CHỒNG MA
Chương 28
Tôi quyết định đi hỏi ba người kia. Trước tiên là dì Phượng Mai. Thấy tôi nói về chuyện của Trương Thiên Thụ, dì liền bày ra bộ dáng khinh thường, chán ghét. Tôi nghĩ chắc giữa bọn họ cũng không có liên hệ gì.
Tiếp theo là cô thư ký Tiểu Vũ. Tiểu Vũ vừa nghe tôi hỏi về chuyện của Trương Thiên Thụ, lập tức nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Cô cũng thích hắn à? Không phải nói cô cự tuyệt hắn mới hại hắn bị điều đến kho hàng sao?”
Tại sao tôi nói cái gì cũng: “cô thích hắn à?”
Cô ấy nói cũng bởi vì trong xưởng có rất nhiều phụ nữ thích hắn, thậm chí đều đã đã ngủ qua với hắn, cô ghét Trương Thiên Thụ, càng chán ghét mấy người phụ nữ ngu ngốc kia. Nếu lời nói của Tiểu Vũ là thật thì cô không có động cơ giúp Trương Thiên Thụ mới đúng.
Tôi lại đi hỏi chị kế toán trưởng Lâm Băng. Người này đặc biệt giữ khoảng cách với Trương Thiên Thụ. Tôi thấy hình như cô ấy rất sợ Trương Thiên Thụ, hơn nữa cô ấy cũng coi công việc ở xưởng chè như mạng sống, cũng có thể Trương Thiên Thụ uy hiếp cô?
Giữa trưa, tại nhà ăn của xưởng, tôi vừa nghĩ đến vụ án đã có bước tiến triển liền ngồi một góc quan sát những kẻ khả nghi.
Trương Thiên Thụ đang cùng một nhóm nữ nhân viên nóng bỏng thân thiết, còn đoạt đồ ăn của người khác, bộ dáng thực sự rất đáng ghét.
Mà cô thư ký Tiểu Vũ lại ngồi một mình ở một góc ăn cơm, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn Trương Thiên Thụ một cái, so với những nữ nhân viên cùng tuổi khác thực sự rất khác biệt.
Chị kế toán trưởng Lâm Băng ngồi cùng một bàn ăn với Trương Thiên Thụ, thái độ của hai người rất khách khí và cũng tôn trọng nhau. Hình như tình cảm giữa hai người rất tốt. Một người phụ nữ coi trọng gia đình, sự nghiệp sẽ làm ra loại chuyện có thể hủy hoại cả cuộc đời cổ sao?
Hung thủ rốt cuộc là ai? Ai là đồng lõa? Lúc này, đột nhiên dì gọi cho tôi, hỏi tôi đã ăn trưa chưa. Tôi nghĩ có lẽ là vì mẹ dặn dò dì cho nên dì mới quan tâm tới tôi. Dì chẳng những đối với tôi lãnh đạm mà đối với những người khác cũng như vậy.
Tôi nói tôi ăn ở nhà ăn, hỏi dì có muốn đến ăn cùng tôi không, kết quả dì không thường nói dì không bao giờ ăn ở đây, còn nói nơi đó không tốt, bảo tôi cũng đừng ăn ở đó. Chúng tôi vội vàng nói hai câu sau đó thì cúp điện thoại.
Dì mắc bệnh sạch sẽ tôi nghĩ dì và Trương Thiên Thụ không có khả năng trở thành đồng minh.
Ăn cơm xong, tôi có đi điều nhưng không có tiến triển. Mãi đến chiều, trên đường về nhà tôi mới bắt gặp một sự việc kỳ lạ.
Tôi cô thư ký Tiểu Vũ ngồi dưới gốc cây ăn thịt nướng, sau đó Thương Thiên Thụ đến trước mặt cô, trên tay còn xách một túi thịt nướng. Rồi bọn họ rời đi một trước một sau.
Ôi đây chính là một phát hiện lớn, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên, đang muốn đi theo, Hạ Khải Phong đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, không nói hai lời liền lôi tôi đi.
Tôi liều mạng giãy giụa: Mau thả tôi ra, tôi có việc gấp muốn xử lý.”
“Việc gấp gì cũng không gấp bằng chuyện của ta.” Hạ Khải Phong âm trầm nói, sau đó ngang ngược vô lý lôi tôi đi. Sau đó chỉ trong phút chốc chúng tôi đã đứng trên một mảnh đất trong vườn chè của Trương gia.
Tôi tức giận nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại đem tôi tới đây?”
Hạ Khải Phong làm lơ cảm xúc tức giận của tôi, chỉ vào khu đất chúng tôi đang đứng. nói: “Nơi này được ta thiết kế kết giới, không có người hay ma quỷ nào tìm thấy nơi này. Tuy rằng cả vườn chè đều có thiết kế kết giới, nhưng kết giới ở chỗ này, chỉ có ta mới có thể phá.”
Lúc này trong đầu tôi chỉ có chuyện quan hệ của Tiểu Vũ và Trương Thiên Thụ, đối với việc hắn thiết kế kết giới hoàn toàn không có hứng thú, ngược lại lòng tôi lại nổi lên chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ hắn muốn ngăn cản tôi điều tra quan hệ của Tiểu Vũ và Trương Thiên Thụ? Nhưng tại sao lại phải làm thế?
Nghĩ vậy, tâm tình tôi có chút khó chịu, lạnh lùng nói: “Ồ, vậy thì chúc mừng anh! Về sau nếu làm chuyện gì xấu thì có thể vào đây chốn.” Lời nói rất khó nghe, nhưng tôi lúc ấy tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hạ Khải Phong vừa nghe lập tức thay đổi sắc mặt: “Hôm nay cô ăn phải súng đạn à?”
Tôi xoay người đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ không vui nói: “Thả tôi ra đi, có lẽ Hoa Long đại sư tới rồi, tôi phải đi nghênh đón bọn họ, nếu đêm nay đại sư muốn lập đàn siêu độ, tôi còn phải chuẩn bị hỗ trợ nữa!”
Sắc mặt Hạ Khải Phong trầm xuống, nhìn tôi trong chốc lát, sau đó đi về phía căn nhà tối. Trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Cô đi đi!”
Nhìn bóng lưng của hắn, tôi cảm nhận được hắn rất cô đơn. Trời ơi, suy nghĩ này thật sự rất kỳ quặc.
Hạ Khải Phong là loại ma quỷ tự cao tự đại, ích kỷ bá đạo, chỉ sợ trong lòng chỉ có bản thân, nhưng mà hắn thích chiếm hữu, chán ghét người khác chống lại hắn thôi. Ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, vì thế tôi liền lập tức đạp đổ cái suy nghĩ này.
Được phép rời đi, tôi lập tức trở về truy tìm tung tích của Tiểu Vũ và Trương Thiên Thụ, nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Lúc màn đêm đã buông xuống, Lâm Bác An gọi điện thoại tới nói hắn và Hoa Long đại sư sắp tới rồi, kêu tôi chuẩn bị một cái bán và mấy miếng gạch ngói, còn có một chiếc đèn lồng màu trắng, rồi đi ra cửa hàng mua mấy đồ dùng bằng giấy của người chết về.
Đương nhiên còn có thứ quan trọng nhất là đám lá trà bị trộn lẫn với cơ thể Cốc Uyển Song.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ, đứng đợi bọn họ ở một bãi đất trống đằng sau xưởng chè.
Buổi tối 11 giờ, cuối cùng tôi cũng gặp được Hoa Long đại sư.
Nhìn thấy Hoa Long đại sư, tôi liền kinh ngạc. Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ là một người có tuổi, pháp lực vô biên, là một nhân vật lớn có tiếng tăm.
Không ngờ lại là một người như vậy. Tôi nghi ngờ, có phải là Lâm Bác An tìm nhầm người rồi không?
Hắn mặc một bộ quần áo thời thượng, màu sắc tươi sáng. Trên vai khoác một chiếc ba lô hàng hiệu, nhìn qua còn chưa đến ba mươi tuổi. Tóc tai vuốt vuốt, rõ ràng là một tên đàn ông bình thường, sao có thể là Hoa Long đại sư?
Hắn có thể siêu độ Cốc Uyển Song sao? Không phải là một tên lừa bịp, lừa ăn lừa uống chứ?
Tôi nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái còn hắn lại nhìn tôi với ánh mắt không đơn giản.
Hắn đánh giá tôi từ đầu tới cuối, cuối cùng tập trung tầm mắt ở bụng tôi, biểu tình phức tạp hỏi: “Người đẹp, có phải gần đây cô gặp phải chuyện lạ không? Biết ta là ai không? Có lẽ ta có thể giúp cô.”
Tôi bị một con ma đeo bám, nhưng căn bản hiện tại tôi không tin hắn, dù tôi có nói cho hắn, chưa chắc hắn đã có khả năng đối phó với Hạ Khải Phong, việc gì phải liên lụy đến người khác.
“Cần anh trợ giúp không phải tôi mà là bạn của chúng tôi – Cốc Uyển Song, mong anh siêu độ giúp cô ấy!” Tuy rằng tôi vẫn nghi ngờ hắn nhưng nhỡ đâu thực sự là hắn thì sao?
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Liên Kiều Sinh và Lâm Bác An, hai người bọn họ cũng nhanh chóng phối hợp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!