Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi


Chương 24


Chương 24: Người đàn ông bí ẩn.

“Tôi có lý do của mình, nhưng tôi không thể nói cho anh biết bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết thêm về anh ấy được không.” Hoa Hiền Phương mím môi, trong giọng điệu có chút khẩn cầu.

“Được chứ, tôi sẵn sàng chia sẻ những lo lắng và giải quyết vấn đề cho cô, nhưng cô có coi tôi là bạn không?” Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười ranh mãnh.

“Chúng ta đã là bạn rồi mà.” Hoa Hiền Phương chớp mắt, anh là người tốt, ngoài anh ra thì trong giới thượng lưu, không ai nguyện ý đến gần và giúp đỡ cô.

Nụ cười trên mặt Hứa Nhã Thanh càng thêm sâu.

Cô gái đơn thuần như vậy thực làm cho người khác ưa thích, dễ dàng không chế trong tay.

Sau khi ăn một miếng trái cây, anh chậm rãi nói: “Tôi với Tần Nhân Thiên cũng qua lại mấy lần rồi. Anh ta là một anh chàng cực kỳ biết chơi.”

“Chơi cái gì?” Lông mày cô khẽ nhếch.

“Cái gì cũng biết chơi, chơi cuộc đời, chơi tình yêu, chơi phụ nữ.” Hứa Nhã Thanh bĩu môi: “Anh ta đặc biệt thích tìm sự kích thích, cái gì càng kích thích càng muốn chơi, trong giới thượng lưu, không ai biết chơi hơn anh ta cả.”

“Anh ta phải từng có rất nhiều bạn gái không?” Cô trầm giọng hỏi.

“Từ “vô số” có thể hình dung sát nhất về anh ta. Một người thích chơi không có khả năng đặt suy nghĩ lên một người phụ nữ duy nhất.” Hứa Nhã Thanh giang tay nhún vai nói.

“Vậy thì tại sao anh ấy lại có thể đính hôn với Lục Kiều Sam, có phải là hôn nhân gia đình không?” Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, Tần Nhân Thiên giống như một mê cung lớn, nằm ở trong đầu cô.

“Có lẽ là do tai nạn ngoài ý muốn ba năm trước khiến anh ta có chút hiểu ra cuộc đời, bớt phóng túng lại?” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói.

Ba năm trước? Hoa Hiền Phương cực kỳ chấn động, ba năm trước Thời Thạch cũng bị tai nạn xe cộ!

“Anh ấy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì?” Tim Hoa Hiền Phương như nhảy lên cổ họng.

Hứa Nhã Thanh nói: “Sợi dây thừng bị đứt khi đang leo núi, nên anh ta bị rơi xuống vách đá, nhưng mạng lớn. Anh ta bị treo trên cây do đó không chết.”

Hóa ra là như thế này! Cô thầm thở dài, còn tưởng cũng lại là tai nạn xe cộ nữa chứ.

“Có phải cô ấy lớn tuổi hơn Tần Nhân Thiên?” Cô nâng cằm có chút đăm chiêu.

“Hơn hai tuổi, đối với Tần Nhân Thiên thì tuổi tác không là gì. Trong số những người phụ nữ anh ta từng chơi, không thiếu phụ nữ trưởng thành hơn anh ta.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười.

Ngón tay cô hơi run.

Nói như vậy, không phải Tần Nhân Thiên lớn hơn Thời Thạch một tuổi sao, bọn họ không phải là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm, chỉ là trùng hợp trùng gương mặt?

Đôi mắt nâu của Hứa Nhã Thanh lóe lên tia ranh mãnh: “Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Nếu cô muốn biết thêm điều gì, tôi có thể giúp cô tìm hiểu, lần sau lại nói cho cô biết.”

“Được, cảm ơn anh…” Cô cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.

Nhấp một ngụm trà, Hứa Nhã Thanh nhẹ nhàng nhìn cô: “Chị chồng kia của cô không dễ hòa thuận đúng không?”

Cô cúi đầu xuống, nụ cười phiền muộn lặng lẽ nổi trên mặt.

Ngoại trừ bà cụ Lục, không người nhà họ Lục nào dễ dàng sống chung cả.

“Mọi người mới gặp nên chưa quen nhau. Sẽ mất một thời gian.”

“Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, cô ta cũng không phải người hiền lành gì, có bản lĩnh gây nên sóng gió đấy.” Hứa Nhã Thanh mỉa mai cười một tiếng, nhìn có vẻ anh ta không có án tượng tốt gì về Lục Kiều Sam.

“Vừa bước chân vào một gia đình giàu có thâm sâu như biển, thật nhớ cuộc sống tự do tự tại lúc trước.”

“Cô quá ngây thơ, tính cách như vậy không thích hợp sống trong nhà họ Lục.” Hứa Nhã Thanh khẽ thở dài.

“Nếu là chị họ của tôi, nhất định chị ấy có thể dễ dàng giải quyết.” Lông mày của cô khẽ nhíu, thoáng qua một tia buồn bực.

