Tôi đã nhắc đi nhắc lại là đừng đưa tôi đến bệnh viện phụ sản ở trung tâm thành phố, đi đường vòng một chút rồi đưa tôi đến bệnh viện phụ sản Maria cũng được.
Nhưng tài xế taxi lười chạy, lái thẳng vào toà nhà ở trung tâm thành phố kia.
Bác sĩ Lữ ở đây nổi danh là hộ sinh rất giỏi, vợ anh ta sinh ở đây và đứa trẻ rất khỏe mạnh. Điều đó làm tôi như trút bỏ được gánh nặng mà yên tâm sinh ở đây.
Thành thật mà nói, nếu không có người quen ở đây thì tôi thoải mái vô cùng.
Nhưng bác sĩ Lữ mà tài xế vừa nhắc đến chính là chồng cũ của tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh anh khóc như mưa khi chúng tôi ly hôn.
Chúng tôi kết hôn đã hai năm nhưng vẫn chưa có con, đến bệnh viện khám thì mới biết vấn đề nằm ở anh.
Sau khi mẹ tôi biết chuyện, bà liều mạng ép tôi phải ly hôn với anh.
Bây giờ tôi vẫn còn trẻ, còn cơ hội để tìm một người “có khả năng” và sống cả đời với người ta.
Tôi không đồng ý, tuy tôi biết Lữ Tống qua mai mối, ban đầu chẳng có tình cảm gì nhiều, nhưng sau hai năm chung sống, tôi thấy chúng tôi cũng khá hòa hợp với nhau.
Mạnh ai nấy chơi… À không, mạnh ai nấy bận chứ.
Nên đúng là quá vô trách nhiệm khi ly hôn dễ dàng như vậy.
Nhưng mẹ tôi lại không nghĩ thế.
Bà nói việc Lữ Tống “không được” mà vẫn cưới tôi mới là vô trách nhiệm.
Sau đó bà lấy tính mạng ra để uy hiếp nên tôi đành phải đệ đơn ly hôn.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mái tóc loà xoà của Lữ Tống.
Anh ngồi xổm trong góc với đống râu lởm chởm và đôi mắt đỏ hoe, vừa đọc tin nhắn tôi gửi vừa khóc thút thít.
Thấy tôi về, anh lập tức bật dậy rồi lắc vai tôi hỏi dồn.
“Nhất định phải ly hôn sao? Nhất định phải ly hôn hả em?”
Tôi gật đầu, không nhìn vào mắt anh.
“Chúng ta không thể nhận con nuôi à? Hoặc thụ tinh ống nghiệm? Hay anh sẽ uống thật nhiều thuốc Bắc nhé? Tóm lại, chỉ cần không ly hôn thì chuyện gì anh cũng sẽ thử mà.”
Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi chán ghét dáng vẻ này của anh.
“Anh đã ‘không được’ rồi thì đừng làm chậm trễ tôi nữa, mau ký đơn đi, cũng may chúng ta kết hôn chưa lâu nên chẳng có tài sản gì cần chia.”
Nói xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Chẳng biết thu thu dọn dọn thế nào mà chúng tôi bắt đầu cãi nhau, ầm ĩ mãi cho đến khi lăn lên giường.
Anh nói đây là lần cuối, sau đêm nay, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Nào ngờ đâu khi tôi đang xem mắt với đối tượng khác thì tôi lại nôn thẳng xuống bàn ăn, chân giò gì đó cũng ra hết sạch.
Đối tượng xem mắt thấy ghê tởm quá nên bỏ chạy, mẹ tôi lo cơ thể tôi có vấn đề nên vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
Và khi khám xong, tôi phát hiện ra rằng cmn tôi đang mang thai.
Sau đó, người mẹ mặt dày của tôi bắt đầu yêu cầu tôi tìm cơ hội tái hôn với Lữ Tống.
Nhưng da mặt của tôi mỏng lắm, còn mặt mũi nào mà gặp lại anh chứ.
Huống chi tôi là kẻ vô đạo đức, lúc người ta “không được” thì phủi mông bỏ đi, bây giờ biết người ta “được” rồi thì đòi quay lại.
Sao tôi có thể làm như vậy hả?
Hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ anh đã hung hăng thế nào trong đêm ly hôn ấy.
Tôi nằm trên giường suốt ba ngày mới đến được Cục Dân chính để nộp đơn ly hôn.
Khi đó, anh cười và chúc tôi: “Chúc cô gặp được người có thể làm “hăng” hơn tôi.”
Giờ thì hay rồi, tôi lại chạy thẳng đến chỗ anh để sinh con.
Có lẽ hai mẹ con khó mà bình an vô sự trở về đây.
Sau khi ra khỏi phòng sinh, tôi đặt xe rồi vội vã quay về nhà ngay.
Ngày thứ ba ở cữ, Lữ Tống cầm giỏ trái cây đến gặp tôi.
“Để xuống rồi đi đi.”
“Anh cũng đâu còn tình sâu nghĩa nặng gì với tôi nhỉ?”
Tôi tức giận nói với anh.
Tuy nói là kết hôn hai năm, nhưng tôi dám cam đoan, chúng tôi cùng lắm chỉ là quan hệ sống chung, quan hệ bạn giường, chứ chẳng có chút tình cảm nào đâu.
Khi ly hôn, tôi cứ ngỡ là anh quá tự ái nên mới quấn lấy tôi.
Nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ anh muốn tái hợp à?
Khó như lên trời.
Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ*
*hay dùng nhất là để chỉ đã chia tay rồi thì không nên quay lại.
Chó ngoan còn không thèm li3m cứ* cùng một hố nữa là.
Hơn nữa tên này thích sĩ diện, cho nên tái hợp thì khác nào anh đang tự sỉ nhục chính mình cơ chứ?
“Làm gì có. Tôi chỉ muốn xem chồng mới của vợ cũ hơn tôi chỗ nào thôi. Là do tư thế của tôi không chuẩn, hay là cô không theo kịp tốc độ của tôi?”
Kìa, tôi đã nói gì đâu.
“Bố đứa bé đâu? Đi đánh bài? Uống rượu? Hay là đi câu cá rồi?”
Lữ Tống đặt đồ xuống, lấy ra một quả chuối, lột vỏ rồi tự ngồi ăn.
Tôi lườm anh.
“Không phải chuyện của anh, xem ra tính đeo bám người khác của bác sĩ Lữ vẫn không thay đổi nhỉ.”
Lữ Tống lập tức đen mặt, sau đó anh ném một tờ giám định ADN vào tôi.
“Bố nó chắc còn đang ngồi ăn chuối đấy. Cô nói xem có đúng không, mẹ của nó?”
Ông cố nhà anh.
Biết rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Căn bản là chả cần tôi phải giải thích thêm gì cả, giám định AND kia đủ để chứng minh đứa trẻ là con của Lữ Tống.
Cũng không cần phải nhiều lời, lão bác sĩ lúc đó đã xét nghiệm sai rồi.
Bây giờ, một nhà ba người đều đã tập trung đông đủ, vậy tại sao không đi thẳng vào vấn đề chính nhỉ?
Tôi không phải là người thích dây dưa, nếu gặp vấn đề thì tôi sẽ giải quyết nó một cách nhanh chóng.
Tôi nhìn sang Lữ Tống.
Anh đang nhàn nhã ăn hết quả chuối này đến quả chuối khác, hoàn toàn không coi mình là người ngoài cuộc.
Con trai tôi đang nằm ở trên giường ọ ọe, vô tri đến mức chẳng nhận ra bầu không khí bất ổn ngay lúc này.
Nhìn bề ngoài thì rất hoà thuận vui vẻ.
Khụ, nhưng tôi là một con ngựa khôn mà.
Làm gì có chuyện ăn cỏ cũ chứ?
Tôi nhìn xuống đứa nhỏ.
“Con trai à, con sắp được một tuần tuổi rồi đấy, không còn là em bé ngây ngô ngày đầu tiên đến với thế giới này nữa đâu, thế nên con nói đi, con muốn ở với ai?”
“Nếu ở với mẹ, sau này con sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng nếu con ở với con khỉ ăn chuối kia thì mẹ không chắc đâu.”
Suy cho cùng, hồi đó tôi chịu lấy anh cũng là do cái nhan sắc kia, sau này mới dần quen với nếp sinh hoạt của nhau.
Sau khi kết hôn, Lữ Tống bận trăm công nghìn việc, cho nên không có thời gian chăm sóc tôi.
May mà tôi cũng dị ứng chuyện tình cảm nên chẳng đòi hỏi anh cái gì.
Nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi đã có với nhau một mụn con, chẳng phải nên dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho bé cưng sao?
Nếu theo bố nó thì nó sẽ phải ăn một ngày ba bữa trong nhà ăn của bệnh viện mất thôi.
Còn không bằng tôi đặt đồ ăn về nữa.
Tôi vừa dứt lời, Lữ Tống đã nặng nề nấc lên.
Tôi vỗ tay bộp bộp khi thấy bộ dạng đó của anh, còn chêm thêm một câu.
“Hay lắm, cục cưng nhìn kìa, ăn từng ấy chuối mà vẫn chưa no, không chừng sau này anh ta đói quá thì nhai luôn con đấy.”
Dường như thằng bé hiểu lời tôi nói nên nó lập tức khóc oà lên.
Tôi mừng thầm trong bụng.
Hay lắm, con trai là của tôi, còn chuối cho anh hết.
Tôi bế con lên, vỗ nhẹ vào lưng nó.
Nhưng… tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Đứa nhỏ này, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.
Tôi nhìn Lữ Tống cầu cứu.
Tôi thấy anh lấy điện thoại ra, sau đó… mở Baidu.
“Làm thế nào để dỗ trẻ sơ sinh dưới một tuần tuổi nín khóc.”
Tiên sư nhà anh.
Đúng là chả tin tưởng được mà.
Cứ tưởng là bác sĩ phụ sản thì ít nhất cũng phải biết cách dỗ trẻ nhỏ chứ.
Tôi đành gọi cho mẹ.
Còn phía mẹ của Lữ Tống, tôi bảo anh giữ bí mật trước đã.
Dù sao thì trước đây hai bà mẹ cũng từng cãi nhau long trời lở đất cơ mà.
Nếu bọn họ đến đây thì đứa nhỏ sẽ bị xé thành hai nửa mất.
Sau khi mẹ tôi đến, bà vừa nhìn thấy Lữ Tống đã bắt đầu xun xoe nịnh bợ.
Nói gần nói xa, ý chính cũng là muốn chúng tôi tái hôn.
Lữ Tống hừ khẽ.
Trước khi đóng cửa, anh quay lại nói một câu.
“Dựa vào đâu mà dì nghĩ rằng tôi cần con gái của dì? Dù sao bây giờ tôi cũng vừa trẻ tuổi, vừa giỏi giang, thành đạt thế này, phụ nữ muốn sinh con cho tôi có thể xếp thành một hàng dài từ đây sang Pháp đấy.”
Mẹ tôi giận đến không nói nên lời, còn tôi thì giơ tay ném cái gối ra ngoài rồi gào lên bảo tên kia mau cút đi.
Sau đó tôi lại quay về dỗ mẹ.
Không ngờ mẹ tôi lại nói.
“Sao Lữ Tống ly hôn với con xong lại càng ngày càng đẹp trai hơn vậy? Con nói xem, nếu hai con mà có con gái thì liệu con bé có đẹp như Nhiệt Ba gì đó không nhỉ?”
Tôi………
2.
Mẹ tôi trời sinh đã ích kỷ như vậy.
Miễn là có thể đạt được mục đích thì đến cả thể diện bà cũng chả cần.
Khi tôi đang ngủ say, mẹ tôi ôm đứa bé chạy đến nhà Lữ Tống để nhận thân.
Mẹ Lữ Tống bèn gọi điện thoại tới, bảo tôi đến đưa một già một trẻ đi ngay.
Chẳng còn cách nào, tôi đành bắt taxi đến khu chung cư bên ấy.
Tôi bình thản nhìn chiếc thang máy đã hỏng, có gì mà ngạc nhiên, khu nhà bọn họ ở cũng cũ rồi mà.
Tôi nhìn cầu thang bộ trước mặt mà thở dài ngao ngán.
Cơ thể tôi khá khỏe mạnh, nhưng vừa mới sinh con được một tháng mà đã vận động mạnh như này thì cũng không tránh khỏi có chút chật vật.
Cơ mà nghĩ đến khuôn mặt ăn thịt người của mẹ Lữ Tống, tôi lại cắn răng leo lên.
Lúc đầu gia đình chúng tôi tỏ thái độ kiên quyết nhưng Lữ Tống không chịu, cuối cùng, mẹ Lữ Tống muốn giữ thể diện nên bà một mực ép anh ký vào đơn ly hôn.
Sau cùng, bà ấy còn nói tốt nhất là hai nhà không nên dính dáng gì đến nhau nữa, gặp mặt mà không nhổ nước bọt vào chúng tôi thì cũng coi như bà ấy tốt tính lắm rồi.
Mẹ tôi cũng vậy, thế là hai người bắt đầu tranh cãi dữ dội.
Ai cũng cho là mình đúng.
Tóm lại, cuộc hôn nhân của tôi và Lữ Tống khá bất ổn.
Bây giờ mẹ tôi lại bắt đầu giở thói cũ, bà cho rằng tôi sinh con xong thì không dễ kết hôn nữa.
Còn muốn Lữ Tống tái hôn với tôi nữa chứ.
Thậm chí bà còn nói rằng sau này bà sẽ chi hơn 10 vạn tệ cho đứa nhỏ đi học mẫu giáo, miễn là Lữ Tống sẵn sàng tái hôn.
Sau khi dồn chút sức lực ít ỏi còn sót lại bò lên tầng 6, tôi thấy mẹ tôi đang ôm thằng bé và cho mẹ Lữ Tống xem.
Mẹ Lữ Tống không thèm nhìn, còn tỏ vẻ rất ghét bỏ.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người bà không thích cháu trai của mình đấy.
Tôi bước vào cửa, mẹ tôi lập tức gọi tôi lại xin lỗi.
“Cố Thanh, mau xin lỗi mẹ chồng đi.”
Mẹ tôi vừa lấy lòng mẹ Lữ Tống, vừa ra hiệu cho tôi.
“Bà thông gia à, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ còn có thêm một đứa con, thôi thì cứ coi chuyện trước như trò đùa mà cho qua đi ha. Đều là người lớn cả rồi, không phải chúng ta đều muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp sao? Lúc đó tôi đâu còn lựa chọn nào khác, tôi cũng không thể không ôm cháu ngoại cả đời này được. Bà nói xem? Đúng không?”
Sắc mặt mẹ Lữ Tống rất khó coi, lời thốt ra cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Bà ấy lùi lại hai bước, chỉ vào tôi và mẹ tôi rồi bắt đầu mắng xối xả.
“Ha, con của bà là con vàng con bạc, còn con của tôi không phải cũng do mẹ nó đứt ruột đẻ ra sao? Con nhà tôi bị con gái nhà bà hành hạ đến mất ăn mất ngủ, mặt mũi cũng bị con gái cưng nhà bà lấy đi hết rồi đấy. Bây giờ bà muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, đúng là coi thường con trai nhà chúng tôi quá. Con trai tôi giúp cháu trai bà ra đời bình an là tốt lắm rồi.”
“Muốn cho hai đứa tái hôn sao, nhà bà không có cửa đâu, cả một hàng dài các cô gái muốn gả cho con trai tôi đang xếp đằng sau kia kìa. Bà nên tìm gia đình khác hoặc tự mình nuôi nó đi, chúng tôi thật sự không muốn nhận đứa cháu trai này. Mẹ nào con nấy, nói không chừng cái tính lòng lang dạ sói của nhà bà cũng di truyền sang đứa cháu trai này mất rồi, chúng tôi không gánh nổi đâu.”
Mẹ tôi bị chèn ép như một con kiến hôi, nhưng bà vẫn nhiệt tình lấy lòng.
“Kìa bà thông gia, lời bà nói hơi quá đáng rồi đấy, lúc trước là tôi ép Cố Thanh ly hôn chứ tính cách của nó vẫn tốt lắm. Là người làm mẹ như tôi tệ bạc, không liên quan gì đến con gái của tôi cả. Bà cho nó một cơ hội khác nhé.”
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt không thể tin nổi.
Dù bà ấy muốn tôi tái hôn đến thế nào đi nữa thì cũng đâu cần phải làm tới mức này chứ.
Người ta đang chỉ thẳng vào mặt, chửi bới nhà tôi đây này.
Tôi bước tới kéo mẹ ra khỏi nhà.
Xấu hổ quá đi mất.
Mẹ tôi vẫn còn liên tục nhận lỗi, còn tôi thì giận đến không nói nên lời.
Tôi im lặng bắt xe về.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh vẫn không ngừng than thở.
Khi về đến nhà, cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa nên hét vào mặt mẹ tôi.
“Có nhất thiết phải như vậy không? Cũng đâu phải là không ai cần con cơ chứ? Có rất nhiều phụ nữ đã ly hôn và có con, một mình con cũng có thể nuôi nó, tại sao con lại phải hèn mọn như vậy hả?”
Mẹ tôi ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ rồi kéo tôi ngồi xuống sofa.
Bà tâm sự thật nhiều điều, câu nào cũng rất nghiêm túc và chân thành.
Bà nói, “Sau này đứa nhỏ bị gọi là con hoang, con có thể giải thích được không?”
Bà nói: “Đứa nhỏ hỏi con, tại sao người khác có cha còn nó thì không, con có thể giải thích được không?”
Bà nói: “Có bao nhiêu người đàn ông không để ý con riêng của vợ mà sống cùng nhau hạnh phúc đến cuối đời? Con có thể tìm được mấy người như vậy hả?”
Tôi biết, những gì bà nói đều là những chuyện bà đã trải qua!
Mẹ tôi một tay nuôi tôi lớn, từ nhỏ đến giờ tôi vẫn chưa từng được gặp bố.
Điều tôi thấy nhiều nhất là mẹ tôi nắm tay tôi, đi hẹn hò với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.
Nhưng cuối cùng cũng đều chia tay.
Tôi nghẹn họng, nhìn nước mắt mẹ rơi từng giọt mà bất lực.
“Mẹ à, mẹ nói rất đúng, nhưng mẹ có biết không? Con muốn sống một cuộc sống yên ổn, mẹ có từng nghĩ rằng, nếu con và Lữ Tống tái hôn thì bọn con sẽ thực sự hạnh phúc sau khi trải qua những chuyện này ư?”
Bà nhìn tôi, đôi môi hơi hé mở.
“Không, nhưng ít nhất nó sẽ dễ dàng hơn.”
Tôi lắc đầu.
“Mẹ, làm sao có thể dễ dàng hơn được.”
Tôi và Lữ Tống đến với nhau không phải vì tình yêu, chúng tôi ở bên nhau hoàn toàn là do hai nhà tác hợp.
Giờ mọi chuyện đã bung bét hết cả lên rồi, làm sao có thể quay lại với nhau được nữa.
Thà đi tìm một người khác còn tốt hơn nhiều so với việc đi theo Lữ Tống.
3.
Tôi bảo mẹ cho tôi chút thời gian, rồi sẽ đến lúc tôi gặp được một người đàn ông phù hợp với mình.
Có thể anh ta đã qua một đời vợ, có thể anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, có thể anh ta đã có vài đứa con.
Tóm lại sẽ có người đồng ý tiếp nhận mớ hỗn độn này của tôi.
Mẹ tôi muốn thấy tôi hạnh phúc, thế nên bà chẳng cho tôi thời gian chờ đợi mà xếp đầy những buổi xem mắt cho tôi.
Quả không sai, sau khi bà mối nhìn thấy hoàn cảnh của tôi thì đối tượng xem mắt lập tức tụt xuống vài hạng so với trước đây.
Tôi nhìn người đàn ông đội tóc giả trước mặt, cảm thấy hơi buồn nôn.
“Tôi có một đứa con trai.”
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Sau khi nghe điều này, ông ta mỉm cười và gật đầu.
“Tôi biết, tôi cũng vậy.”
“Tôi có công việc, nhà cửa và thu nhập khá. Tôi chỉ muốn tìm một người bố cho con mình, chỉ cần một người bố thôi”.
Tôi nói thẳng, vì tôi biết rằng hầu hết những người đến xem mắt đều không mong sẽ gặp được tình yêu của đời mình.
Ông ta nghe xong, lại nở nụ cười.
“Tốt quá, tôi nghĩ mình rất phù hợp.”
Nụ cười bỉ ổi khiến tôi nổi cả da gà.
Ông ta nói tiếp.
“Đến đêm hôm đó, cô có thể bồi dưỡng tình cảm với con tôi.”
Nhanh vậy sao?
Đã đến đoạn bồi dưỡng tình cảm với con ông ta rồi à?
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Con anh bao nhiêu tuổi?”.
“Ba mươi.”
Mẹ kiếp, con trai ông ta ba mươi, vậy chẳng phải ông ta năm mươi sao?
Tôi lắc đầu lia lịa, tôi không thể chịu nổi sự chênh lệch tuổi tác này.
Tôi vội vàng kết thúc buổi xem mắt này.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó giữa hai đùi mình.
Tôi nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đang bò trên mặt đất, tôi sợ đến mức thét chói tai, nhảy dựng lên.
“A! Anh là ai?”
Người đàn ông bò trên mặt đất cười thô bỉ.
“Mẹ, mẹ à, con là cục cưng của mẹ này.”
Gã vừa nói vừa dụi vào người tôi.
Tôi không tránh được nên định nhờ bố gã khuyên gã.
Nhưng khi quay lại, tôi thấy bố gã đang nhàn nhã ngồi uống cà phê.
“Chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, cô sợ cái gì?”
Tôi thực sự muốn nhổ hết tóc trên đầu ông ta xuống.
Gã đàn ông b3nh hoạn chết tiệt này.
Song trên người tôi vẫn đang có một gã đàn ông tay chân không sạch sẽ đang làm loạn.
Trông thì ngu đần dốt nát, nhưng sức lực lại không hề nhỏ.
Dù nhìn thấy gã định sờ vào ngực tôi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.
Quán cà phê này thuộc sở hữu của ông già kia, nhân viên phục vụ đã sớm bị điều đi hết.
Lòng tôi nguội lạnh.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy Lữ Tống trong chiếc áo blouse.
“Mẹ mày, bỏ cái móng heo của mày ra.”
Sau đó, gã đàn ông bị đá văng.
Tiếp theo, anh lại tặng gã thêm vài cú đá nữa.
Khoan, chờ một chút, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse đánh nhau đấy.
Đẹp trai quá đi.
Lữ Tống nắm tay tôi chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua lão già kia, tôi dừng lại.
Đôi lông mày xinh đẹp của Lữ Tống nhíu chặt.
“Sao nữa? Vẫn còn muốn nói tiếp à?”
Cứ như anh đang muốn nói tôi là đứa ngốc vậy. Tôi quay sang lườm anh.
Sau đó, tôi đưa tay ra, nắm lấy đỉnh đầu của lão già, mái tóc giả của lão bị tôi kéo xuống.
“A!!”
Má ơi, tóc thật luôn này.