Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi ! - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi !


Chương 17


Chap 17: Tôi có quyền. Anh không cản được đâu!
Sau một tuần từ ngày đám tang của ông Vương diễn ra, tất cả còn chưa lắng xuống được toàn bộ. Đáng ra là còn “nổi” ghê lắm nhưng hắn và Phong đã làm mọi cách để được như bây giờ. Huyền thì được Phong đưa đến vùng ngoại ô khác để nghỉ ngơi. Phong còn tuyên bố rằng lúc nào mẹ tròn con vuông anh mới cho quay về đây.
Sáng sớm hôm nay, nó như thường lệ, dậy thật sớm, nấu bữa ăn sáng cho bà Vương. Sau buổi tối hôm đó, bà Vương chẳng nói một lời làm cả nhà cứ lo lắng sốt vó lên.
“Cộc cốc!” – mẹ ơi, con mang thức ăn cho mẹ này.
Thông báo với người bên trong xong, nó đẩy cửa vào.
“Mẹ ăn…” – hai chữ “cho nóng” chưa kịp thốt lên thì nó ngỡ ngàng.
Mẹ đâu? Mẹ đang ở đâu?
Nhanh tay đặt bát cháo vừa nấu lên bàn, nó chạy khắp phòng nhưng không thấy. Nó lại chạy tìm các phòng trong nhà.
Kết quả là mẹ không còn ở trong ngôi nhà này!
Lúc đi xuống phòng khách, nó chợt thấy có một cái máy ghi âm giọng nói.
Lẽ nào…
Bật chiếc máy lên, tiếng bà Vương lập tức truyền đến tai nó.
“Con yêu, mẹ xin lỗi vì tất cả! Mẹ biết mẹ ra đi như thế này có lẽ sẽ làm con lo lắng. Nhưng mẹ không còn cách khác. Con hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Con trong suốt thời gian ở nước ngoài sống như thế nào mẹ đều biết. Con muốn tỏ ra ngoan hiền như thế này chỉ làm mẹ vui lòng thôi. Hãy trở về với con người thật của con và giữ lấy tình yêu của mình. Mẹ luôn ủng hộ con.
Đừng tìm mẹ. Lúc nào mẹ thấy ổn mẹ sẽ trở về!
Yêu con!”
“Mẹ ơi, mẹ!” – nước mặt nó rơi đầy mặt rồi.
————————————————————————————————–
Chiều về, hắn thấy nhà sáng bừng, nó thì đang nấu cơm trong bếp.
Ôm lấy nó từ đằng sau mà giọng than thở:
“Mệt quá đi mất! Về đến nhà ngửi thấy mùi thức ăn của vợ nấu thì đúng là tuyệt vời hết cho nói. Sao em ác thế hả? Định đầu độc anh hay sao?”
“Có bắt ăn đâu. Không ăn đây được ăn càng nhiều!” – nó cười nhẹ, xoay đầu thơm vào má hắn một cái phớt nhẹ.
Hắn sửng sốt. Nó thơm vào má hắn sao? Sao hôm nay nó lạ quá? Thể nào trời rét lại còn mưa lâm thâm.
“Nếu anh thích, mỗi ngày anh về em sẽ làm thế.” – giọng nói ngọt ngọt của nó làm hắn xao xuyên.
“Không thích.” – hắn dở trò trẻ con.
“Không thích càng tốt.” – nó dỗi.
” Mà thích ở đây cơ” – hắn chỉ vào môi mình rồi kéo nó, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi nó.
Hai cánh môi của nó tự động mở ra, để hắn tự mình quấy đảo chiếc lưỡi vừa thử nước canh của mình.
“Ngọt thật đấy. Em nấu cái gì ấy?”
“Canh rau diền!” – nó đáp tỉnh bơ.
Mặt hắn nghiệt ra. Cái canh hắn ghét cay ghét đắng.
“Haha. Anh con nít ghê cơ. Canh xương của tôi đó ông. Anh ghét rau diền ai chẳng biết, bây giờ nấu để anh bắt đền em à?”
“Á à! Dạo này hư nhá, dám trêu anh à. Để xem anh xử em thế nào”
Hắn cù nó một trận làm nó cười ra nước mắt. Cuối cùng cũng được tha, may quá đi mất. Không thì nó lên bệnh viện luôn mất.
Ăn xong, hai người đó liền ra ghế sôpa xem tivi. Hắn còn ôm nó để nó dựa vào ngực nhìn tình cảm ghê cơ.
Nhưng đang xem phim hay, tiếng chuông cửa reo lên. Hắn ra mở cửa.
Là Mĩ!
“Không định để em vào nhà sao?” – Mĩ cười rạng rỡ.
“Mời vào. Trời đang mưa đấy, vào nhanh không ướt.” – hắn cười trả lại nhưng chỉ là xã giao.
Mĩ lại cho rằng đấy là vì hắn đang mong cô đến.
Cô nhanh chóng vào trong nhà, tiến thẳng vào trong phòng khách.
“Chị đến chơi. Vào đây ngồi đi chị.” – nó mời Mĩ vào nhà nhưng mặt không có cười.
“Nam vào đây ngồi đi. Hôm nay em đến có việc muốn nói.” – giọng Mĩ quyến rũ, gọi hắn lại chứ không mảy may để ý tới nó.
Nó không giận, cũng chẳng nói gì vì đâu có cần phải để ý chứ.
“Vâng, em vào đây. Chị đừng xưng em, hãy xưng chị.” – hắn đóng cửa xong, liền đến bên nó ngồi, nắm chặt tay nó.
Mĩ tức điên lên. Nhưng thôi, nhịn xuống. Cẩn thận hỏng việc.
“Hôm đây em đến đây là muốn thông báo một việc. Hãy cũng có thể nói là di chúc bố dành cho em, chồng ạ”
“Ấy chết, sao chị lại gọi chồng em là chồng chứ” – nó cười mỉm, chứa đựng sự tò mò.
“Vì bố cho phép chị lấy Nam nếu anh ấy đồng ý lấy chị, em gái ạ! Phong có Huyền rồi nên chỉ còn Nam. Và bây giờ anh chưa được phép quyết định, mà anh phải sống cùng chị đúng số tháng em được ở bên anh ấy. 3 tháng đấy!”
“Tôi không muốn. Tôi chỉ yêu Mai thôi.” – hắn không đồng ý.
“Tôi có quyền. Anh không cản được đâu!” – Mĩ nhếch mép cười.
“Còn em, em gái. Em sẽ làm theo lời bố chứ.” – Mĩ liếc mắt sang nó, tặng cho nó một ánh nhìn chứa đựng nhiều nguy hiểm…
Đọc tiếp: Chap 18: Cuộc sống xa anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN