Chồng… Anh Là Ai? - Chương 19: Không còn anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Chồng… Anh Là Ai?


Chương 19: Không còn anh


Mỗi khi nhìn thấy Tử Lăng, cô lại bắt đầu run sợ. Hắn quá nham hiểm và độc ác. Nhớ lần trước hắn hành hạ cô đau đớn tuyệt vọng, rồi lại cho người vứt cô vào rừng. Đó chính là nỗi ám ảnh của cô. Nếu Tử Hàn không đến cứu cô, thì chắc cô không biết bản thân sẽ ra sao nữa.

Tử Hàn biết cô sợ. Vậy nên hắn mới ôm chặt cô vào lòng. Bình thường, hắn có thể đánh bại được Tử Huân và Tử Lăng. Nhưng, hắn vì trị thương cho cô đã tiêu tốn hơn nửa sức mạnh. Hắn cũng không chắc có thể cầm cự giúp cô mau chóng hoàn hồn không nữa. 

Tử Lăng cầm chiếc lưỡi hái trong tay, hắn đã giăng bẫy thì quả nhiên thành công. Lúc đưa Tô Lam trở về, Tử Lăng đã phát hiện ra có bóng dáng ai đó lặng lẽ theo sau. Hắn đoán chắc là Tử Hàn muốn gặp cô. Chính vì vậy hắn mới ra tay khiến cho cô bị thương phế nặng nhất rồi sai thuộc hạ ném vào rừng. Tử Hàn đã mắc bẫy! Hắn nhất định sẽ chữa trị vết thương cho cô nên sẽ phải tiêu hao sức mạnh. Đợi đến lúc Tử Hàn ra khỏi kết giới, Tử Lăng đã ra hiệu cùng Tử Huân bám theo sau đến đây. Đỉnh núi này khá cao nên chẳng có bóng dáng của ai. Đây chính là cách tốt nhất giết hại Tử Hàn!

Ánh mắt của Tử Hàn sa sầm lại. Hắn đang cố gắng truyền tin cho Liên nhưng không hiểu sao lại mất tín hiệu.

– Ngươi… đừng tốn công vô ích nữa! Liên, đã bị ta ha gục đang bất tỉnh trêи dòng sông Đen rồi!

Tử Huân cười tươi. Nhưng nụ cười của anh ta quá nham hiểm. Trong tất các con cháu của Vương thì chỉ có 2 người luôn đối địch với Tử Hàn nhất. Tử Huân vốn dĩ bắt tay cùng Tử Lăng vì bọn họ là cùng một mẹ sinh ra. Chỉ cần hủy diệt Tử Hàn, bọn họ sẽ thống nhất đấu đầu nhau để ngồi lên vị trí Vương.

Đúng lúc này, phía sau có cơn lôc lớn, rồi một hố đen xuất hiện khiến đất trời rung chuyển. Tử Hàn ôm cô rồi cố gắng bước tới về phía hố đen. Vừa đi, hắn vừa thì thào bên tai cô.

– Tô Lam… cố gắng nhảy vào hố đen đó. Em sẽ an toàn!

– Còn anh?

– Ngốc! Tôi là Thần Chết mà. Không chết được đâu!

Đúng! Hắn không có chết được nhưng… hắn sẽ tan thành cát bụi. Hắn rất sợ cô sẽ bị Tử Lăng và Tử Huân làm hại. Lấy thân hình che chắn cho cô, Tử Hàn đẩy cô lên phía trước. Gió mạnh khiến cô phải trụ mãi mới đứng vững. Tử Hàn dốc hết sức chặn lại đòn phải công của Tử Lăng và Tử Huân. Hắn tạo ra kết giới thành một bức tường bảo vệ cho cô.

Tô Lam quay người lại. Chân của cô run lên từng cơn. Không bước lên được nữa.

– Nhảy vào hố đen đi! Tôi… không thể bảo vệ em được lâu…

Trêи trán của Tử Hàn đã toát mồ hôi. Khóe miệng bắt đầu chảy máu. Nhưng hắn lại quay lưng về phía của cô. 

Làm sao được, hắn không muốn cô phải lo lắng cho hắn.

Tử Huân cầm chiếc lưỡi hái ra sức đánh vào kết giới. Tô Lam bị những âm thanh đó làm cho hoảng. Rồi đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì vụt qua. Tử Hàn đi đến ôm chầm lấy cô. Hắn cố kiềm chế tiếng kêu. Phía sau lưng hắn bị chém một đường sâu, máu chảy từng giọt to xuống đất. Tô Lam cảm nhận được cơ thể của hắn hơi run run. Cô còn chưa kịp nhìn thì bị Tử Hàn bắt quay người lại.

– Nhảy vào hố đen nhanh lên! Em.. phải sống tiếp…

Tử Lăng thấy vậy thì đúng lúc này xông đến. Anh ta giơ móng tay dài định đâm vào cơ thể của cô. Đúng lúc này, Tử Hàn lấy cơ thể của mình ra chống đỡ. Móng tay của Tử Lăng đâm vào trước ngực hắn.

Tô Lam giật mình quay đầu lại. Nước mắt cô không hiểu sao lại chảy ra. Tử Hàn cắn răng dùng sức mạnh còn lại của mình đẩy cô vào trong hố đen. Tô Lam thấy bản thân của mình bay lên không trung. Từ độ cao này cô nhìn thấy… nhìn thấy Tử Hàn bị đâm trúng ngực.

Là anh đang dùng cơ thể để bảo vệ cho cô.

– Tử… Hàn…

Tô Lam muốn gọi tên của anh nhưng cô lại không thể cất tiếng. Luồng ánh sáng kia xuyên qua lao thẳng về phía của cô.  Lúc này, Tử Hàn đẩy Tử Lăng ra xa. Hắn bay tới trước mặt cô. Luồng ánh sáng đó bay thẳng vào người hắn. 

Cơ thể dần bốc cháy.

Tử Huân thật không ngờ Tử Hàn lại đỡ nhát đòn trí mạng đó cho một linh hồn thấp kém. 

Còn Tử Lăng nhìn cảnh tượng này thì mỉm cười. Hắn thắng rồi! Thắng rồi!

Tất cả như ngưng đọng lại. Tô Lam thoáng cái hét to.

– Tử Hàn!

Nhưng, hắn không còn nghe thấy lời nói của cô nữa. Chiếc mặt nạ bị ngọn lửa bốc cháy lộ ra gương mặt của hắn. Tử Hàn không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn nhìn cô sắp rơi vào hố đen thì mỉm cười. Cô bé của hắn phải sống! Nhưng, hắn thật vô dụng! Hắn không thể bảo vệ cô được nữa rồi.

Cánh tay của Tử Hàn giơ ra, hướng đến Tô Lam nhưng nó dần dần tan biến. 

Hắn là Thần Chết, hắn an ủi cô rằng bản thân sẽ không chết. Nhưng cô đâu biết rằng, khi một Thần Chết xả thân bảo vệ người mình yêu thì sẽ tan thành cát bụi đâu.

Cô bé của tôi, em phải sống tốt. Đừng quay lại cái Địa Ngục này. Nó dơ bẩn và tàn ác lắm. Tôi không muốn em bị bọn quái vật đấy hành hạ. Tuy tôi không biết Thiên Đường là gì nhưng đó là nơi em nên đến. Đừng quay lại, mỉm cười lên, tôi sẽ ở bên em…

Tô Lam bị cuốn vào hố đen trong sự tuyệt vọng. Cơ thể của Tử Hàn dần tan biến. Những hạt cát lung linh bên lên bầu trời dưới ánh sáng mặt trăng đỏ.

Tất cả đã kết thúc.

Tô Lam nắm chặt tay. Lồng ngực cô trở lên đau đớn như hàng vạn mũi tên xuyên qua. Lúc đó, cô nhìn thấy toàn thân Tử Hàn bốc cháy, anh tan thành những mảnh thủy tinh vụn nhỏ.

Sao anh lại khổ vậy? Không có anh… em làm sao dám sống tiếp chứ? Cuộc sống không còn anh thì nó còn đau khổ hơn là xuống Địa Ngục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN