Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không! - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không!


Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe là Kỷ Thanh lái, Cố Dần run chân, nhấn ga mà chân run lập cập, Kỷ Thanh vui vẻ một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói đổi với anh.

Đi ngang qua cửa hàng, Kỷ Thanh lanh lẹ dừng xe lại, làm cho Cố Dần ở trong xe đợi, anh rất nhanh đã trở về.

Cố Dần mơ mơ màng màng gục gặc đầu, hắn hơi mệt chút, thắt lưng còn đau, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Cố Dần nghĩ, thực sự là đã có tuổi rồi, chuyện tình ái hơi chút kịch liệt kích thích một chút, hắn lại không chịu nổi.

Đến khi Kỷ Thanh trở về, Cố Dần đã thanh tỉnh, hắn nhận lấy thứ gì đó Kỷ Thanh đã mua, đặt ở trên đùi, lại ngáp một cái.

“Mệt thì nằm ngủ một chút.” Kỷ Thanh cho xe chạy, nói.

“Không ngủ, cũng không có quá mệt. “

Cố Dần nói mà lục lục túi đồ mới mua, Kỷ Thanh mua áo mưa, gel bôi trơn. Gel trơn là mùi hoa hồng. Hắn nhìn về phía Kỷ Thanh, thần sắc của anh vẫn bình thường, không có một tia nào gọi là ngượng ngùng, thực sự đáng kinh ngạc.

Cố Dần không khỏi sinh ra một tia cảm giác thỏa mãn.

Nhóc con đã trưởng thành rồi.

Đã biết tự mình mua đồ dùng cho người lớn rồi.

Anh lôi BCS, liếc nhìn kích cỡ, càng thêm giật mình, bật giọng thốt lên,  “Cửa hàng nhỏ mà cũng bán cỡ cho em sao? “

Kỷ Thanh đỏ mặt.

Ngập ngừng nói,  “Em, em biết chỗ này có…. Nên mới dừng xe.  “

Nhìn.

Mới vừa khen nhóc con nay đã lớn, sẽ không xấu hổ, có thể tự mua đồ 18+ rồi, làm sao mới chớp mắt khuôn mặt đỏ lên.

Không đợi Cố Dần cảm thán hết, Kỷ Thanh mắt đã mở to sáng rực, giống như một con cún mới nhìn thấy miếng xương lớn, thẳng thắn nhìn chằm chằm Cố Dần,  “Ý của anh là cái của em rất lớn, đúng không? “

“…  “

“Anh trước giờ chưa từng nói của em lớn, anh là đang khen em sao?  “

Không phải là nói nhảm sao.

Cố Dần bị anh nhìn chòng chọc toàn thân khó chịu, cái mông đau đớn, lòng buồn bực tự tay đem mặt Kỷ Thanh đẩy ra bên kia  “Lo lái xe đi. “

Kỷ Thanh ngoẹo đầu, ở n trên lòng bàn tay cCố Dầà cà.

Như con mèo con, mềm nhũn.

Cái tay này cảm giác thật tốt mà, tơ lụa hạng nhất cũng không gì hơn cái này. Trong tim Cố Dần như muốn nhũn ra, chỉ cảm thấy ở dưới mông lại nóng hổi, dịch thể đã chảy ra ngoài ở đó.

Hắn quýnh lên.

Sờ… Sờ mặt một cái đã ướt sao?

Cố Dần trong lòng cũng không còn mềm được nữa, như bị điện giật rụt tay về, “Được rồi đừng làm nũng. “

Còn làm bộ đếm trong túi có mấy hộp BCS, giống như không có vệc gì đem cái túi che ở chỗ túp lều ngay quần, nghiêm túc nói,  “Mua nhiều như vậy làm cái gì, chúng ta vốn cũng đâu có hay thường dùng, lần trước mua mở ra rồi mà còn chưa dùng tới.”

“Nếu lần sau giống hôm nay thì sẽ phải hay dùng rồi.” Kỷ Thanh khuôn mặt hồng hồng, thoạt nhìn rất hưng phấn,  “Lần tới anh đến, cũng sẽ không làm đau anh hay làm người anh bị bẩn. “

Cố Dần:  “…  “

Nhưng hắn cũng không tính là muốn trở lại nha.

Dù có đến, cũng không tính là sẽ quất thêm một phát nữa.

Nghĩ tới tình ái như muốn đòi mạng ngày hôm nay, dục vọng đang cương của Cố Dần, rốt cục cúi thấp đầu xuống.

Nhưng hắn không có đem ý nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng, chỉ là cười cười, lại lục lọi cái túi,  “Ý, sao em nói mua băng cho anh? “

Kỷ Thanh liếc mắt nhìn hắn, “Anh thật muốn dùng a?  “

“…. ” Cố Dần nhìn anh vẻ mặt thành thật, giống như nếu hắn thật muốn dùng, Kỷ Thanh sẽ quay đầu lại mua về cho hắn, chỉ đành nói, “Không có đâu, lừa em thôi. “

Kỷ Thanh một bộ dáng vẻ không hiểu, “Vụ này mà lừa được ai?”

Cố Dần có chút xấu hổ, có ý đồ xấu là một chuyện, nhưng thừa nhận ý đồ xấu là một chuyện khác, anh lắp ba lắp bắp  giải thích,  “Ack… Thì sẽ nhìn xem phản ứng lúc em mua băng là sẽ như thể nào, thấy rất thú vị. “

“Buồn chán.  “

Kỷ Thanh mím mím môi, còn liếc mắt về phía Cố Dần.

Anh xem Cố Dần vẻ mặt quẫn bách, khuôn mặt muốn nhịn cười đến cứng ngắc.

Chứng kiến dáng vẻ xấu hổ và quẫn bách của người yêu…

Quả thực rất thú vị.

Hai người một đường nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đến địa điểm quay phim. Kỹ thuật lái xe của Kỷ Thanh không tệ, chính là kỹ thuật de xe không giỏi lắm, trực tiếp một đầu đâm vào chỗ đậu xe.

Kỷ Thanh:  “…  “

Cố Dần:  “…  “

Sợ anh xấu hổ, Cố Dần vắt hết óc suy nghĩ lời an ủi,  “… Kỳ thực lúc de xe vào ô, phải nắm chắc kỹ thuật điều khiển tay lái và canh góc, bình thường đều dừng thế này, không sao cả…  “

“Aiiz…  “

“Thực sự, anh có đôi khi cũng lười canh quá nên dừng giống em. “

Cố Dần vừa nói vừa quan sát hắn, Kỷ Thanh gấp đến độ cái ót đầy mồ hôi, hiển nhiên là mới thở phào nhẹ nhõm vì đã không gây chuyện.

Kỳ thực chuyện này không có gì gọi là mất mặt mà.

Cố Dần nghĩ, có lẽ do chỗ này toàn người nổi tiếng, Kỷ Thanh chạy vút vào đã gây nhiều sự chú ý, bị người ta thấy lái cái xe sang trọng mà kỹ thuật như gà mờ, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài bá đạo huy hoàng của anh, quả thực đã đâm trúng trái tim mẫn cảm lại yếu ớt của Kỷ Thanh.

Nhưng chỗ này cũng không có người thấy mà.

Anh hoàn toàn không hiểu Kỷ Thanh xấu hổ chỗ nào,  “Nếu không em đi xuống trước, để anh de xe lại cho.”

Kỷ Thanh lập tức mong đợi nói,  “Như vậy được không? “

Cố Dần cảm thấy buồn cười,  “Chuyện này có gì đâu mà phải gạt em.”

“Tốt. “

Kỷ Thanh nói xong, vừa quay đầu liếc nhìn phía sau.

Cố Dần theo ánh mắt của anh, đúng lúc thấy từ nơi khúc quanh đi tới, cả một đoàn người trùng trùng điệp điệp tới đón giám đốc đến tham ban.

Cố Dần:  “…  “

Mắt thấy nhân viên đã tiến gần, Kỷ Thanh vội vã cởi dây an toàn ra, như con khỉ mà leo xuống chỗ ghế sau, vẫn không quên nhắc nhở Cố Dần,  “Trước tiên anh khoan xuống từ ghế phụ đã, như vậy bọn họ biết là em đã dừng xe rồi… Thế này đi, một hồi anh đợi em đi rồi, anh đậu xe lại đàng hoàng rồi đến tìm em sau. Em đi trước nhé!”

Kỷ Thanh sau khi xuống xe làm như yêu cầu lấy giấy thông hành, làm bộ làm tịch rất ra dáng, đập đập miếng giấy vào chỗ cửa xe trước. Cố Dần phối hợp ló cái người ra, ấn mở kiếng xe, tiếp nhận giấy thông hành, dùng khẩu hình nói rằng: Em đúng là quỷ nhanh trí.

Kỷ Thanh xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, mím môi bỏ đi.

Cố Dần buồn cười nhìn Kỷ Thanh đi xa, hắn nghe lời chờ đấy, mãi đến khi không thấy người, mới đổi ngồi qua ghế lái, đậu xe lại cho đúng.

Trường quay rất lớn, Cố Dần không biết Kỷ Thanh đi vào đoàn phim của ai, hắn cũng không gấp, chân còn đang nhũn thắt lưng còn đau đây, hắn như một ông già đang đi dạo, tản bộ, chậm rãi đi bộ, đi đến đâu nhìn đến đó.

Hắn đi bộ mệt mỏi, còn nóng, vén tay áo lên, tùy tiện ngồi ở trên một bậc cầu thang, gọi điện thoại hỏi Kỷ Thanh,  “Em ở Studio nào để anh đi tìm. “

Kỷ Thanh bên kia  đủ thứ tạp âm, anh ho khan một cái, nói yên lặng một chút, microphone bên kia lập tức không có động tĩnh.

Tính ra rất có uy.

Kỷ Thanh mới lên tiếng,  “Em ở khu C, anh đừng đi đâu cả để em kêu người đến đón anh, anh hỏi một chút xem mình đang ở đâu.”

Cố Dần tùy tiện hỏi rồi anh bảo vệ, sau khi nói cám ơn thì nói lại, “F6, chỗ này có một tiệm tạp hóa nhỏ, anh đang ngồi trên bậc thang nhà kế bên.”

“Ừ, một chút có người đến đón anh.”

Trong lúc đang chờ, Cố Dần tình cờ nghe được một diễn viên nhỏ trong đoàn phim, đang không coi ai ra gì mà gọi điện thoại làm nũng.

Thanh âm của cậu ta rất lớn, toàn bộ người trong đoàn phim dĩ nhiên có nghe thấy nhưng không thể trách, ngầm đồng ý hành vi.

“Em không muốn diễn nam ba, thiết lập tính cách hèn mọn lại đáng ghét, em đang muốn thêm fan hay bớt fan đây? ” thanh âm của cậu ta rất trong trẻo.

“Không muốn đâu, phiên vị không trọng yếu, nam bốn là một người theo nghệ thuật thiết lập cũng vui tính,em muốn vai kia cơ, để cho em tự hạ phiên vị diễn nam bốn được không vậy?”

“Anh ah, có được hay không vậy?  “

“Ba ba ah, có được hay không vậy?  “

Khá lắm.

Còn gọi là ‘ba ba’.

Cố Dần nghĩ thực sự là biết chơi, ngày nào đó anh cũng kêu Kỷ Thanh là ‘ba ba’ xem sao. Còn không nghĩ ra trò gì, chỉ nghe thấy chàng diễn viên kia đầu tiên là nhu tình mật ý cúp điện thoại, trong nháy mắt biến sắc, hùng hổ đập điện thoại xuống.

“Dm! Anh điều tra cho tôi con nào thằng nào dám đi quyến rũ tiên sinh của tôi, mẹ kiếp, đem anh ta quyến rũ đến mất hồn! Một tháng trước còn rất tốt, tiên sinh tìm Kỷ tổng yêu cầu tôi, kết quả là sao, nay đã đủ người rồi? Vậy là không cần tôi nữa? Thời hạn sử dụng của tôi chỉ có một tháng thôi sao?”

Kỷ tổng? Kỷ Thanh à?

Cố Dần yên lặng thu hồi ánh mắt náo nhiệt đang nhìn, nghĩ, thật thần kỳ mà, Kỷ Thanh thực sự có thể đặt vào trong mười tính cách con người vẫn còn là bí ẩn nghiên cứu  mà thế giới chưa có lời giải đáp rồi.

Một phú nhị đại, hồ bằng cẩu hữu bên người nhiều như vậy, anh một thói quen xấu cũng không có dính vào.

Một giám đốc trong giới giải trí, mấy cậu trai trẻ đẹp mắt bên người nhiều như vậy, anh một người cũng không hề bao nuôi.

Kỷ Thanh từ hồi đại học thấy hắn, liền một  đường thẳng ti đến, khóc lóc la hét muốn vì hắn mà treo cổ trên cây.

Cố Dần nghĩ lại, đúng nghĩa là khóc lóc la hét.

Hắn chính là bị Kỷ Thanh,dùng một đống nước mũi và nước mắt, khóc đến nắm được tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN