CHỒNG MA
Chương 3
Bởi vậy, cảnh sát suy đoán Bạch Thái Minh độc thân lâu ngày, tinh thần bị tổn thương nên tuyệt thực tự sát.
Nhưng mọi người đều không tin, Bạch Thái Minh thường ngày là kẻ tham ăn sợ chết sao có thể sẽ lựa chọn tuyệt thực tự sát? Chết kỳ lạ như vậy, mọi người đều nói Bạch Thái Minh tham ăn, ăn nhiều sinh linh nên bị báo ứng.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Xảo Sở. “Xảo Sở, em cảm thấy cảnh sát nói đúng, hay là mọi người trong thôn nói đúng?”
Xảo Sở mặt không biểu cảm, nói: “Một đám ngu muội vô tri, bọn họ nói toàn không đúng.”
Không ngờ được Xảo Sở lại nói ra những lời như vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
“Toàn không đúng? Chẳng lẽ hắn bị người ta giết hại?” Tôi có cảm giác mình nói đúng trọng điểm, khẩn trương nói. “Ai có thể ở giết người một cách vô hình như vậy chứ?”
Xảo Sở đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt Xảo Sở nhìn về bốn phía, sau đó ghé sát vào tai tôi thần bí nói: “Là hắn làm, hắn đang trả thù.”
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác da đầu mình tê dại, chân tóc dựng đứng hết cả lên, tôi nhịn không được hỏi: “Hắn, hắn là ai?”
Xảo Sở lắc đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy: “Nơi này cách vườn chè rất gần, sẽ bị hắn nghe thấy.”
Tôi vừa nghe, mồ hôi lạnh chảy ra róc rách, hốt hoảng nói: “Xảo Sở, em đừng nói hươu nói vượn làm chị sợ.”
“Em không nói hươu nói vượn, không tin chị đi hỏi bác xem, nhưng mà em nghĩ bác cũng sẽ không nói cho chị biết đâu.” Xảo Sở kiên định nói.
Tôi rầu rĩ đi về phía xưởng chè, cậu hai thấy tôi đến, vẻ mặt có chút kỳ quái, không biết có phải là tôi quá mẫn cảm hay không, tôi cảm giác như cậu hai đang cố trốn tránh mình.
Tôi có ấn tượng rất tốt với cậu hai. Ngày đó, khi mới về đây, tay tôi bị chảy máu, cậu hai đã khử trùng, bôi thuốc, băng bó vết thương giúp tôi.
Cậu hai rất tốt với tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn, ân cần thăm hỏi cậu.
Cậu hai nhìn tôi, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng vẫn nói: “Lôi Lôi, nếu Trương gia gặp nạn muốn con giúp, con, con sẽ không ngồi yên, không giúp chứ?”
Tôi là người xem trọng tình cảm, sẽ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của người khác, huống chi là người thân của mình. Tôi kiên định đáp: “Chỉ cần con có năng lực giúp mọi người, con nhận định sẽ không chối từ.”
Cậu hai vừa nghe liền nhoẻn miệng cười. “Cậu hai biết Lôi Lôi là một đứa trẻ ngoan, con nói như vậy, cậu hai cũng an tâm rồi.”
Nói xong, cậu hai liền nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, khi mẹ tôi về, tôi hỏi bà chúng tôi khi nào thì trở về thành phố.
Tôi càng nghĩ, càng muốn rời khỏi đây nhưng lại không có lý do.
Mẹ nói: “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, mẹ biết con không có thói quen ở những nơi xa lạ, hay gặp ác mộng, nhưng con đã trưởng thành, phải thích nghi được với mọi hoàn cảnh. Còn có, Bạch Thái Minh là chết ngoài ý muốn thôi, con đừng suy nghĩ quá nhiều, về sau không được nhắc lại chuyện rời đi nữa.”
Mẹ kiên quyết như thế, ý nghĩ của tôi không thể đả động đến quyết định của bà, tôi bất đắc dĩ lựa chọn ở lại cùng bà, rồi về sau tôi đã hối hận khi lúc ấy không bất chấp tất cả mà rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!