhé.”

Cô ta nói xong liền để chai sữa chua lên bàn Hình Võ, rồi vội vàng quay lại chỗ ngồi, Tình Dã nhìn theo bóng lưng cô ta, lại ngó nhìn Hình Võ đang đứng dựa bên hành lang, sau đó cong môi cười thích thú.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, nhóm nam sinh mới tản dần, Hình Võ chậm rãi đi vào từ cửa sau lớp học, Tình Dã quay đầu lại, phát hiện hôm nay là lần đầu tiên thấy anh mang bút, cô đang lo lắng không biết cây bút đó của anh có viết được hay không.

Hình Võ thấy cô ngoái lại, chỉ ngước lên nhìn một cái nhưng không lên tiếng.

Tình Dã liếc về phía góc bàn: “Này, sữa chua.”

Lúc này, Hình Võ mới nhìn sang phía góc bàn, lại nghe Tình Dã tiếp tục nói: “Lý Văn Huỷ cho anh đó.”

Hình Võ cau mày, nghiêng đầu gọi một tiếng: “Hổ mập.”

Hổ mập quay lại, Hình Võ cứ thế vươn tay ném thẳng chai sữa chua cho Hổ mập, sau đó bình tĩnh nhìn Tình Dã, Tình Dã cũng chẳng mấy quân tâm, bèn quay người lên trên.

Vốn dĩ chỉ là một tình tiết nhỏ không có gì nổi bật, nhưng sau khi làm xong bài kiểm tra môn Toán, Hổ mập hùng hổ lôi chai sữa chua ra uống, có người hỏi anh ta lấy sữa chua ở đâu, Hổ mập cũng không chút do dự đáp rằng là anh Võ cho. Câu nói này tình cờ bị Lý Văn Huỷ nghe thấy, cô ta lập tức chạy ra khỏi lớp, chắn trước mặt Hình Võ khi anh đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

Trên hành lang, Hình Võ đút tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo đứng ngược với ánh sáng, đường cắt ngang trên mái tóc bên thái dương không khỏi lộ ra khí thế chẳng dễ khiêu khích. Không phải Hình Võ không hiểu chút ý tứ đó của Lý Văn Huỷ, tuy nhiên anh lại không có suy nghĩ gì khác, cũng chẳng hề hứng thú.

Chỉ có điều không ngờ tới một ngày lại bị người ta chặn trước mặt như vậy, tuy Lý Văn Huỷ đã ngồi phía trước Hình Võ hơn một năm nay, nhưng do không thường xuyên gặp anh, mà Hình Võ cũng chẳng mấy khi để ý đến các bạn nữ trong lớp, vì vậy anh đã có chút ngạc nhiên khi Lý Văn Huỷ đứng trước mặt như vậy.

Cô ta cúi đầu, hỏi Hình Võ với giọng ấm ức: “Tại sao cậu lại đưa Phạm Thống sữa chua mà tớ cho cậu?”

Hình Võ vô cảm đáp: “Không muốn uống.”

Lý Văn Huỷ cắn chặt môi dưới, dường như đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ và nói với anh: “Đó là tớ cố ý tặng cho cậu, cậu hiểu ý tớ chứ?”

Ánh mắt Hình Võ hơi liếc đi chỗ khác, anh nhìn thấy Tình Dã vừa mới đi lấy nước về, cô ở phía sau Lý Văn Huỷ, lúc này đang cầm cốc nước cười híp mắt, nhìn anh chằm chằm.

Hình Võ lại nhìn đến Lý Văn Huỷ bám riết không thôi trước mặt mình và chỉ cảm thấy đầu đau nhói.

Vốn dĩ Tình Dã chỉ muốn xem xem ông nhỏ thường ngày như người trên trời này sẽ thế nào khi đối diện với lời tỏ tình của con gái, kết quả lại thấy Hình Võ sờ vào túi quần, lấy ra hai mươi tệ, đúng, là hai mượt tệ tiền giấy, rồi đưa cho Lý Văn Huỷ. Tất nhiên là Lý Văn Huỷ cũng nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, không tại sao anh lại đưa cho mình hai mươi tệ. Hình võ thấy cô ta không cầm, bèn nhét tiền cho cô ta, đồng thời nhàn nhạt nói: “Cứ coi như tôi mua của cô đi.”

Sau đó rời đi, đi rồi? Lý Văn Huỷ bị bỏ lại với vẻ mặt rối bời cùng hai mươi tệ trên tay.

Mà Hình Võ thì chẳng thấy hề hấn gì cứ thế đi vào nhà vệ sinh, khi quay về lớp, anh vẫn thấy Tình Dã cầm cốc nước đứng ngoài hành lang phía cửa sau lớp A2 nhìn mình.

Ánh mắt anh rơi trên người Tình Dã, khi thấy anh đi ngang qua, đột nhiên Tình Dã khẽ thốt lên một câu: “Tuyệt tình thật đó.”

Bước chân của Hình Võ chậm lại, anh nhìn nghiêng sang cô: “Xem kịch miễn phí hả?”

Tình Dã mỉm cười: “Lý Văn Huỷ cũng tốt đấy chứ, một lòng một dạ với anh còn mua sữa chua cho anh nữa.”

Hình Võ nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi không ăn cỏ gần hang.”

Tình Dã làm bộ đã hiểu và gật đầu, rồi chuyển chủ đề: “Anh thì giỏi rồi, ngày nào cũng bảo nhóm Tóc vàng hoe đi theo tôi, còn mình thì chẳng thấy tăm hơi.”

Hình Võ nhướng mày, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, Tình Dã ngẩng lên, đôi lông mi dài khẽ chớp: “Chẳng lẽ lại không đúng? Nếu anh không lên tiếng thì mấy người đó cũng đâu rảnh đến mức tự kiếm việc để làm?”

Hình Võ dứt khoát khoanh tay trước ngực đứng tựa vào bức tường phía sau, khoé miệng tinh nghịch nhếch lên: “Còn không phải là do tôi sợ tiếp xúc với cô quá nhiều, bị sắc đẹp của cô thu hút rồi động lòng với cô sao? Dù sao thì cô cũng là người mà tôi không có được…”

Hình Võ sầm mặt, không nói ra được hai chữ đó, anh chỉ lườm cô một cái rồi quay người bước vào lớp, Tình Dã mỉm cười nhìn theo Hình Võ, sau đó từ tốn vào lớp, lúc ngang qua chỗ ngồi của anh, cô còn âm thầm giơ ngón tay giữa về phía anh.

….

Rất nhanh, đã có điểm thi của bài kiểm tra tháng, điều khiến Tình Dã không thể ngờ tới rằng, Sử Mẫn bình thường không bao giờ mất tập trung trong giờ học, đến thời gian đi vệ sinh cũng phải tiết kiệm, vậy mà điểm kiểm tra tháng lại xếp thứ năm từ dưới lên, quả thật là choáng váng.

Vì vậy, Tình Dã đã nghiêm túc hỏi: “Ngày nào đi học cậu cũng chăm chú là vậy, nhưng có nghe được gì không thế?”

Sử Mẫn cũng vô cùng nghiêm túc đáp lại: “Có nghe được, nhưng không hiểu.”

“…”

Tình Dã phục sát đất luôn rồi, cô luôn cho rằng bạn cùng bàn với mình cũng là một học sinh giỏi trong lớp A2. Khi Sử Mẫn vừa ra khỏi chỗ ngồi, Tình Dã liền vội vàng quay lại nhìn bài kiểm tra của Hình Võ, anh đang dựa vào ghế chơi game, bài kiểm tra thì đặt trên bàn.

Không nhìn thì không sao, vừa mới ngó một cái, Tình Dã đã chẳng còn gì để nói, một người chưa từng nghiêm túc nghe giảng, có lẽ là đánh dấu bừa trong bài trắc nghiệm, tuy cũng không đạt, nhưng điểm số còn cao hơn cả người nghiêm túc làm bài là Sử Mẫn, thật thần kỳ.

Vì vậy, cô đã thẳng thắn cảm thán vì bài thi của Hình Võ: “Tôi thực sự không biết Sử Mẫn nghe giảng không hiểu, bình thường cậu ấy cũng không nói, tôi thấy cả lớp thì cậu ấy là người chăm chỉ nhất, vậy mà còn thua cả điểm của anh?”

Tình Dã nói từ “còn thua cả” với thái độ cực kỳ chê bôi, Hình Võ liếc mắt: “Vậy cô có nghĩ đến việc không phải Sử Mẫn dốt mà là vì tôi tài giỏi hơn người chưa?”

“…” 72 điểm là thiên tài, Tình Dã nhìn xuống con số 147 trong bài kiểm tra của mình, nếu anh là thiên tài thì cô là gì? Chúa trời sao?

Hình Võ vừa nói xong thì có điện thoại, dường như có chuyện gì đó, anh cất bài kiểm tra vào ngăn kéo, rồi nói với Tình Dã: “Tôi đến Thuận Dịch một chuyến, tối nay không về nhà đâu.”

