Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi


Chương 18


Chương 18: Chê cô mất mặt.

“Tôi muốn cô cười.” Anh nghiến răng, nói ra bốn chữ.

Cô cảm thấy thật hài hước, thế mà lại nắt cô cười.

Cô ở trong đó nhận hết sỉ nhục, còn bị anh cưỡng hôn, vậy mà anh lại muốn cô cười!

Cô cũng đâu phải diễn viên?

“Tôi cười không nổi.” Cô nhếch môi.

“Bớt giả bộ đi, nhìn người đàn ông khác thì mặt tươi như hoa.” Ánh mắt anh cực kỳ trào phúng nhìn qua gương mặt tái nhợt của cô.

“Anh ấy giải vây cho tôi, tôi rất cảm kích anh ấy. Anh ấy là người duy nhất trong câu lạc bộ nguyện ý giúp đỡ tôi, không giống mấy kẻ lạnh lùng kia, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.” Trong giọng nói của cô xen lẫn vẻ đùa cợt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngang bướng bẩm sinh.

“Đó là do cô tự tìm, đáng đời!” Anh hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên vẻ khát máu.

Anh chờ cô lộ ra thân phận, nhưng cô lại không, từ đầu đến cuối không nói một chữ, cho dù bị người ta nghi ngờ, cũng không giải thích.

Ngu ngốc đến mức giống như heo, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng không thấy đâu, đáng đời bị công kích!

“Anh nói đúng, là tôi đáng đời, tôi vốn không nên tới đây, cũng không nên đi vào nhà họ Lục.”

Trên mặt cô có một tia cười thê lương: “Vốn người nên gả vào là chị họ tôi, từ nhỏ cô ấy đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu, đi học ở nhà trẻ quý tộc, học trường quý tộc, mặc những bộ quần áo xinh đẹp, dùng đồ trang điểm tốt nhất. Nếu như chị ấy được gả vào, chắc chắn các người sẽ rất thích. Tôi thì khác, tôi được lớn lên như người thôn quê, không hiểu lễ nghĩa, không biết ăn mặc, tôi không với nổi tới cậu chủ cao quý như anh.”

Trong lòng Lục Kiến Nghi đột nhiên thoáng qua một tia tình cảm khác lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền biến mất.

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu rọi lên mặt cô.

Gương mặt trắng nõn kia thanh thuần sáng sủa, lại ngây thơ, đôi mắt to mọng nước như sao trên trời, sâu xa, mà trong sáng.

Nếu như cô không phải là hàng qua tay, không phải phụ nữ hám giàu, anh nhất định sẽ cho rằng cô thật thuần khiết, hoàn mỹ.

Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, cô chỉ là có một vẻ ngoài dễ mê hoặc người khác.

“Đã vậy, vì sao không cút?”

“Tôi muốn thay nhà họ Hoa hết lòng tuân thủ lời hứa.” Cô thẳng lưng, mang theo mấy phần kiên cường.

“Chẳng lẽ không phải vì tiền à?” Khóe miệng xinh đẹp của anh khẽ nhếch, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, một câu nói nhẹ nhàng lại như gai nhọn đâm vào huyệt tử của cô.

Cô đúng là vì tiền, con người khi bị ép vào đường cùng, tôn nghiêm và í chí đều sẽ chỉ như mây khói.

“Ngoại trừ tiền, thì cũng chẳng chiếm được gì từ nhà họ Lục các người cả.” Cô nhún vai, nụ cười trên mặt kia giống như đang tự giễu cợt mình, cũng như thương hại chính mình.

Lục Kiến Nghi hơi híp mắt, một tia lửa giận hiện lên: “Muốn lấy được thì phải nỗ lực.”

Người phụ nữ lòng tham không đáy này, anh sẽ cho sự nỗ lực của cô phải trả bằng cái giá tương xứng!

Bên trong xe, anh cởi áo khoác choàng lên người cô, giống như giúp cô che đi sự chật vật của cô.

Lục Kiều Sam đã về, thêm mắm dặm muối kể về cảnh tượng phấn khích trong bữa tiệc hôm nay cho bà Lục nghe.

Trên mặt bà Lục nở nụ cười mỉa mai, bà ta biết ngay cô sẽ bị mất mặt mà.

Một cô nàng thôn quê dân dã, mặc đồ secondhand, đi tham gia bữa tiệc cao cấp, có thể không bị vả đôm đốp vào mặt sao?

Nhìn thấy Hoa Hiền Phương trở về, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống.

“Tôi bảo cô đi mở mang tầm mắt chứ không phải bảo cô đi mang tiếng xấu về.”

Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi.

Bà chị chồng nhất định dã cáo trạng cô rồi.

Haiz, mẹ chồng và chị chồng thật khó chiều!

“Mẹ bớt giận, lần này con cũng không làm nhà họ Lục mất mặt, là do một người tên Vương Viện Du nói năng lỗ mãng với con, còn hất rượu lên người con. Con đánh lại, cho cô ta hai cái tát. Kiến Nghi nói, gia quy của nhà họ Lục là có qua có lại, con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám phá hỏng quy củ. Người ta kính tôi một thước, tôi định người đó một trượng. Tuyệt đối không làm nhà họ Lục mất mặt.”

Cô nói xong, lại chuyển giọng: “Nhưng mà có một việc, con không biết mình làm đúng không. Bọn họ chất vấn về thân phận của con, hỏi con có phải người nhà họ Lục không, con không dám thừa nhận. Bởi vì con mà thừa nhận, bọn họ sẽ tìm chị tới nhận người. Con nghĩ, nhiều người chất vấn con thế mà chị không có ra mặt cho con, hẳn là không muốn nhận người nghèo này làm thân thích. Con không thể để cho chị phải khó xử, cho nên con cắn răng không dám thừa nhận. Mẹ, nếu sau này lại gặp chuyện thế này, mẹ nói xem con nên nhận mình là người nhà họ Lục hay là không nhận?”

Lục Kiến Nghi nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Con nhím nhỏ này vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm, đâm vào người vẫn rất đau.

“Nhớ cũng rõ đấy, hai bạt tay kia đúng là đánh rất hay, không làm cho tôi bị mất mặt.”

Lời nói này giống như giúp Hoa Hiền Phương.

Bà Lục vốn muốn hung hăng dạy dỗ cô một phen, chuẩn bị dùng gia pháp quất cho cô hai gậy, giờ bị cô nói thế nào, cộng thêm con trai “bảo vệ”, tất cả đều như bị chặn lại, nghẹn trong cổ họng.

“Chỉ cần không làm cho nhà họ Lục mất mặt, cô nói sao thì nói.”

Khóe miệng của Lục Kiều Sam như bị ong vò vẽ chích lên, hung hăng co lại, lời này của cô ngược lại đảo tình thế, còn chỉ trích cô ta cười trên nỗi đau của người khác.

“Lúc ra ngoài cô không thể ăn mặc giữ thể diện một chút à, nhất định phải mặc đồ secondhand sao, còn mặc trông như ăn mày.”

“Chị, tôi đâu có mặc hàng qua tay, lúc mua là mới tinh. Tâm lý tiêu dùng của tôi vẫn chỉ là giai cấp nghèo, không quen dùng quần áo quyền quý, cho nên liền tự mình đổi mới một chút. Sau này tôi sẽ cố gắng sửa lại.” Hoa Hiền Phương dùng đến mấy phần giọng điệu tự giễu.

“Trước khi đổi xong thì vẫn nên ít ra vào nơi giới thượng lưu một chút, miễn cho tôi nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.” Lục Kiều Sam châm chọc lại khiêu khích.

Lục Kiến Nghi sâu kín nhìn cô một chút: “Người phụ nữ của em, tự em dạy dỗ, nếu chị nhàn rỗi, có thể trở về dạy dỗ người đàn ông của chị.” Nói xong, nắm tay Hoa Hiền Phương lên lầu.

Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh: “Mẹ ơi, nó đang giúp Hoa Hiền Phương nói chuyện à? Chẳng lẽ nó thật sự muốn giữ cái đồ nhà quê này ở trong nhà?”

“Được rồi, về sau con chú ý một chút, đừng quở trách cô ta trước mặt Kiến Nghi, dù sao cô ta còn mang danh của Kiến Nghi.”

Đi vào trong phòng, Hoa Hiền Phương cởi áo khoác ra: “Trả lại cho anh.”

“Vứt đi.” Anh lạnh lùng ném ra hai chữ.

Hoa Hiền Phương nao nao: “Vì sao?”

“Bẩn.” Anh nhíu mày, xẹt qua một tia ghét bỏ.

“Tôi giúp anh giặt, tẩy sạch cho anh được không?” Cô hung hăng nuốt nước miếng một cái, nuốt xuống cơn tức.

“Giặt sạch à?” Anh cười nhạo.

Cô tự tẩy chính mình cũng không sạch, huống chi là quần áo của anh.

Cô tức điên: “Anh chê tôi bẩn thì đừng có khoác áo lên người tôi.”

“Bộ mặt quỷ này của cô quá mất mặt rồi.” Trên mặt anh có thêm một tia cáu kỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN