Chơi Trốn Tìm
Chương 1
Cuối tuần phòng ký túc xá chỉ còn hai người Triệu Quân cùng Lý Dương.
Cả hai đều ngồi trước máy tính làm việc của mình, trừ bỏ âm thanh đánh máy cùng nhấp chuột, đều không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Triệu Quân đem chương thứ hai mươi sáu đăng lên mạng sau đó, liền đứng dậy đẩy ghế dựa ra thuận tiện đi vào nhà vệ sinh.
Lý Dương nghe thanh âm đẩy ghế đằng sau, vội vàng dựng lổ tai, thẳng đến khi cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, cậu mới đứng dậy phóng tới trước máy tính Triệu Quân.
Tay phải run rẩy mở cửa sổ web, Lý Dương đảo mắt liếc nhanh, vừa lúc nhìn thấy trang web đề tác giả Triệu Quân, lại kéo xuống dưới cùng… Oa! Đã có chương thứ hai mươi sáu rồi!
Đột nhiên, nhà vệ sinh truyền ra tiếng giật nước, Lý Dương tâm sợ hãi nhảy dựng, vội vã đóng lại cửa sổ trình duyệt, rất nhanh lẩn trở về chỗ ngồi của mình.
“Đông!”
Không nghĩ đến, đầu gối Lý Dương đập mạnh vào ghế dựa, khiến cậu đau đến ná thở, nước mắt rất nhanh trào lên. Đành phải nhịn xuống, vội vàng đặt mông ngồi trở lại ghế trước máy tính của mình.
“Thế nào?” Triệu Quân vừa từ nhà vệ sinh đi ra liền nghe thấy thanh âm, chạy lại thấy Lý Dương đang cúi thắt lưng lấy tay che đầu gối, không khỏi có chút lo lắng.
“Vô, vô sự… Liền vừa mới chơi game (nguyên văn: 玩遊戲- ngoạn du hí, vì không rõ nghĩa lắm nên ta đoán là game) nhất thời kích động, ách, không cẩn thận đập vào cái bàn.” Lắp ba lắp bắp nói xong một câu nói dối, Lý Dương khẩn trương đến tim đập thùng thùng, thực sự sợ bị Triệu Quân phát hiện chính mình có xem trộm máy tính của hắn.
“Nga, không phá da xuất huyết là tốt rồi.” Triệu Quân lại nhìn thoáng qua máy tính Lý Dương, trên màn hình là trò “Tam quốc sát”, “Chủ công” nhân vật của Lý Dương một giọt máu cũng không mất. Nghĩ không rõ này có cái gì khiến cậu kích động đến mức đập cả đầu gối vào bàn.
“Ừ, vô sự, tôi vẫn là ngồi trên giường chơi thì hơn.” Đau đớn giảm bớt, Lý Dương bình tĩnh lại, đem máy tính phóng tới trên giường, chính mình chậm rãi trèo thang đi lên.
Triệu Quân cũng về tới chỗ ngồi của mình, nhìn thoáng qua thấy chuột của mình bị di động…
Liên tưởng đến chuyện vừa nãy của Lý Dương…
Thật là nhất thời kích động sao? Triệu Quân không khỏi có chút buồn cười lại có hơi đau lòng.
Triệu Quân viết tiểu thuyết, chuyện này bạn cùng phòng hắn cũng biết, bất quá cũng không có ai nhìn đến tiểu thuyết của Triệu Quân. Bởi vì máy tính Triệu Quân cũng không cho người khác mượn sử dụng, chính hắn dùng xong cũng là rất nhanh tắt máy cất kỹ.
May mà mấy bạn cùng phòng cũng không phải người đối tiểu thuyết thực hứng thú, so với việc đó, bọn hắn càng thích ra ngoài vui vẻ đàm tình thuyết ái hơn. Lâu ngày, cũng không ai tái muốn truy vấn tiểu thuyết của Triệu Quân nữa.
Chỉ có một người, ánh mắt vẫn luôn phiêu hướng về máy tính của hắn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!