Ứng Hiểu Vi tò mò bước về phía trước, đi một vòng quanh người Trương Thiên Dương đang đứng nghiêm trang như chào cờ.
“Wow, anh trông thật tuyệt.” Ứng Hiểu Vi nói khi cô dừng lại trước mặt Trương Thiên Dương và nhìn kỹ khuôn mặt anh.
Đôi mắt anh thực sự không tập trung.
Trương Thiên Dương và bác Văn đều bối rối trước hành động của cô.
Trương Thiên Dương từ từ dời tầm mắt xuống dưới, tựa hồ như đang nhìn Ứng Hiểu Vi, nhưng ánh mắt vẫn không rõ ràng.
Ứng Hiểu Vi cười ngọt ngào khi cô tự giới thiệu.
“Em tên là Ứng Hiểu Vi, từ nay về sau em sẽ là vợ của anh.
Em là một người rất ngoan ngoãn và chu đáo, vì vậy em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trương Thiên Dương cảm thấy dường như mình cách Ứng Hiểu Vi quá gần, nên lùi về phía sau một chút.
Đôi lông mày gọn gàng của anh hơi nhíu lại.
“ Ứng Hiểu Vi? Em nói em tên là Ứng Hiểu Vi?”
Giọng anh trầm và rõ ràng, phù hợp với địa vị xã hội của anh.
Ứng Hiểu Vi gật đầu.
“Cô không phải là con gái của nhà họ Bùi sao?” Bác Văn ngạc nhiên hỏi.
Ứng Hiểu Vi nhìn ông gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tôi đúng là con gái của nhà họ Bùi, nhưng tôi tên là Ứng Hiểu Vi.”
Bác Văn giật mình nhìn.
Tại sao ông lại cảm thấy cô gái trẻ tuổi này có chút… có vấn đề?
Ứng Hiểu Vi không rời mắt khỏi Trương Thiên Dương.
Dù sao anh cũng không thể nhìn thấy cô, nên dù có bắt gặp ánh mắt của anh, cô cũng sẽ không cảm thấy áp lực.
Tuy nhiên, cô có thể biết rằng bác Văn rõ ràng là một người sắc sảo.
“Mẹ em nói rằng từ nay em sẽ ở nhà anh.
Có rất nhiều món ăn ngon và những điều thú vị ở đây, điều đó có đúng không? Giờ em đói quá, lâu rồi không ăn.
Em ngoan mà vì vậy anh có thể cho em ăn gì đó không?”
Ứng Hiểu Vi vừa cầu xin vừa vươn ngón tay kéo tay áo Trương Thiên Dương y hệt như đứa trẻ đòi ăn, hai mắt rưng rưng.
Đôi mắt của bác Văn mắt như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Miệng há to, chừng như không nói nên lời.
Đôi mắt vô hồn của Trương Thiên Dương nhìn chằm chằm vào Ứng Hiểu Vi.
Bác Văn cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình và đáp.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại thế này?”
Tuy nhiên, Trương Thiên Dương rất bình tĩnh, và anh hỏi.
“Bác Văn, ông nội đã đi chưa?”
Bác Văn sửng sốt trước sự thờ ơ của Trương Thiên Dương trong giây lát và báo cáo.
“Ông ấy đang trên đường đến sân bay để đáp chuyến bay lúc mười giờ tối nay.”
“Được rồi, bác không cần phải thông báo cho ông nội về bất kỳ điều gì trong chuyện này.
Nhờ ai đó mang một bữa ăn đến và đi điều tra xem chuyện gì đang xảy ra.”
Trương Thiên Dương ra lệnh, giọng điệu thờ ơ.
Khóe môi Ứng Hiểu Vi nhếch lên khi nghe nói đến đồ ăn, dường như không biết nước mắt đang lăn dài trên mặt.
“Trương Thiên Dương, anh thật tốt.
Em đoán là mẹ đã không nói dối em.
Anh là một người đàn ông thực sự hấp dẫn và dịu dàng.”
Cô ấy kéo tay áo của Trương Thiên Dương và lắc qua một bên, trông vui vẻ như một đứa trẻ mới biết đi.