Dứt lời liền đi thẳng ra cửa sau.

Tan học, nhóm Tóc vàng hoe ngồi xổm bên vệ đường ngoài cổng trường hút thuốc, thấy Tình Dã đi ra, Tóc vàng hoe ném điếu thuốc và đi tới: “Em họ, bài kiểm tra thế nào?”

Tình Dã không chút biểu cảm đáp: “Chẳng ra làm sao.”

Sói ngốc bên cạnh lập tức giật mình: “Lớp trưởng lớp tôi nói tổng điểm của cậu bỏ xa vị trí thứ hai toàn khối những 58 điểm, vậy là gần đạt điểm tuyệt đối rồi còn gì?”

Tình Dã vẫn tỏ ra khinh thường: “Nhưng đến khi vào phòng thi, thì liệu đối thủ của tôi có phải là vị trí thứ hai toàn khối này của cậu không?”

Chỉ một câu nói cũng khiến cả đám lưu manh phải bủn rủn chân tay, Tình Dã đeo balo quay người đi về, cả nhóm cũng lần lượt đứng dậy.

Quả thực là Tình Dã không hài lòng với bài kiểm tra lần này, có thể nói đây là bài kiểm tra tệ nhất trong lịch sử, chỗ đáng lẽ không nên mất điểm lại mất, tổng điểm chỉ qua 650, thậm chí cô còn không phát huy được trình độ trước đó của mình.

Theo thống kê tuyển sinh trong nước của ban tự nhiên tại các trường đại học nổi tiếng ở Tỉnh này, thì cô vẫn thiếu mười mấy hai mươi điểm nữa, huống hồ còn thua 81 người cùng thi ban tự nhiên ở Tỉnh. Tham khảo về kế hoạch tuyển sinh thì tỉ lệ trúng tuyển của nhóm học sinh đạt hạng nhất đó còn chẳng nổi 0.004, nếu điểm thi không lọt được vào top mười toàn Tỉnh, thì tình thế của cô sẽ hoàn toàn rơi vào bị động, trước giờ cô luôn không thích đặt quyền lựa chọn của mình vào tay người khác, nên tâm trạng lúc này đang vô cùng tệ.

Nhưng ít nhất cô cũng biết rõ được tiếp theo đó mình phải cố gắng thế nào, hiện tại trong lòng đang tồn lại một nỗi lo mơ hồ. Điểm số này của cô không phải điều gì hiếm lạ tại trường cũ, nhưng ở đây, thì dường như những người xung quanh đều cảm thấy đó quả là một thành tích khó tin, tuy nhiên bản thân cô hiểu, tình hình hiện thực không như vậy, cô rất sợ bản thân mình vì những lời nói đó mà lơ là.

Hiện tại cô chỉ đang tham chiếu qua điểm số của nhóm đứng đầu tại các trường đại học nổi tiếng, nếu muốn lấy được học bổng ở nước ngoài thì cái mà cô phải đối diện là những học bá đến từ khắp nơi trên thế giới, còn cần thách thức với môi trường ngoài nước, tất cả đều là những điều mà cô muốn chiến thắng. Vì vậy mọi người xung quanh càng cảm thấy cô giỏi giang thì cô lại càng muốn kéo căng sợi dây đàn trong lòng mình.

Trên đường về, Tình Dã thuận miệng hỏi một câu: “Mấy cậu làm bài thế nào?”

Lác đác vài người báo lại điểm số thật khủng khiếp của mình, Tình Dã thực sự không nói nên lời: “Mấy người ngày nào cũng đến trường mà còn không qua nổi Hình Võ là sao?”

Tóc vàng hoe nói với Tình Dã: “Thực ra thành tích học tập của anh Võ hồi cấp hai không hề tệ.”

Tình Dã nhìn anh ta với vẻ không tin, Tóc vàng hoe cười, nói: “Thật đó, ngoài môn Ngữ văn ra, bảo anh ấy viết văn thì chẳng khác nào giết anh ấy đi cho xong, còn lại những môn khác như Toán, Lý, Hoá anh Võ đều đạt điểm trung bình trong bài kiểm tra, có nhiều khi điểm số còn cao nữa kìa.”

Tình Dã hơi ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng anh ấy sẽ vào một trường dạy nghề nào đó cơ.” 

Tóc vàng hoe nói tiếp: “Phải đấy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh Võ đã chuẩn bị vào thẳng An Chức rồi, dù sao thì em cũng biết rồi đấy, anh ấy không mấy hứng thú với việc học hành.”

“Vậy tại sao lại học lên cấp ba?”

