Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không! - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không!


Chương 8


Kỷ Thanh hơi ngẩn ra, biểu tình lập tức dịu lại, hiển nhiên nội tâm rất là cảm động, như muốn tan thành một vũng nước, thậm chí ngay cả bắp đùi cũng có một loại cảm giác tê dại, như bị một con côn trùng nhỏ gặm cắn từng chút một, đó là con côn trùng có tên Cố Dần. Anh ngồi cũng ngồi không yên, muốn ngồi hẳn vào trong lòng Cố Dần, hoặc là làm cho Cố Dần ôm anh lái xe.

Cùng Cố Dần dính chặt không tha, ôm hắn một cái hôn hắn một cái, nói mấy lời đường mật, lại nói mấy câu thô bỉ, lại làm chút hành động mờ ám…

Tiếp theo chính là ánh mắt nhẫn nại lại điên cuồng của Cố Dần, nhìn chòng chọc vào anh, dường như muốn đem anh xé ra ăn vào bụng, rõ ràng lại khẩn thiết, như muốn nói trắng ra nhu cầu của hắn.

Hồi ức tối hôm qua lại tiến đến như vũ bão, bọn họ ôm lấy nhau, hôn lung tung, tiếng nước bọt dính dính đầy sắc tình,kích thích không gì sánh được trong một buổi tối yên tĩnh. Vùi sâu người vào trong tấm chăn êm ái, hung hăng đâm vào trong miệng huyệt mềm ẩm ướt của cố dần, hơi động đậy, chăn đệm phát ra tiếng vải vóc va chạm sột soạt, che đậy nơi giao nhau giữa thân thể của hai người…

Dưới thân Kỷ Thanh đã nóng rực lên, lòng bàn chân ngứa một chút, như bị cái lưỡi mềm liếm qua, tê tê dại dại, chỗ ngay eo không kiềm hãm được mà phát run.

Loại phản ứng này quá dâm tà đi, sao gần đây anh chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện như vậy.

Chỉ là nhìn thấy hai chân Cố Dần mở lớn, đều không khống chế được muốn đâm ngay vào.

Điều này thật sự là… quá xấu hổ.

Kỷ Thanh tựa như đang giấu giếm mà sờ sờ lỗ mũi một cái, bắp đùi cũng siết lại một chút, dương v*t đã hơi cương lên bị cọ vào vừa đau lại thoải mái, không thể trướng lên.

Vành tai anh phấn hồng,hơi thở có chút gấp gáp, lại giả vờ ra như không có sao bộ dạng làm nũng nói: “Anh vốn nên gọi em là chồng, đều do anh trước giờ gọi em là vợ, gọi riết nên càng ngày em càng bánh bèo hóa đó. “

“Hử…?” Cố Dần không để lại dấu vết mà liếc mắt nhìn phía dưới của Kỷ Thanh, đũng quần phía trước tràn đầy sức nặng, thoạt nhìn còn có xu thế đang to ra, không khỏi buồn cười nói: “Mấy đứa bánh bèo sao mà có cái đùm đang phồng lớn kia được. “

Kỷ Thanh khó chịu vặn vẹo chân, bị hắn nhìn càng thêm e lệ.

Cố Dần đưa tay tới bóp vào một cái, xoa xoa vòng quanh chỗ đó, lực đạo không lớn, càng giống như đang an ủi, “Bị bó vậy có thấy đau hay không? Hay là kéo khóa quần xuống mở ra? “

Kỷ Thanh mím môi còn chặt hơn, con mắt ướt nhẹp, ngón tay nắm thật chặt vào vô lăng, khớp xương trắng muốt, nhè nhẹ run.

Kéo xuống…

Hay là  không kéo…?

Kéo ra quả thực sẽ rất thoải mái,… ít nhất … không bị bó nữa, chỉ là, chỉ là kéo ra rồi Cố Dần chắc chắn sẽ…

“Kéo ra đi! Hử..? Tiểu Kỷ Kỷ lớn lên tốt như vậy, bị đè nén đến hư mất thì anh biết kiếm đâu ra người thứ hai đây?” Cố Dần dán vào lỗ tai Kỷ Thanh, thấp giọng dụ dỗ.

“Anh lấy tay ra, em đang lái xe.” Kỷ Thanh đỏ mặt nhăn nhó nói: “Trời còn chưa tối, anh đừng táy máy tay chân.” trong giọng nói của anh rung rung lại lộ ra vẻ kích động, âm cuối run rẩy cứ như sẽ dẫn tới tiếng khóc nức nở, hiển nhiên là dáng vẻ chờ không kịp.

Miệng lại càng méo xệch, như là bị oan ức gì lắm.

“Anh đâu có táy máy tay chân.” Cố Dần ngậm vành tai Kỷ Thanh, cam đoan: ” Anh dùng miệng làm cho em sướng nhé. “

Là anh biết Cố Dần sẽ làm bằng miệng cho anh!

Kỷ Thanh muốn lườm anh một cái, kết quả tình dục lại đến nhanh hơn so với cơn tức, đến lúc cặp mắt kia trợn trừng đảo một vòng qua, nào còn có đến nửa điểm phẫn nộ, tất cả đều là mang theo dục vọng xấu hổ chưa thỏa mãn.

Cố Dần thấy anh kém định lực như vậy liền cười ra tiếng, rất muốn cắn mặt của anh, làm ra cái dấu răng, lại dùng tay chọt chọt vào mặt. Cái ý định trêu chọc của anh càng nhiều hơn, rõ ràng tình cảnh này không làm được, làm sao thì cũng ngại chết đi.

“Có xe chặn lại rồi mà, anh giúp em kéo xuống.” Cố Dần âm thanh ấm áp dụ dỗ: “Trước tiên anh đem khóa quần của em kéo xuống, em không cần phải ngại. “

“Không phải, không được… “

“Đến lúc em thấy được rồi, liền nhấn đầu của anh xuống đi.” Cố Dần vươn đầu lưỡi, liếm một cái lên mặt của Kỷ Thanh, như con mèo, híp mắt cúi đầu cười ra tiếng, “Sau đó anh sẽ ngậm vào như vậy. “

Kỷ Thanh không nói gì, anh có thể nói là hít vào một hơi thật sau, tay bưng lấy mặt của Cố Dần, nhắm ngay cái miệng của anh, hung hăng hôn lên.

Tay của Cố Dần không có nhàn rỗi, mò lấy khoá kéo, buồn bực cười hừ hừ, như đang giành công mà ấn vào tính khí đã nở to của anh, “Anh cũng có thể dùng miệng giúp em kéo khóa xuống. “

“Rẹt rẹt”, Kỷ Thanh cảm thấy tiếng động này đặc biệt chầm chậm, đặc biệt chói tai, anh lại đặc biệt kích động.

Hận không thể lôi Cố Dần xuống xe, tìm một chỗ nào bí ẩn, tìm một  nơi bí mật làm chuyện gì đó…

Dưới thân Kỷ Thanh lại càng trướng phình lên.

Giữa lúc hôn môi, Cố Dần có lẽ là sợ Kỷ Thanh quá kích động, không có nói mấy câu khiêu khích nữa, lại trò chuyện bình thường với anh, “Buổi chiều ăn cái gì? “

“Ưhm? “

“Có phải em muốn ăn lẩu hay không?” Cố Dần vừa nói vừa xoa dưới thân Kỷ, nhìn anh thở hổn hển chảy hết cả mồ hôi, ghé vào lỗ tai anh cười nói, “Chúng ta đi mua… côn th*t nha!? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN