Nụ cười của Trương Thiên Dương vẫn nở trên môi.
“Con sẽ nghe lời ông nhưng đừng tổ chức hôn lễ hoành tráng quá ông nhé.
Mọi thứ đơn giản là được rồi.”
“Tất nhiên, ông biết rằng con không sẵn sàng đối mặt với những thủ tục rườm rà và không cần thiết đó.
Chỉ đăng ký thôi chứ không tổ chức đám cưới.
Chúng ta sẽ chỉ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại gia.”
Trương Thiên Dương gật đầu đồng ý.
“Được ạ.
Sau khi con kết hôn, ông có thể dành thời gian của mình với những người trong câu lạc bộ leo núi.”
Trương Kiệt Toàn xoa hai tay vào nhau đầy phấn khích.
“Đúng rồi.
Sau khi con lập gia thất, ông sẽ yên tâm hơn và sẽ có nhiều thời gian hơn cho bạn bè của mình.
Lão Đặng và những người khác cũng đã đợi ông đủ lâu.”
Trương Thiên Dương cười toe toét và chăm chú lắng nghe những kế hoạch của ông nội mình cho tương lai.
Đối với Trương Thiên Dương, nếu ông nội của anh được tự do, anh cũng sẽ được tự do.
—
Ứng Hiểu Vi vuốt ve bộ đồ cưới mỹ lệ màu đỏ trên người, trong lòng không khỏi thở dài.
Chiếc váy rất đẹp.
Cô không biết tại sao Trương gia lại không có kế hoạch tổ chức lễ cưới hoành tráng cho cháu trai cả của nhà họ, nhưng dù vậy cô vẫn hài lòng về cách đón dâu.
Bao năm giả ngốc, cô mệt lắm rồi.
Vào nhà họ Trương một cách đàng hoàng như thế này đúng là điều mà cô đã mong đợi từ lâu.
Cô ngốc, Trương Thiên Dương bị mù, điều này là quá hoàn hảo rồi còn gì.
Không phải cô không thông cảm cho người tàn tật, cũng không phải cô có ý đồ xấu xa nào khác.
Tuy nhiên, vì Trương Thiên Dương không thể nhìn thấy, nên cô sẽ rất thuận tiện để làm bất cứ điều gì mà cô muốn.
Về phần đêm tân hôn, Ứng Hiểu Vi chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút là được.
Cô luôn nghĩ rằng mọi vấn đề đều có lối thoát, cô tin vào nguyên tắc sắp xếp hành động của mình tùy theo tình huống.
Tuy nhiên, nếu cô phải đối mặt với một kết quả không thể đoán trước, có thể cô sẽ phải đối phó với nó.
Cô há hốc miệng khi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khổng lồ của Trương gia.
Trương Thiên Dương là cháu trai cả nên anh phải sống cùng với ông nội ở biệt thự cũ của Trương gia.
Các thành viên khác của gia đình họ đã phải rời khỏi nơi này sau khi họ kết hôn.
Vì vậy, sống ở đây cũng là một biểu tượng của địa vị.
Bề ngoài ngôi nhà trông đơn giản, không trang hoàng nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa.
Không thiếu bất cứ thứ gì, trang thiết bị hiện đại, trái ngược với những vẻ ngoài cũ kỹ.
Chỉ có một từ để mô tả nơi ở này: sang trọng.
Ứng Hiểu Vi thầm thở dài mệt mỏi.
Đúng như dự đoán, tình hình tài chính có sự trái ngược lớn mặc dù cả hai gia đình đều giàu có.
Chỉ một chiếc bàn trong ngôi nhà này thôi cũng sẽ ngang bằng với căn biệt thự nhỏ của Bùi gia về giá trị.
Cô lấy điện thoại ra và đăng một status lên facebook của mình.
“Tôi đã thực hiện bước đầu tiên để hướng tới tự do.
Hãy chúc mừng tôi đi.
Sau khi xong việc ở đây, mọi người có thể giao cho tôi bất kỳ công việc gì.”