“Cô đang nói về Hoa Mộng Lan à, chẳng phải cô ta phải gả tới sao, thế nào lại đổi thành cô rồi?” Hứa Nhã Thanh hỏi.

“Chị họ của tôi mất tích, cho tới giờ vẫn chưa rõ sống chết.” Cô nói cực kỳ nhỏ.

“Không báo cảnh sát à?” Hứa Nhã Thanh nhíu mày.

“Có báo.” Cô ấy gật đầu: “Bác tôi có bảo, cảnh sát tra được chị ấy đáp chuyến bay ra nước ngoài, cho rằng chị ấy chỉ đi du lịch nên không tìm nữa. Nhưng mà chị ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại, ngay cả zalo, facebook cũng không lên, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”

“Cho nên, cô chỉ đành thay cô ta gả tới.” Trong giọng nói của Hứa Nhã Thanh mang theo một điểm đồng tình.

Cô thở dài, âm cuối kéo dài hơn đuôi của Sao chổi Halley: “Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục.”

Hứa Nhã Thanh không nhịn được cười lên.

Hoa Hiền Phương mang đến cho anh một cảm giác mới mẻ và đặc biệt, khác hẳn với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc.

Anh tin rằng, sau này thời gian tới anh sẽ khiến cô vui vẻ hơn là ở với Lục Kiến Nghi.

“Đừng quá lo lắng, tôi giúp cô vượt qua khó khăn ở nhà họ Lục.”

“Xem ra tôi kết đúng bạn rồi.” Cô nhếch miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Sau khi ăn trái cây, Hứa Nhã Thanh tiễn cô xuống tầng dưới của tòa nhà Leas.

Cô nhớ đến chiếc khăn tay, vội vàng lấy nó ra trả lại cho anh.

Hứa Nhã Thanh nhếch môi nở nụ cười đầy thâm ý.

Cô cũng có đồ để lại trong tay anh, thứ kia nhất định sẽ khiến cho mối quan hệ của hai người càng thêm thân thiết.

Lúc này, Tiêu Ánh Minh cũng vừa hay đi tới, nhìn thấy bọn họ, miệng nhếch lên một nụ cười hung ác nham hiểm: “Cậu Hứa, đã lâu không gặp, không phải anh đặc biệt tới tìm Hoa Hiền Phương đấy chứ?”

“Cô Tiêu, tôi tới tìm ai, có liên quan đến cô sao?” Vẻ mặt Hứa Nhã Thanh tràn đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén.

“Tôi thật không ngờ, một cô gái thôn quê lại có mị lực như vậy, có thể mê hoặc được cậu Hứa.” Tiêu Ánh Minh có chút tức đến thở hổn hển.

Nụ cười trên mặt Hứa Nhã Thanh càng sâu hơn: “Đúng là có sức hút hơn cô nhiều, cô ấy là tiên nữ hạ phàm, cô là hạng son phấn tầm thường.”

“Hứa Nhã Thanh, anh đừng có mà quá đáng!” Tiêu Ánh Minh giận sôi máu, tức đến giậm chân.

Hứa Nhã Thanh lười để ý tới cô ta, ánh mắt quay lại nhìn Hoa Hiền Phương thì như gió xuân ấm áp: “Về sau nếu cô ta dám ở đây bắt nạt cô, thì nói cho tôi ngay, Lục Kiến Nghi không dạy dỗ cô ta thì để tôi giúp cô dạy dỗ.”

Hoa Hiền Phương cười một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Ánh Minh cũng rất thoải mái.

Tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Ánh Minh có phách lối ngang ngược cũng không dám khiêu chiến với Hứa Nhã Thanh.

Tiêu Ánh Minh giận điên, sau khi về, lập tức gửi zalo cho Quách Ly Ly: “Chuyện tôi bảo cô làm, đã làm xong chưa?”

Sống lưng Quách Ly Ly phát lạnh.

Câu nói của Tiêu Ánh Minh trong nhà vệ sinh vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô.

“Tôi có thể đuổi cô ra khỏi công ty bất cứ lúc nào, bóp chết cô chỉ như bóp chết một con kiến…”

Cô không thể đối đầu với cô ta, chỉ đành làm việc theo hoàn cảnh.

Cô đứng lên, thấp thỏm đi về phía bộ phận văn phòng thiết kế.

“Hiền Phương, tối mai rảnh không, mình cùng đi hát karaoke đi?”

“Tối mai, tôi…” Hoa Hiền Phương vốn muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói xong đã Quách Ly Ly ngăn lại: “Đi nha, tôi rất muốn đi hát karaoke, nhưng không có bạn đồng hành, hát một mình cũng chán, cô đi với tôi đi.” Quách Ly Ly còn lộ ra vẻ cầu xin.

Hoa Hiền Phương không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.

Tiêu Ánh Minh ngồi cách đó không xa, mỉm cười.

Tối mai, cô ta sẽ tặng cho Hoa Hiền Phương một món quà lớn, có lẽ ngày sau Hoa Hiền Phương sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN