Cô nhìn Trương Thiên Dương với vẻ không chắc chắn.
Anh gật đầu.
“Phải.”
“Có ngay.” Ứng Hiểu Vi lớn tiếng trả lời, cầm lấy ly cà phê bằng đôi tay dính đầy dầu của cô.
“Thiên Dương, nước màu đen này có ngon không? Em đã thấy ba mẹ và em gái mình uống nó trước đây.
Cho em nếm thử được không?” Cô hỏi khi nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Dương.
Anh lại gật đầu.
Cô đã ngất ngây khi thốt lên.
“Anh thật tốt bụng.”
Cô nhấp một ngụm cà phê lớn, nhưng gần như phun ra ngay lập tức.
Không may, cà phê dính trên chiếc áo sơ mi trắng của Trương Thiên Dương.
Thế giới như ngừng chuyển động.
Đám người hầu nín lặng theo dõi từng cử chỉ của chủ nhân mình.
Ứng Hiểu Vi từ trên ghế nhảy xuống, lập tức giật lấy khăn giấy lau vết bẩn trên quần áo Trương Thiên Dương, miệng rối rít.
“Ôi trời, em xin lỗi, em rất xin lỗi.
Anh à, đừng tức giận.
Em sẽ tự mình đến phòng trừng phạt, xin đừng đuổi em đi.”
Vết cà phê dính trên áo trắng không thể nào lau sạch cho dù cô có chà xát mạnh như thế nào đi nữa.
Bộ quần áo màu trắng như tuyết được làm bằng lụa, nó thấm hút cực nhanh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trương Thiên Dương, Ứng Hiểu Vi cụp mắt xuống và cô quỳ trên mặt đất.
“Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi.
Em đã làm sai cho nên sẽ tự mình quỳ xuống vì vậy xin anh đừng đuổi em ra khỏi nơi này.”
Lần này, ngay cả Trương Thiên Dương cũng sửng sốt.
Anh đưa tay ra, kéo cô đứng lên khỏi mặt đất trước khi nhận ra tay cô lạnh lẽo, chai sạn và run rẩy.
‘Đây là một phản ứng theo bản năng.
Chẵng lẽ cô ấy đã phải trải qua những lần bị phạt để phát triển thành một phản xạ có điều kiện như vậy?’ Sự giận dữ dâng lên trong lòng Trương Thiên Dương khi anh nghĩ đến điều đó.
“Hiểu Vi, đừng sợ.
Không ai trừng phạt em cả và cũng không có một căn phòng nhỏ tối mờ nào ở đây.” Anh thuyết phục cô khi nhẹ nhàng kéo tay cô đứng dậy.
Tiếng khóc của Ứng Hiểu Vi dừng một chút.
Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh.
“Vậy thì, anh có định đưa em trở về nhà không?”
Anh có chút bất lực nhìn cô.
“Em đã nói rằng em được sinh ra để trở thành một phần của gia đình chúng tôi, và rằng khi chết em cũng là hồn ma của Trương gia.
Cho nên anh không thể trả em lại cho ba mẹ em sau khi em đã nói điều đó.”
Ứng Hiểu Vi ngăn lại tiếng rên rỉ của mình, bất an nhìn anh.
“Có thật không? Anh… anh không định đá em ra ngoài sao? “
Trương Thiên Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không.”
Ứng Hiểu Vi sáng lên, giọt nước mắt còn đọng lại quanh khóe mi.
“Anh ơi, anh đi thay quần áo đi.
Em sẽ giặt cho.
Em thực sự giỏi trong việc giặt giũ đó.
Em sẽ giặt chúng thật đẹp.”
Giặt thật đẹp?