Tóc vàng hoe thở dài một tiếng: “Chẳng phải do không hòa thuận với mấy người bên trường An Chức hay sao. Khi đó, một vài người bên trường An Chức đã chạy đến tiệm làm tóc nhà anh ấy cắt tóc, sau đó cố ý gây sự rồi lật bàn bài của dì Lý lên, đương nhiên là anh Võ sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, nên xảy ra mâu thuẫn, nào ngờ đang đánh nhau thì anh võ lại lao thẳng xuống bếp lấy con dao gọt trái cây để chém mấy tên đó. Tuy rằng sau đấy có đền tiền, nhưng cuối cùng cũng đã khiến nhóm bên trường An Chức biết sợ, sau này bên ngoài đều đồn thổi rằng anh Võ là một tên điên, không thiết sống, chỉ cần lên cơn thì đến cả bản thân mình cũng chém.”

“Vì vậy, người bên An Chức muốn thiết lập mối quan hệ với anh Võ, nhưng anh Võ lại cảm thấy mấy tên đó quá cặn bã, không muốn thông đồng làm bậy cùng bọn họ, sau đó đã phát huy năng lực trong bài thi, căng da đầu làm văn cuối cùng vào được An Trung.”

“…”

Đây là lần đầu tiên Tình Dã nghe thấy lý do khiến một người thi lên cấp ba lại hoang đường đến vậy. Cô không khỏi nói: “Nếu kiến thức cơ bản của anh ấy không kém, lại học lên cấp ba thì sao không học hành cho đàng hoàng tử tế?”

Tóc vàng hoe thản nhiên nói: “Học không vào chứ sao, cũng như anh đây này, hơn nữa phí công phí sức học lắm thế để làm gì? Thi đại học hả? Đối với anh Võ mà nói, thì không bằng tìm thêm việc, kiếm chút tiền còn thực tế hơn.”

Tình Dã âm thầm thở dài một tiếng, cô chỉ cần lo cho bản thân là xong, nhưng Hình Võ thì khác.

Đến cửa tiệm Huyễn Đảo, nhóm Tóc vàng hoe tạm biệt Tình Dã rồi đường ai nấy đi. Tình Dã vừa vào cửa tiệm thì thấy Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên vẫn chưa về, mà đứng ở một góc không biết đang thì thầm điều gì, cô thấy lạ bèn hỏi: “Chưa tan làm sao?”

Lưu Niên quay lại nhìn Tình Dã, anh ta do dự một lúc rồi lại bàn bạc hai, ba câu với Đỗ Kỳ Yến sau đó cả hai mới đi đến trước mặt cô, Lưu Niên lên tiếng nói: “Tôi định chuẩn bị đi đòi tiền của bạn trai Yến Yến, không biết có đòi được hay không.”

Tình Dã để ba lô xuống, rót một cốc nước rồi hỏi anh ta là đòi tiền gì, lúc này mới nghe kể rằng khi Đỗ Kỳ Yến vẫn còn hẹn hò với cái người “góa vợ” kia, anh ta đã lấy không ít tiền của Đỗ Kỳ Yến, tóm lại là dùng vô vàn lý do. Nghe ý tứ của Đỗ Kỳ Yến, thì hai người mới hẹn hò với nhau được một thời gian mà tên “góa vợ” đó đã liên tiếp lấy của cô ta hơn một vạn tệ. Hiện tại, sức khỏe của mẹ Đỗ Kỳ Yến không tốt, cần tiền khám bệnh, nên muốn đòi lại tiền từ chỗ anh ta.

Sau khi Tình Dã nghe Lưu Niên giải thích, đột nhiên cô nhớ tới lần Đỗ Kỳ Yến khóc thảm thiết vì thất tình, đúng là đáng để khóc mà, mẹ kiếp, dựa vào chút đồng lương vụn vặt ở đây mà lại cho tên cặn bã kia vay hơn một vạn tệ, tình yêu đúng là nhất mà.

Tình Dã thuận miệng hỏi: “Có giấy vay nợ không?”

“Không có.”

“Vậy có ảnh chụp chuyển khoản hay nhật ký trò chuyện Wechat gì không?”

“Không có.”

“…”

Tình Dã đặt cốc nước xuống, nhìn anh ta: “Chúc hai người may mắn nhé.”

Sau đó, hai người họ cứ thế đi vào màn đêm.

Tình Dã ăn đại hai miếng cơm rồi lấy bài tập ra bắt đầu làm, khoảng một tiếng sau đó, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Lưu Niên, anh ta hổn hển nói: “Tôi bị đánh rồi.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN