Sau nụ hôn thoáng qua, cả hai đột ngột tách ra và ngơ ngác nhìn nhau, Nhóc Nhanh Nhẹn vừa nhìn lên đã lập tức phát hiện bóng người trên ban công, bèn ngẩng cổ, lớn tiếng gọi: “Tình Dã, anh Võ xuống đây mau lên, hai người đứng trên đó làm gì thế?”
Má Tình Dã đỏ như trái táo, cô không dám nhìn Hình Võ nữa, mà quay người chạy xuống lầu. Vừa mới ra ngoài, Sử Mẫn và Phương Lôi đã lao đến ôm chầm lấy cô, nhóm con trai cũng vây quanh Tình Dã mỉm cười, nói cô ngày càng xinh đẹp. Tình Dã kiêu ngạo hất mái tóc dài: “Có lúc nào là không đẹp đâu.”
Mọi người cùng phá lên cười, rồi khoác vai nhau đi đến nhà hàng, Hình Võ ra ngoài sau cùng rồi khoá cửa lại.
Tình Dã quay đầu liếc nhìn một cái, đúng lúc anh khoá xong cửa ngẩng lên nhìn cô, có rất nhiều lời không tiện nói nên đành giấu cả trong ánh mắt.
Tình Dã vội vàng quay đi, Hình Võ cầm chiếc áo khoác mỏng trên tay, ở đây lộng gió, chiếc váy ngắn của Tình Dã thỉnh thoảng lại bị gió thổi bay lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn mềm mại, luôn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Đi được vài bước, Hình Võ vòng tay qua eo Tình Dã, buộc chiếc áo khoác mỏng quanh eo cô, khiến cả nhóm đều dừng lại, đồng thời hò hét ầm ĩ.
Tình Dã có chút khó xử, nói: “Buộc cái này nóng.”
Hình Võ rũ mắt, thắt hai ống tay áo lại, nói: “Buộc vào, điều hoà trong nhà hàng lạnh.”
Tình Dã không phản bác nữa, mà đi đến bên cạnh nhóm Sử Mẫn, đến tối, cả Sói Ngốc và mấy người Trương Khải đều có mặt, cả một bàn đông người ăn uống. Tình Dã mới nghe nói Đại Tào bị kết án, không biết có phải mấy ông lớn của Ám Đường đẩy Đại Tào ra trước mũi sào hay không, anh ta bị điều tra ra không chỉ một, hai chuyện, lần này e là khó có thể ra ngoài.
Nhắc đến kỳ thi đại học, Phương Lôi và Hổ Mập cùng Sử Mẫn làm bài khá tốt, ít nhất cũng phải được từ 450 điểm trở lên. Sử Mẫn cũng hỏi thăm Tình Dã xem cô đã liên hệ xong việc ra nước ngoài hay chưa?
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Tình Dã, chỉ có Hình Võ là cúi xuống, xoay xoay cốc rượu trong tay, Tình Dã mỉm cười, đáp: “Đợi có điểm đã.”
Sau đó, cô hỏi Phương Lôi: “Cậu thì sao? Dự định thế nào?”
Phương Lôi nói: “Chắc chắn là không đủ điểm vào Đại học Hạ Môn, gần đây tôi đang nghiên cứu các chuyên ngành khác của các trường đại học khác ở Hạ Môn. Tình Dã, lát nữa cậu phân tích giúp tôi nhé.”
Tình Dã gật đầu: “Lát nữa ăn xong chúng ta nói chuyện.”
Về phần Hổ Mập, anh ta nói mình đang phân vân, những chuyên ngành người nhà hy vọng thì anh ta đều chẳng có hứng thú, còn chuyên ngành mà anh ta muốn học thì gia đình lại không cho, vì vậy gần đây đang cãi cọ với mọi người ở nhà.
Sau đó, khi sắp ăn xong, Tình Dã thấy Hổ Mập vào nhà vệ sinh, bèn đứng dậy đi theo ra ngoài, gọi: “Lớp trưởng.”
Hổ Mập quay lại gãi đầu, mỉm cười ngây ngô: “Lớp, lớp trưởng gì chứ.”
Tình Dã đi tới trước mặt anh ta, nói: “Sau khi về Bắc Kinh, tôi đã tìm một người bạn làm bác sĩ của ba tôi, với tình trạng nói chuyện như của anh, loại trừ yếu tố di truyền ra, thì còn liên quan đến sự phát triển thể chất cùng yếu tố áp lực tâm lý. Tôi đã kể qua tình hình của anh với bà ấy, bà ấy nói rằng triệu chứng này sẽ thuyên giảm khi anh dao động về mặt cảm xúc, cũng nói thực sự có cách để điều chỉnh, anh có muốn thử không?”
Nụ cười trên gương mặt Hổ Mập dần biến mất, thay vào đó là sự phấn khích không nói nên lời: “Cách, cách gì cơ? Có, có cần phải khám bệnh không?”
“Nếu anh đồng ý, thì đợt này về nhà, tôi sẽ liên lạc lại với bà ấy, rồi cho anh thông tin liên lạc, để bà ấy đưa ra cho anh một số phương án chẩn đoán và điều trị. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân anh, tôi nghe nói trường hợp như của anh sẽ dùng phương pháp trị liệu chính về mặt tâm lý. Có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian để tập đọc, tập thở, hoặc tập phát âm, đây là quá trình lâu dài, hơn nữa có khả năng sẽ phải chịu khổ mới có thể khắc phục hoàn toàn rào cản ngôn ngữ, anh…”
“Anh, anh muốn thử.” Hổ Mập nhìn Tình Dã đầy kiên định, như thể bỗng tìm thấy bước đột phá sau quãng thời gian mịt mờ khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học vậy.
Tình Dã mỉm cười: “Để khi nào về tôi sẽ nói lại với bà ấy, rồi cho anh thông tin liên lạc.”
Hổ Mập gật đầu, Tình Dã quay người chuẩn bị vào phòng bao, Hổ Mập lại gọi cô: “Tình, Tình Dã, cảm ơn em, thật, thật sự rất cảm ơn em.”
Tình Dã nghiêng đầu, khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn cái gì chứ!”
Cô đẩy cửa vào phòng, trong khi Hổ Mập vẫn đang hưng phấn, hạt giống luôn chôn chặt trong lòng đột nhiên rục rịch, con đường mịt mù phía trước dường như đã trở nên rõ ràng trong lòng anh ta.
Sau khi Tình Dã vào cửa, cô ngồi xuống bên cạnh Sử Mẫn, Hình Võ ở phía đối diện ngước lên nhìn cô một cái, do quá đông người nên cả buổi tối, hai người chẳng nói được với nhau vài câu.
Có lẽ mọi người đều biết cuộc hành trình tiếp theo của Hình Võ và Tình Dã sẽ khó khăn thế nào, nên ngoài câu Sử Mẫn hỏi thăm về tình hình trường học của Tình Dã ra, thì những người khác đều không trêu chọc gì hai người họ nữa.
Bữa tối sôi nổi đã kết thúc, mọi người có uống rượu, nhưng đều có chừng mực. Sau khi giải tán, Phương Lôi nói với Tình Dã: “Chúng ta cùng đi một đoạn nhé.”
Vì vậy, Tình Dã bèn lần lượt chào mọi người, Phương Lôi có hơi ngà ngà say, quay đầu lại mỉm cười với Hình Võ, nói: “Cho em mượn Tình Dã nhà anh mấy phút, không có vấn đề gì chứ?”
Hình Võ nhàn nhạt nhếch khóe miệng, lấy điện thoại ra ngồi bên chiếc ghế đá ven đường. Thế nên, Tình Dã và Phương Lôi cùng nhau băng qua đường cái, rồi nhìn nhau trò chuyện vài câu.
Một lúc sau, Hình Võ nhìn lên, chỉ thấy gương mặt Phương Lôi có chút không đúng, sau đó, cô ta ôm chặt bả vai Tình Dã, rồi nặng nề gật đầu, giống như… Lại còn khóc nữa. Tiếp đến, Tình Dã đưa cô ta lên taxi, nói chào tạm biệt rồi mới đi sang bên này đường.
Hình Võ đứng dậy cất điện thoại, nhìn theo hướng Phương Lôi rời đi, nói: “Sao lại khóc thế?”
Tình Dã trầm mặc một lúc, rồi trả lời: “Sau khi David Cup kết thúc, em đã vô tình nhìn thấy tờ giấy nháp của Ngụy Đông.”
Hình Võ hơi cau mày, có chút kinh ngạc: “Có phải là?”
Tình Dã gật đầu.
“Tại sao lúc đó em không nói với Phương Lôi?”
Tình Dã bật cười, quay người sánh vai cùng anh đi vào con ngõ tối: “Khi đó, Phương Lôi như được bơm máu gà bảo em phải giúp cô ta, nếu như em nói ra, thì có thể cô ta sẽ mất đi động lực, nên không nỡ nói.”
