Cô ngượng ngùng đi đến, vỗ vỗ lên vai cậu ta, an ủi: “Cậu khóc cái gì, bài thi lần này cố gắng lên là được rồi, nể cậu thật đó.”
Hình Võ quay đầu sang, vừa hay nhìn thấy Diệp Anh Kiện đang bưng mặt, mà Tình Dã thì lại lộ ra nụ cười từ bi, yêu thương cứ thế ra tay? Đôi mắt dài mảnh của anh lập tức mờ đi.
Lúc này, đột nhiên Tình Dã cảm thấy bên trái có một ánh nhìn hoàn toàn không chút thân thiện hướng về phía mình, cô quay đầu lại, thì phát hiện là cô gái tóc ngắn liên tục gây sự với mình ban sáng.
Nếu như ban ngày, Tình Dã còn đang hoàn toàn không hiểu rõ rằng mình không quen biết cô ta, vậy mà cô ta lại ôm thù mà nhắm vào cô, hiện tại, khi nhìn ánh mắt ấy, thì rất nhiều sự tình đã rõ ràng chỉ trong nháy mắt. Cũng như trưa nay, sau khi Diệp Anh Kiện chủ động tìm cô nói chuyện, cô gái kia đã đột ngột nhắm vào cô, Tình Dã ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng hoá ra là cô gái kia thích Diệp Anh Kiện.
Tình Dã cảm thấy thú vị, dời mắt, rồi quàng lấy cổ Diệp Anh Kiện, nói: “Có người đang nhìn cậu kìa, muốn mất mặt hả? Cười một cái xem nào.”
Diệp Anh Kiện cũng ý thức được hành vi của mình là ghen tị với người tài và không nên biểu hiện như một kẻ hèn nhát, vì vậy bèn hắng giọng, rồi nhoẻn miệng như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tình Dã hơi liếc mắt, quả nhiên, cô gái tóc ngắn kia đã vô cùng kích động khi thấy Diệp Anh Kiện cười với Tình Dã, khiến cả khuôn mặt tái xanh mà Tình Dã cũng xác thực được phỏng đoán của mình.
Ở lượt nhảy thứ hai, Tình Dã không chút biểu cảm khi nhìn thấy bạn nhảy nam mới đổi là học sinh của trường mình, bèn thuận miệng trò chuyện hai câu: “Cậu học lớp nào?”
Nam sinh có chút nhiệt tình, đáp: “Cậu không nhớ tớ sao? Lý Tấn Đào học lớp A1 ngay cạnh lớp cậu này, ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà.”
“…” Tình Dã bắt đầu rơi vào sự nghi ngờ trong sâu thẳm, ngày nào cũng gặp nhau sao? Tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì thế này, chẳng lẽ trong mắt cô chỉ toàn là Hình Võ nên đã hoàn toàn bỏ qua những sinh vật khác?
Cô cười nhạt một tiếng, rồi nói một câu trăm phần trăm sẽ chẳng bắt được lỗi: “Ồ… Hoá ra là cậu à?”
Lý Tấn Đào thấy Tình Dã đã nhận ra mình, bèn nở nụ cười, trong lúc chạm tay, cậu ta ngại ngùng không dám chạm vào Tình Dã, còn nghĩ vòng quay tiếp theo nhất định sẽ lấy hết can đảm để nắm tay cô, nhưng sau đó, chẳng còn vòng quay nào nữa, bởi vì lại đang bắt đầu đổi vị trí rồi.
Bài nhảy này thực sự là một màn kiểm tra ngoại hình, về cơ bản đều là các cô gái xinh đẹp, nên những nam sinh khác luôn háo hức mong ngóng, hận không thể nhanh chóng đến lượt mình được đổi.
Người thứ ba đổi đến là Hổ Mập, Hổ Mập cười he he, ngốc nghếch nhìn Tình Dã: “Thật, thật không ngờ là anh, anh còn được nhảy cùng em, về, về nhà anh sẽ kể với Tóc Vàng Hoe, chắc, chắc chắn cậu ta sẽ tức chết cho mà xem.”
Tình Dã đặt tay lên lòng bàn tay mập mạp của Hổ Mập, đồng thời kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, một ngón tay của anh bằng hai ngón của tôi rồi, sao anh có thể ăn cho các ngón tay mập được thành thế này vậy?”
“…”
Hổ Mập rụt tay về rồi lại so sánh với cô, vốn dĩ đây là bài nhảy nhưng hai người đã biến nó thành màn đọ tay.
Tình Dã chợt nhớ tới giọng hát của anh ta, bèn nói: “Vừa rồi anh hát ngầu thật đó, không ngờ anh lại biết hát những bài kiểu như “Đêm nay không thể ngủ”, anh từng học rồi sao?”
Hổ Mập khiêm tốn nói: “Chưa, chưa từng học, lần trước có xem một chương trình tìm kiếm tài năng của nước ngoài trên đài B, thấy có người hát bài này, nên anh đã tự học, thực, thực ra anh cũng không hiểu ý nghĩa của những ca từ đó.”
“…”
“Phạm Thống, giọng hát của anh rất thích hợp để hát opera.”
Đã đến lúc đổi bạn nhảy, Hổ Mập vẫn còn muốn nói chuyện với Tình Dã về opera, nhưng anh ta buộc phải tránh sang một bên.
Cứ như vậy, bốn người nữa lại được di chuyển xoay vòng và cuối cùng Hình Võ cũng đến bên phải Tình Dã. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ánh lửa mà chỉ họ mới có thể đọc được.
Lúc này, Tình Dã phát hiện ra cô gái nào nhảy cùng Hình Võ đúng là xui xẻo tám đời, đây là bài nhảy phải nắm tay, vậy mà suốt cả quá trình, ông kễnh kia chỉ đút tay vào túi quần. Đến thời điểm đổi vị trí, anh thong dong như đi dạo, đi đến trước mặt người ta, không có một chút cảm giác tiết tấu nào để mà nói, khiến những cô gái kia vô cùng xấu hổ. Tình Dã nhịn không được phải bật cười, mà cô thì thấy những bạn nhảy bên trường Kim Long của mình khá là ăn ý.
Sau đó, tiếp tục đến lượt đổi vị trí, Hình Võ chậm rãi đi đến trước mặt cô, vốn dĩ Tình Dã còn đang định trêu chọc anh vài câu, hỏi anh nhảy với hoa khôi trường có phải rất vui không. Nhưng đến khi anh thực sự đứng trước mặt, thì khoé môi cùng cái nhướng mày quen thuộc ấy lại khiến cô không nhịn được cười.
Khi bắt đầu một vòng mới, cuối cùng Hình Võ cũng đã bỏ đôi bàn tay vàng của mình ra khỏi túi. Trong bài nhảy này, thời điểm người tham gia đi về phía nhau, thì họ chỉ lướt qua rồi đặt lòng bàn tay lên tay đối phương để đổi vị trí, nhưng khi Tình Dã đưa tay ra chạm vào bàn tay to lớn của anh thì anh đã nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Cười cười nói nói với người ta trông hưởng thụ quá nhỉ?”
Tình Dã cố nén cười: “Anh thì không hưởng thụ hả? Vẻ đẹp của hoa khôi.”
Khi hai người đổi vị trí cho nhau, Tình Dã đang chuẩn bị thoát khỏi tay anh để quay lại chỗ đứng ban đầu, nào ngờ anh lại cứ thế kéo cô đến trước mặt, rồi nhìn cô chằm chằm từ trên cao: “Hưởng thụ cái mẹ gì, quay đi quay lại như tên ngốc.”
Nhóm kế bên đã chuẩn bị động tác, tất cả mọi người đều bắt đầu vòng tuần hoàn mới, chỉ có hai người họ vẫn đứng yên bất động, Tình Dã liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người xung quanh, rồi nhìn anh: “Phải đổi người rồi.”
Hình Võ cong cong khoé miệng, cứ thế kéo Tình Dã ra khỏi nhóm, sau lưng lại bắt đầu vòng đổi người, mà giọng nói của Hình Võ thì trầm thấp và quyến rũ: “Vẫn muốn đổi hả? Em không còn cơ hội nữa rồi.”
Ánh lửa nhảy nhót trên gương mặt anh, chiếu sáng đường nét trên khuôn mặt, lúc này, trong mắt anh như có hàng tỷ vì sao rơi vào, hoá thành luồng sáng nhỏ khiến người ta mê mẩn. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tình Dã như muốn ngừng đập, đất trời vạn vật, chỉ có anh và cô.
Cô mỉm cười với anh: “Vậy anh muốn làm gì?”
“Em thua rồi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Tình Dã né tránh ánh mắt nóng rực của anh, cúi đầu cười: “Rồi sao?”
Hình Võ cứ thế kéo cô rời đi, sau lưng là bầu trời lửa, bầu không khí ồn ào và âm nhạc cuồng nhiệt, bọn họ lẻn đi, thần không biết quỷ không hay. Vốn dĩ đang bước nhanh, nhưng bất giác lại thành chạy, như thể muốn nhanh chóng thoát khỏi những vòng xoay ngốc nghếch kia, nên càng chạy càng nhanh.
Trường Kim Long rất rộng, giống như một mê cung trong bóng đêm, đây là lần đầu tiên Tình Dã đến đây, cô cứ thế chạy theo sau Hình Võ đến khi đầu óc choáng váng. Vừa mới rẽ vào tòa nhà dạy học thì đụng phải một nhân viên bảo vệ, Hình Võ nhanh chóng kéo Tình Dã vào một lối nhỏ tối đen, hai người cứ thế chạy như thoát thân, mặc dù cả hai cùng không biết tại sao mình phải chạy, nhưng lại có một sự phấn khích không thể giải thích nổi.
Băng qua lối đi cùng dãy toà nhà dạy học là một khoảng rừng nhỏ ở phía Đông Nam, hai người không hẹn mà gặp cùng lao đầu vào trong, rồi mệt đến cúi gập người xuống thở hổn hển. Đến khi nhìn sang bộ dạng thê thảm của đối phương, cả anh và cô mới phát hiện ra rằng, hành vi hiện tại của họ cũng ngốc nghếch chẳng kém với bài nhảy xoay vòng vòng kia, sau đó đột nhiên bịt miệng lại cười vui vẻ.
Tình Dã giơ tay lên đánh anh một cái: “Anh chạy làm gì thế?”
Hình Võ chống tay cười, nói: “Không biết nữa.”
Cả hai lại cùng vui vẻ nhìn nhau một lúc, đúng lúc này, tiếng lắc lư của móc khoá đã khiến họ đứng hình. Nhân viên bảo vệ kia đang cầm đèn pin đi từ tòa nhà dạy học tới đây để chuẩn bị khoá cửa sau của phòng trực.
Hình Võ làm động tác giữ im lặng với Tình Dã rồi kéo cô, nhẹ nhàng đi đến phía sau một gốc cây lớn trong khu rừng nhỏ. Tuy cả hai không có gì phải chột dạ, nhưng dù sao thì trời cũng đã tối, nếu bị bảo vệ tóm được rồi tra hỏi một lượt cũng sẽ rất phiền phức.
Xung quanh gốc cây to là một vài thảm thực vật lộn xộn, có thể chắn được bóng hai người một cách hoàn hảo. Vì để an toàn, Tình Dã đã dán chặt người vào thân cây, mà Hình Võ vẫn đang thò đầu nhìn ra bên ngoài, cô phải kéo anh lại, Hình Võ thuận thế chống hai tay bên người cô.
Ánh trăng loang lổ xuyên qua lớp tàn lá rơi vào mắt Tình Dã, ánh lên tia quyến rũ, cô đang nhìn anh, hơi thở thơm tho phả vào tai anh, ngứa ngáy, Hình Võ cúi người hôn nhẹ lên môi Tình Dã, đuôi mắt mang theo ý cười mà nhìn cô.
Hai người ở gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của nhau, ánh trăng mờ ảo, nụ cười nhếch mép cùng dáng vẻ anh tuấn của anh khiến Tình Dã chợt cảm thấy bất an.
Cô cụp mắt xuống, đôi lông mi lo lắng run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh… Đưa em đến đây làm gì?”
Nụ cười trên môi Hình Võ càng sâu, anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình, khoé miệng cong cong, cứ thế nhìn thẳng vào cô, giọng điệu mơ hồ: “Em nói có chơi có chịu, vậy có chịu nổi không thế?”
Đột nhiên Tình Dã cảm thấy tim mình đập như muốn phát nổ, tiếng chìa khoá lắc lư đang không ngừng tới gần, trước mặt là ánh nhìn không thể né tránh của Hình Võ, đôi mắt cô run rẩy nhìn anh chằm chằm. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy hoảng loạn vô hạn, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, sau đó ngập ngừng hỏi anh: “Bây giờ? Ở… Ở đây sao?”
Đôi lông mi dài của cô như phủ một lớp sương mù, mềm mại mà trong veo, mong manh như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Khi Hình Võ áp sát lại, người cô run rẩy kịch liệt, anh ghé môi bên tai cô, những nụ hôn nhẹ nhàng nóng bỏng chạy dọc từ dái tai lên đến vành tai, giọng nói của anh gợi cảm mà mơ hồ: “Đồng ý không?”
Tình Dã cảm thấy đây không phải vấn đề có đồng ý hay không, hoàn cảnh hiện tại nằm ngoài phạm vi chấp nhận của cô, vẻ mặt cô lúc này đang như muốn khóc mà chẳng khóc nổi. Cùng với tiếng chìa khoá sau lưng là hơi thở mê hoặc của Hình Võ, cô phải thừa nhận rằng tay chân mình mềm nhũn luôn rồi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ trong vài giây mà cảm thấy cả người như bay, đủ loại cảm giác không chân thực ập đến.
Tiếng chìa khoá sau lưng dần xa, Hình Võ chậm rãi đứng thẳng người dậy, mặt Tình Dã đỏ bừng, còn lan sang cả tai lẫn cổ, không khí nồng nặc mùi ái muội. Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn Hình Võ, lại phát hiện anh đang cười, cười đến vô hại.
Tình Dã lập tức phản ứng lại, người này đang cố ý dọa cô, cô giơ chân lên định đạp anh một cái, nào ngờ Hình Võ lại nắm được chân cô rồi đặt lên eo mình, một lần nữa áp sát lên thân cây cổ thụ, anh có chút không kiềm chế được, nói: “Còn làm loạn hả? Không sợ anh làm thật sao?”
Tư thế này khiến đầu óc Tình Dã nổ tung, cô lập tức biến thành con cừu con, cúi đầu không dám cử động.
Hình Võ nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, bèn buông tay, không trêu chọc cô nữa. Rất nhanh, anh đổi chủ đề, thấp giọng nói: “Lần trước em nói nghi ngờ David Cup bị lộ đề đúng không?”
Tình Dã vẫn còn đang bối rối, lại thấy anh đột ngột đổi đề tài bèn gật đầu.
“Mấy ngày trước anh đã hack vào máy chủ của Kim Long và thay đổi ngân hàng câu hỏi.”
“Cái gì?” Tình Dã vừa lên tiếng lại vội vàng bịt miệng lại, cô nhìn trái ngó phải, rồi nhìn anh không dám tin: “Thật không? Anh làm cách nào mà hack được vào thế?”
Hình Võ lùi lại một bước, anh lấy ra điếu thuốc, cúi đầu châm lửa rồi đứng dựa vào bức tường phía sau, nhàn nhạt nói: “Năm kia anh đã hack một lần, mấy hôm trước vào thử, thấy bọn họ không nâng cấp hệ thống, sơ hở vẫn còn nên lại hack lần nữa.”
“Không phải chứ, năm kia anh mới bao nhiêu tuổi, mới học lớp mười mà? Đang yên đang lành lại hack vào máy chủ của Kim Long làm gì?”
Hình Võ liếc cô một cái, rồi cúi đầu hút một hơi thuốc: “Có một tên trong trường Kim Long truyền bậy truyền bạ, nói anh chỉnh mũi.”
“???” Tình Dã nhìn sống mũi cao thẳng tắp của anh, không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.
“Vì vậy anh đi hack vào máy chủ của trường người ta? Em còn tưởng anh sẽ đập cho cậu ta một trận cơ chứ?”
Hình Võ hơi nhướng mày, biểu cảm nhàn nhạt, anh nói với Tình Dã rằng, vốn dĩ định đánh cho cậu ta một trận, mấy anh em cũng đã chuẩn bị ra trận, nhưng lại chê gió cát làm mờ mắt và quay về. Tối hôm đó, Hình Võ nhàn rỗi, nên mày mò tìm ra ID trên diễn đàn trường của tên kia, sau đó dùng tài khoản của cậu ta đăng một bài đăng có tên “Hiệu trưởng trong mắt tôi”. Hôm sau, cậu ta đã bị Hiệu trưởng gọi lên nói chuyện, nghe nói còn mời cả phụ huynh và đến tận hôm nay cậu ta vẫn không hiểu chuyện bài đăng đó là sao.
Tình Dã mỉm cười nhìn Hình Võ, thật không ngờ anh lại làm chuyện xấu như vậy, bèn lập tức nghĩ ra một câu hỏi: “Vậy nên anh mang máy tính theo là vì?”
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Tình Dã nhìn thấy nụ cười tinh tế trên môi Hình Võ, mà anh lại thản nhiên, nói: “Có việc cần dùng.”
Tình Dã không tiếp tục hỏi nữa, mà lập tức nghĩ đến vấn đề khác: “Nếu thực sự tồn tại chuyện lộ đề, thì chắc chắn sẽ không cho nhiều người biết, em cảm thấy cùng lắm chỉ cần để một người giành được quán quân, còn những người khác không hề hay biết.”
Hình Võ ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: “Liệu có phải tên ngốc nhà địa chủ không?”
Tình Dã ngẫm nghĩ: “Không hẳn là cậu ta, tuy Diệp Anh Kiện là một người kỳ quặc, nhưng lòng tự tôn của cậu ta rất lớn, sáng nay còn tuyên chiến với em nữa.”
“Ồ?” Hình Võ nhìn cô bằng ánh mắt ý vị thâm sâu.
Đột nhiên Tình Dã hỏi: “Anh thay đổi nhiều câu hỏi không?”
“Không nhiều, chỉ sửa vài điều kiện và số liệu, nếu học bằng cách nhớ đáp án thì chắc chắn sẽ bị phát hiện mánh khoé.”
“Cũng có nghĩa là, anh đã xem hết câu hỏi trong cuộc thi ngày mai rồi sao?”
Hình Võ khẽ cười, thở ra làn khói: “Chỉ biết đề thôi thì có tác dụng gì chứ, anh cũng đâu có biết làm, em muốn xem không?”
Tình Dã dứt khoát từ chối: “Không xem, nếu xem thì em có khác gì mấy người làm lộ đề kia đâu, em muốn dựa bảo bản lĩnh của mình để thi đấu.”
Hình Võ hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng đúng lúc này, lại có thêm một loạt tiếng bước chân đi về phía rừng cây. Hình Võ cảnh giác dập tắt điếu thuốc, sau đó nghiêng người áp sát Tình Dã.