Hình Võ lặng lẽ nhìn bóng hai người đan vào nhau dưới mặt đất, lơ đễnh nói: “Vì vậy khi nãy em đã nói cho cô ta rồi sao?”
“Ừm, em luôn cảm thấy cần phải để Phương Lôi biết, còn về việc sau này cô ta chọn con đường thế nào thì phải để bản thân cô ta tự cân bằng rồi.”
Hình Võ không lên tiếng, Tình Dã khác với Phương Lôi, Tình Dã có yêu một người đến mức nào cũng sẽ không để mất phương hướng. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà quên đi ý định ban đầu của mình, đó chính là tia sáng độc nhất vô nhị nơi cô, khiến Hình Võ chẳng tài nào dời tầm mắt khỏi người cô.
Nhưng rất nhanh Tình Dã đã phát hiện ra hiện tại họ đang không đi trên con đường về nhà, cô nghiêng đầu nhìn Hình Võ: “Không về nhà sao?”
“Về nhà ngủ không ngon.”
Tình Dã lại nhìn ngó xung quanh: “Ồ, đây chẳng phải là đường tới khách sạn à?”
Hình Võ dừng lại vẫy một chiếc xe: “Không đến khách sạn.”
Tình Dã đang định hỏi anh vậy thì đi đâu? Nhưng Hình Võ đã mở cửa xe và quay lại nhìn cô, vì vậy Tình Dã dứt khoát không hỏi thêm gì nữa.
Kết quả là, chiếc xe đã lái thẳng lên Huyện, dừng ở trước cửa một khách sạn cao cấp, trùng hợp là Tình Dã đã đến đây một lần, lần trước khi ba cô và Tôn Hải tới đây, họ đã ở tại khách sạn này.
Một đêm mất khoảng năm, sáu trăm tệ và có thể coi là khách sạn năm sao hàng đầu ở Huyện. Vừa xuống xe, Tình Dã nhìn lên cửa lớn của khách sạn, rồi dừng lại nói với Hình Võ: “Thực ra ở tạm khách sạn bình dân một đêm cũng được.”
Hình Võ quay đầu lại liếc nhìn cô, sau đó sải bước nhanh vào trong, Tình Dã chỉ đành theo sau. Nữ nhân viên quầy lễ tân hỏi bọn họ cần thuê mấy phòng? Anh nhìn về phía cô, nhưng Tình Dã lại nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, ánh mắt đảo qua đảo lại làm như không nghe thấy. Hình Võ quay về phía nhân viên lễ tân: “Một phòng, ở một đêm.”
Sau đó, nói với Tình Dã: “Chứng minh thư.”
Tình Dã đưa chứng minh thư ra, lễ tân lại hỏi: “Hai người muốn thuê loại phòng nào? Có phòng đôi superior và phòng đôi Deluxe.”
Hình Võ ho khan một tiếng: “Deluxe đi.”
Sau khi cầm thẻ phòng, anh quay người nói với Tình Dã: “Đi thôi.”
Tình Dã kéo kéo chiếc ba lô nhỏ trên vai, đi theo anh vào thang máy, khi thang máy đóng cửa lại, người thì nhìn biển quảng cáo bên trái, người thì nhìn biển quảng cáo bên phải, bầu không khi yên tĩnh đến kỳ lạ, vì thế khi tiếng “tinh” vang lên, cả hai đều cùng ngơ ngác.
Hình Võ lên tiếng: “Đến rồi.”
Dứt lời bèn ra khỏi thang máy, Tình Dã “ừm” một tiếng rồi theo sau.
Nói ra thì cũng kỳ quái, rõ ràng anh và cô đã cùng ở khách sạn trong một thời gian, nhưng đây được coi là lần đầu tiên Hình Võ chính thức dẫn cô đi thuê phòng. Ừmmm, lại còn là phòng cao cấp nữa, mặc dù Tình Dã không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng lại không thể không nghĩ, tim thì đập thình thích, còn có chút căng thẳng nữa.
Hình Võ quay lại nhìn Tình Dã một cái, cô đỏ mặt vội vàng cúi thấp đầu, thầm nghĩ đi trong hành lang tối đèn, chắc có lẽ anh không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình.
Sau đó, Hình Võ dừng lại mở cửa phòng, Tình Dã theo anh vào trong nhìn một lượt, quả nhiên là phòng cao cấp, ít ra thì còn có bồn tắm, và chiếc giường trông thật êm ái, trang thiết bị cũng mới, hình như khách sạn này mới được xây dựng tại Huyện An tử hai năm nay.
Tình Dã đặt chiếc ba lô nhỏ của mình xuống, Hình Võ hỏi cô một câu: “Em có muốn tắm trước không?”
“Ưm… Ừm…”
Dứt lời, cô lại nhớ ra một chuyện đáng xấu hổ: “Em không mang quần áo.”
Hình Võ nhìn cô: “Tắm xong thì lên giường đi, anh giặt quần áo cho em, ngày mai chắc sẽ khô.”
Dứt lời bèn đi đến kéo rèm cửa sổ vào, trong không gian kín mít chỉ có hai người, tim Tình Dã lại càng đập nhanh hơn. Cô vào phòng tắm rửa, khi quấn khăn tắm bước ra thì Hình Võ đang ngồi trên ghế tựa chán nản lướt xem các phòng phát sóng trực tiếp.
Sau khi chui vào chăn, cô ném khăn tắm ra ngoài, Hình Võ quay đầu sang, ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong không khí. Tình Dã vùi người trong chăn, hai má nóng bừng, Hình Võ mỉm cười lắc đầu, đứng dậy treo chiếc tắm ướt của cô lên, rồi lại quay lại ôm bên ngoài lớp chăn.
Tình Dã cảm thấy hai cánh tay anh đang đặt ở hai bên người mình, giọng nói trầm thấp từ ngoài chăn truyền đến: “Không nóng sao?”
Khi Tình Dã kéo chăn ra, thì Hình Võ đã quay người đi vào phòng tắm giúp cô giặt quần áo, thời điểm ra ngoài, anh cũng đã tắm xong xuôi, thân dưới cuốn chiếc khăn tắm, đứng bên cạnh TV, dường như đang muốn tìm một bộ phim để xem.
Tình Dã nhìn bóng lưng anh, đường nét gợi cảm chạy dọc xuống dưới theo làn da mượt mà, vết sẹo trên lưng vẫn hiện rõ, nhưng lại lộ ra nét trẻ trung, ngông cuồng khó kiềm chế, cô nhẹ nhàng nói: “Em nhớ anh.”
Bóng lưng Hình Võ hơi khựng lại, cuối cùng chẳng bộ phim nào được mở, anh cứ thế tắt TV đi rồi đi về bên cạnh giường.
Tình Dã che nửa khuôn mặt trong chăn, lộ ra đôi mắt trong như nước nhìn anh, đôi mắt trong veo ấy ẩn chứa sự dịu dàng mà anh nhớ mong đêm ngày.
Thời điểm Hình Võ nhấc chăn bông lên, cơ thể cô khẽ run rẩy, biết cô có chút căng thẳng, vốn dĩ anh muốn hôn cô những nụ hôn nhẹ nhàng để giúp cô thả lỏng, nhưng khi các đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại trắng nõn ấy, thì tất cả đều như ma nhập mà mất kiểm soát.
Hai tháng nhung nhớ, hai tháng nhẫn nhịn, hai tháng xa cách tất cả đều biến thành sự yêu thương không thể kiềm chế này. Cứ thế cho đến khi khoái cảm đan xen khiến cả hai không ngừng chìm đắm, đốt cháy, như thể cả thế giới chỉ dành cho họ vậy, có được nhau từ tận trong sâu thẳm, cuối cùng mới mang tất cả nỗi nhớ phát tiết ra bên ngoài.
Nếu bỏ qua hoàn cảnh gia đình, thì có lẽ Tình Dã và Hình Võ là một cặp đôi hợp nhau nhất, bao gồm cả chuyện này. Cái lợi khi có một cô bạn gái là học bá đó là, cô có khả năng học hỏi rất nhanh. Tuy xuất phát điểm hoàn toàn không biết gì, nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã khiến anh mê muội đến không thể kiềm chế.
Hai người cứ thế mãnh liệt đến nửa đêm mới kết thúc, họ ôm nhau thật chặt, thật lâu sau Tình Dã mới lên tiếng: “Tại sao không nói cho em biết chuyện của bà nội? Em nên về đây mới phải.”
Hình Võ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Biết em sẽ về nên anh mới không nói với em.”
Vòng tay Tình Dã càng siết chặt hơn, thời điểm Hình Võ tổn thương nhất mà cô lại không ở bên cạnh anh, đến lúc này mới biết những nỗi buồn không nói nên lời trong lòng anh.
Anh nói: “Ba em ổn rồi phải không?”
“Ổn cả rồi, nhưng không còn liên quan gì đến công ty ban đầu nữa, ông ấy lại tự thành lập một công ty mới, gần đây khá bận rộn.”
Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng Hình Võ rất rõ rằng dù sa cơ lỡ vận vẫn còn hơn nghèo đói tự thân, Tình Dã về với ba chắc chắn không phải chịu khổ nữa.
Nửa đêm, hai người nói rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không hề nhắc đến vấn đề thực tế nhất đang tồn tại giữa họ, về chuyện ra nước ngoài học tập, Tình dã không nói đến, mà anh cũng chẳng hỏi.
Sáng sớm hôm sau, cả hai rất ăn ý thức dậy từ sớm, tuy rằng chỉ ngủ có vài tiếng đồng hồ, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian cho việc ngủ. Anh và cô cùng nhau xuống nhà ăn của khách sạn để ăn buffet sáng.
Trong bữa ăn, hai người chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ và liên tục nhìn nhau mỉm cười, không nói những lời dư thừa, như thể muốn ghi nhớ thật rõ dáng vẻ của đối phương và không muốn rời mắt đi dù chỉ là một chút.
Ăn sáng xong mới đến tám giờ, Hình Võ hỏi: “Mấy giờ em đi?”
Tình Dã nói đùa: “Muốn đuổi em đi sớm vậy hả?”
Hình Võ không cười, chỉ dùng ánh mắt khóa chặt cô, bàn tay nắm tay cô dần dần siết chặt, Tình Dã cũng không đùa nữa, mà nói: “Muộn nhất là ba giờ phải đến bến xe, nhưng không sao, ở đây cách bến xe rất gần.”
Hình Võ lại nhìn thời gian: “Mười hai giờ trả phòng, em có muốn lên trên nghỉ ngơi thêm một lúc không?”
Tình Dã không có ý kiến gì, vậy nên hai người lại vào thang máy lên lầu, nhưng vừa mới vào phòng đã lại chẳng thể tách nhau ra, mọi thứ trở nên kích động và nóng bỏng, cảm xúc của cả anh và cô đều có chút mất kiểm soát. Không biết lần tới gặp mặt là khi nào, nên chỉ có thể thông qua phương thức nguyên thuỷ thô bạo này để nói cho nhau nghe.
Sau đó, Hình Võ vào phòng tắm tắm rửa, khi ra ngoài thì thấy Tình Dã đang vùi mặt vào chăn lặng lẽ khóc, hốc mắt anh cũng ửng đỏ, chỉ có điều không để cho cô phát hiện. Anh dụi mắt, đi đến ôm Tình Dã vào lòng rồi mặc quần áo cho cô, động tác của anh rất dịu dàng, như thể sợ làm cô giật mình. Tình Dã cứ thế cắn chặt môi nằm trong vòng tay anh, không để tiếng khóc của mình phát ra ngoài.
Cuối cùng, tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên, tất thảy mộng đẹp đều đã đến lúc tỉnh lại, bọn họ đi xuống trả phòng.
Hình Võ đưa Tình Dã đi ăn trưa, nhưng dường như cô chẳng muốn ăn, tất cả các món đều chỉ gắp hai miếng rồi bỏ. Hình Võ sợ trên đường về cô sẽ bị đói, nên đã gọi món tôm hùm đất khai vị, ở đây không có tôm hùm đất, phải nhập từ nơi khác về, vì vậy giá cả rất đắt. Tuy nhiên, dường như Hình Võ hoàn toàn không để ý đến tiền, Tình Dã không chịu ăn cơm, nhưng tôm hùm đất thì lại chịu ăn.
Hình Võ sợ cô làm bẩn quần áo, nên đã bóc hết vỏ chỗ tôm để sẵn trước mặt cô, khi thấy cô cuối cùng cũng ăn tôm với cơm thì mới yên tâm hơn một chút.
Ra khỏi nhà hàng đã là gần hai giờ, hai người dắt tay nhau đi đến bến xe, cả đường đi cả hai đều không nói câu nào, rõ ràng là quãng đường dài nhưng không hiểu tại sao bất giác đã đến nơi rồi.
Anh và cô dừng lại trước sảnh vào bến xe, lần trước là Tình Dã tiễn Hình Võ, nhưng lần này lại đổi thành Hình Võ tiễn cô đi, Tình Dã nghĩ, quả thực là bọn họ không muốn tiễn đưa nhau như vậy chút nào.
Hình Võ nói anh đi mua vé, bảo cô ngồi đợi, vì vậy Tình Dã nhìn chằm theo bóng dáng anh trong đám đông. Trong lúc xếp hàng, thỉnh thoảng Hình Võ lại ngoái lại nhìn cô, giữa biển người mênh mông, nhưng chỉ cần ngoảnh lại là có thể nhìn thấy nhau, còn sau này thì sao? Sau này, khi mà bên cạnh càng ngày càng có nhiều người, thì họ vẫn có thể lập tức tìm thấy nhau như vậy không?
Hình Võ đi tới, nói với cô: “Mua xong rồi, đi thôi.”
Tình Dã còn đang thắc mắc tại sao anh không đưa vé cho mình, cứ thế cho đến khi Hình Võ kéo cô lên xe, thì cô mới biết anh đã mua hai tấm vé, anh muốn tiễn cô đến sân bay ở Thị trấn bên cạnh.
Sau khi lên xe, Tình Dã đột nhiên nhớ ra một vấn đề: “Anh đưa em đi, đến lúc về liệu có còn xe không?”
Trong mắt Hình Võ hiện lên ý cười, không mấy bận tâm: “Không biết, cứ đi đã rồi tính, nếu không còn thì anh ở lại đó một đêm.”
Tình Dã ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, rồi lại muốn khóc, thực ra anh không cần thiết phải đi thêm một chuyến, nhưng như vậy thì họ có thể được ở cạnh nhau thêm ba tiếng đồng hồ nữa.
Có lẽ vì quá mệt và mặc dù Tình Dã không hề muốn ngủ trên xe, nhưng khi chiếc xe bon bon trên đường, cô đã ngủ say trong lòng Hình Võ.
Thời điểm Hình Võ đánh thức Tình Dã dậy, cô đã giận dữ nói: “Sao anh lại để em ngủ thế?”
Hình Võ âu yếm đáp: “Tại thấy em mệt quá, không muốn gọi em dậy.”
Tình Dã buồn bực, hối hận theo Hình Võ xuống xe, sau khi lấy vé lên máy bay, bọn họ không thể không tách nhau ra tại cửa kiểm tra an ninh.
Trước đây, Tình Dã luôn cảm thấy các cặp đôi bịn rịn quyến luyến nhau ở sân bay trông chẳng khác gì đang quay phim thần tượng, mỗi lần ra ngoài gặp cảnh tượng đó là cô đều đảo mắt, cảm thấy gai mặt thực sự.
Ai mà ngờ được cô sẽ làm chính việc mà bản thân mình thấy gai mắt, cô nhìn Hình Võ lưu luyến không rời, Hình Võ siết chặt tay cô, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giọng nói bình tĩnh: “Sau khi về nhà, em đừng quay lại đây nữa.”
Đôi hàng mi của Tình Dã run rẩy kịch liệt, lập tức bật khóc như mưa, nghẹn ngào nói: “Đồ đểu cáng! Ngủ xong rồi lại không thèm để ý đến người ta nữa.”
Cô rút mạnh tay ra, nhưng Hình Võ lại nắm chặt hơn, rồi kéo cô vào lòng mỉm cười, nói: “Em hiểu ý của anh mà.”
Tình Dã để trán trước ngực anh, khóc đến không thành tiếng, rất lâu trước đây, cô đã từng nói rằng, bất luận có xảy ra chuyện gì thì cũng không cho phép anh nói lời chia tay. Vì vậy, anh không hề nói ra hai chữ đó, sắp đến lúc chia ly cũng không nói ra hai chữ đó.
Anh không cho cô quay lại đây nữa, vì đã quá rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể thấy trước được kết quả sẽ ra sao nếu họ cứ tiếp tục thế này.
Có thể mới đầu, Tình Dã sẽ không ngại cực khổ mà chạy đến đây, vì tình yêu, vì tình cảm mãnh liệt, nhưng suy cho cùng thì cuộc sống luôn ngày một bận rộn, mà khoảng cách sẽ lấy đi tất cả những thứ đó. Cô sẽ ngày một giỏi giang hơn, trưởng thành hơn, anh không muốn ràng buộc cô, không muốn vây hãm cô trong cái Thị trấn này, sau khi rời khỏi đây, cô sẽ có khoảng trời rộng lớn và cuối cùng sẽ càng trở nên rực rỡ hơn.
Vậy nên… Anh sợ, sợ cô vì anh mà quay về hết lần này đến lần khác, rồi chỉ được ngủ một giấc lại phải đi. Anh không nỡ thấy cô như vậy, sợ cô cảm thấy bản thân mình mất giá, sợ đến cuối cùng cô sẽ cho rằng mọi thứ đều không đáng, sợ sau đó cô sẽ hận cái khoảng cách này và dần dần rời xa anh, từng chút từng chút một, biến mất khỏi cuộc đời anh.
Đúng vậy, cuộc sống đã rõ ràng, chính bởi vì quá rõ, vậy nên anh biết rằng nếu tiếp tục thì cuối cùng khoảng cách giữa họ sẽ mài dũa cái tình yêu bền chặt này, mà anh thì không nỡ.
Tình Dã rời khỏi vòng tay anh, rồi lùi ra sau một bước nhìn anh, nước mắt không ngừng tuôn, nhưng cô lại mỉm cười, nói: “Trước khi đến đây, em đã nhận lời với Đại học Thanh Hoa rồi.”
Hình Võ kinh ngạc nhìn cô: “Em nói cái gì?”
“Em nói em quyết định ở lại Bắc Kinh để đến học tại Đại học Thanh Hoa rồi, có thể học tập tại ngôi trường hàng đầu trong nước cũng không phải là không tốt. Anh từng nói vì tiền mà phải thay đổi con đường bản thân muốn đi là một việc không may, nhưng hiện tại em không phải vì tiền, mà là vì lý tưởng, đã là người thì cũng nên có lý tưởng mà, phải không?”
Cô từng bước lùi về phía sau, rồi giơ tay lên vẫy chào: “Em đã rút ngắn một nửa khoảng cách giữa chúng ta, nửa còn lại giao cho anh. Nếu anh đánh mất em, thì em sẽ trở thành nhóc đáng yêu của người khác đó.”
Hình Võ mỉm cười nhìn cô, cười đến đôi mắt ngấn lệ.
Tình Dã quay người bèn chạy thẳng vào trong cửa kiểm tra an ninh mà không hề ngoái lại, cô sợ nếu quay lại sẽ không muốn rời đi, nhưng cô buộc phải dứt khoát hạ quyết tâm rời đi, vì tương lai của hai người họ.
……
Ra khỏi sân bay, rất lâu sau Hình Võ vẫn không về, anh cứ thế ngồi bên lan can nhìn theo những chiếc máy bay lướt qua đầu mình. Rồi chợt nhận ra rằng Tình Dã đã rời đi rồi, đi thật rồi, phải làm thế nào mới bắt kịp cô đây?
Dường như có hai con đường đang bày ra trước mắt, con đường ngắn nhất đó là lập tức mua vé bay đến Bắc Kinh để đi tìm cô. Bà nội mất rồi, nhà cũng mới xây xong, anh đã bớt đi nỗi vướng bận, có thể tạm trú tại Bắc Kinh, như vậy sẽ lập tức được ở bên cạnh Tình Dã, được nhìn thấy cô.
Nhưng sau khi nhập học, xung quanh cô sẽ là những nhân vật giỏi giang nhất đến từ khắp nơi trên thế giới, mà anh thì trở thành một công nhân nhập cư ở dưới tầng thấp nhất. Có thể anh sẽ không thể đường hoàng xuất hiện bên cạnh cô, vậy làm sao để dành riêng cho cô một khoảng trời nơi thủ đô đầy ắp nhân tài đó? Vì vậy, tuy rằng đây là con đường mà Hình Võ mong muốn nhất lại cũng là con đường đầu tiên anh loại bỏ.
Con đường thứ hai là đồng ý gia nhập Câu lạc bộ, chuyên tâm chuẩn bị cho thi đấu, chỉ cần bộc lộ tài năng tại giải trong nước vào cuối năm thì có thể tiếp tục tiến đến giải Nhật, Hàn, sau đó là châu Âu, châu Mỹ.
Nhưng sau khi từ chối ý tốt của ông chủ Giang, anh không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc bất thành văn như vậy nữa. Mà trong một tháng đến Thượng Hải, hiểu rõ được hiệp ước nếu gia nhập Câu lạc bộ, thì Hình Võ biết chẳng qua như vậy cũng chỉ là nhảy vào một loại trói buộc khác mà thôi.
Rất có thể phải chăm chỉ luyện tập trong vài năm liền, cả năm cũng không được gặp Tình Dã, ngày ngày luyện tập chẳng nhìn thấy mặt trời, rồi lại thi đấu, cứ thế lặp đi lặp lại.
Một đại thần như vậy, nhìn thì có vẻ xa hoa, nhưng xét cho cùng cũng chỉ như lông Phượng, sừng Lân, bào mòn thân thể, cuối cùng chỉ biết đối diện với những tình cảnh quẫn bách sau khi giải nghệ. Hầu hết mọi người đều chẳng thể bắt nhịp sau tuổi 25 và buộc phải giải nghệ, mà thời kỳ hoàng kim của các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ rơi vào khoảng từ 16 đến 23, nếu như không bứt phá được, lại chẳng có văn hoá, chẳng có tiền, chẳng có sức khoẻ, như vậy, khả năng cao chỉ đành tham gia vào các công việc hậu cần của Câu lạc bộ.
Giả sử may mắn, cố gắng bốn, năm năm sẽ có chút danh tiếng, kiếm được tiền, sau khi giải nghệ, nếu vẫn còn may mắn thì kiếm được các mối quan hệ. Tốt nhất là tự thành lập, phát triển Câu lạc bộ của riêng mình, mở công ty, khả năng cao là phải lăn lộn thêm bốn, năm năm nữa thì Câu lạc bộ riêng ấy mới có chút tiếng tăm.
Nhưng tám năm đó, đồng nghĩa với việc anh phải xa Tình Dã tám năm mới tạm thời có thể nói bản thân sẽ tìm được khoảng trời của riêng mình. Sau tám năm, có lẽ sẽ như Tình Dã nói, cô đã trở thành nhóc đáng yêu của người khác rồi. Nghĩ đến đây, Hình Võ thấy ruột gan quặt thắt, bèn lập tức nhảy ra khỏi lan can.
Anh không thể chịu nổi nếu phải xa cách tám năm, con đường ấy quá mạo hiểm, ngay cả khi nó đi đúng hướng mong đợi, thì lúc ấy, Tình Dã cũng đã sớm tốt nghiệp rồi, xung quanh cô đều là những người tinh anh trong ngành, những tài năng xuất sắc hàng đầu cả nước. Thời điểm đó, cho dù anh có kiếm được nhiều tiền thì cũng chẳng đi đến đâu, khoảng cách giữa họ vẫn như dải Ngân hà xa xôi, không thể vượt qua.
Vậy nên, chỉ có một con đường duy nhất ở phía trước, tuy rằng đối với một người từ nhỏ đã bất hảo, chẳng đường hoàng như anh mà nói thì có chút hoang đường, có chút… Sẽ khiến mọi người xung quanh bất ngờ, nhưng dường như chỉ có như vậy mới có thể đến được bên cạnh cô trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Làn sóng cuồn cuộn như đốt cháy con đường nhựa, hơi nóng bốc lên giống như ngọn lửa không ngừng di chuyển, tốc độ dưới chân Hình Võ mỗi lúc một nhanh, nỗi kích động đột nhiên trào dâng rồi bùng nổ trong lòng anh. Anh bước ra con đường phía trước sân bay, bắt một chiếc xe taxi, còn chẳng thèm trả giá cứ thế chạy thẳng về Huyện An tử.
Mặt trời biến mất khỏi trái đất, chân trời dần rơi vào bóng tối, khi về đến đình Trát Trát thì đã là đêm, Hổ Mập đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, thì đột nhiên phải ngồi bật dậy bởi tiếng gõ cửa. Anh ta xỏ dép lê ra mở cửa, lại trông thấy đôi mắt sáng quắc của Hình Võ.
Hổ Mập nhìn một hồi và cảm thấy hôm nay Hình Võ có gì đó khang khác, nhưng lại không thể nói ra khác ở chỗ nào, anh ta có chút ngạc nhiên, nói: “Anh, anh Võ? Anh đi đâu thế? Có, có chuyện gì sao?”
Hình Võ kiên định nhìn Hổ Mập chằm chằm, rồi nói thẳng: “Sách của cậu còn không?”
“Sách, sách gì?”
“Sách giáo khoa cấp ba, đã xé mất chưa?”
Hổ Mập nở nụ cười xấu xa: “Chưa, chưa xé, em, em mang về nhà từ trước rồi, trong, trong đó còn có ghi chú mà Tình Dã ghi lại cho em, nên không nỡ xé, giữ, giữ làm kỷ niệm.”
“Đưa cho tôi.”
Hổ Mập quay lại nhìn lên đồng hồ trên tường, đầu óc rối bời: “Anh Võ, nửa đêm nửa hôm, anh, anh lấy sách làm gì?”
“Tôi dự định học lại.”
Sau khi sững sờ một lúc, Hổ Mập chợt nở nụ cười ngây ngô với Hình Võ, mà cuối cùng, Hình Võ cũng đã lộ ra ý cười như gỡ bỏ được gánh nặng. Giữa đêm, hai chàng trai, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, cùng nhau bật cười.
Đời người giống như dòng nước chảy xiết, không gặp phải đảo nhỏ hay đá ngầm thì sao có thể khuấy động những bọt sóng đẹp đẽ – Ostrovsky.
–CHÍNH VĂN KẾT THÚC-