Chồng Ngốc! Em Thương - Chương 8: 8: Giấc Mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Chồng Ngốc! Em Thương


Chương 8: 8: Giấc Mộng


Quân Duệ chống cằm nhìn cô.
Lạc Linh Đan thật sự bất lực với ánh mắt vô tội này của Quân Duệ.

Lời muốn trách móc đều nghẹn lại chỉ có thể hoà hoãn lên tiếng.
“Từ nay không được nháo nữa biết không.”
Quân Duệ bĩu môi gục đầu xuống, buồn bã lẩm bẩm, đứng dậy đi lên tầng.
“Chồng có làm gì đâu.

Vợ cũng ức hiếp chồng.”
“…” Lạc Linh Đan nhìn theo đầy bất lực.

Sự kiên nhẫn của cô đều bị tên ngốc này mài mòn rồi.

Khi nào anh mới trở về một Quân Duệ cao cao tại thượng đây.
Lạc Linh Đan thở dài, hào môn đều như vậy chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài còn bên trong lại thối nát.

Nhìn bàn thức ăn cô lại cười nhạt.

Nhớ lại lúc trước đến ăn cô cũng không dám nhưng cân nặng cứ liên tục tăng không kiểm soát.

Từ một thiên kim tiểu thư lại trở nên nghèo túng, mập mạp xấu xí mọi người đều muốn tránh xa.

Cô cầm đũa lên gấp lấy thức ăn cho vào miệng.
Chỉ duy nhất một đều cô suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Quân Duệ kiếp trước đến bắt đầu giữa hai người cũng không có tại sao anh lại đối với cô tốt như vậy.

Lúc chết đi cô mới nhận ra ánh mắt ấy không phải là thương hại mà chất chứa biết bao nhiêu kiềm nén cảm xúc.
Mọi cử chỉ của cô đều được thu vào trong mắt một người.
***
Bar LY.
Quân Tống ngồi trên ghế dài nhìn những cô gái nóng bỏng nhảy nhót.
Bộp! Anh ta đặt mạnh ly rượu lên bàn nghiến răng nghiến lợi.
“Quân Duệ! Tại sao mạng mày lại lớn như vậy chứ.”

Âm thanh ngọt ngào của cô gái vang lên khiến anh ta khựng lại ngẩng mặt lên.
“Anh nhớ em không?”
“…” Quân Tống.
“Em ngồi xuống được không?” Cô ta ám chỉ bên cạnh.
“Tố Anh!” Quân Tống ánh mắt vẫn dáng chặt trên người Lạc Tố Anh.
Cô ta mặc chiếc váy body cúp ngực ôm sát cơ thể màu đỏ.

Mái tóc uốn lượn xõa nhẹ, trang điểm vô cùng rực rỡ, quyến rũ.
Anh ta nuốt nước bọt.

Không ngờ Lạc Tố Anh bây giờ lại xinh đẹp như vậy.
Quay lại phía Quân Duệ.
Lạc Linh Đan hâm nóng lại thức ăn mang lên phòng cho Quân Duệ thì thấy anh đã nằm trên giường.
“Quân Duệ! Quân Duệ!” Lạc Linh Đan lắc đầu khẽ lay người anh thì rụt lại.

Nóng, cơ thể anh nóng bừng lên.
“Quân Duệ! Anh nghe không Quân Duệ.

Anh tỉnh lại đi.” Lạc Linh Đan hốt hoảng.
Cô chạy ra cửa gọi quản gia đến giúp đưa anh đến bệnh viện.
***
Bệnh viện A.
Sau khi bác sĩ kiểm tra tiêm thuốc hạ sốt thì anh đã ổn.

Tuy nhiên còn chưa tỉnh vẫn đang truyền nước.
Quân Duệ nằm trên giường bệnh, mồ hôi trên trán rịn ra.

Đôi mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
“Quân Duệ! Thật ra anh bị sao vậy? Lúc sáng rất bình thường mà.

Hay là do tôi…” Lạc Linh Đan lẩm bẩm.
Quân Duệ nhìn khoảng không tĩnh mạch phía trước, anh cố tìm đường rời khỏi.

Một bóng dáng người con gái khiến bước chân anh dừng lại.
Dưới cơn mưa lớn, cô gái với thân hình mập mạp ngồi bệch dưới lề đường.

Trên gối là vết trầy xước vẫn còn chảy máu đã được nước mưa dội rửa.

Đầu cô chôn chặt trong gối lẩm bẩm.
“Tại sao ông lại đối xử với con như vậy? Tại sao chứ? Con đã làm gì sai?”
Quân Duệ muốn bước đến thì khựng lại.
Một chàng trai dáng người thon dài đỉnh đạt mặc bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ, tay cầm chiếc ô đi về phía cô gái ấy.
Quân Duệ sửng sờ, tại sao anh đang đứng trong mưa lại không ướt.

Còn người đó…!Là mình mà.
Anh khụy xuống che phía trên cô gái ấy, đưa tay ra.
“Cần tôi giúp không?”
Lúc này, cô gái đang khóc ấy ngẩng mặt lên nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên có người chịu giúp đỡ cô mà còn là một người đẹp trai đến vậy.

“Tôi…” Cô gái đưa tay lên vội rụt về.

Thấy anh vẫn không có ý định rời khỏi cô mới nói thêm.
“Không cần làm phiền anh.

Cám ơn vì lòng tốt này.”
Anh chỉ nhìn cô.

Một lúc thì.

cúi xuống đặt chiếc ô vào tay cô.
“Cô cần nó hơn tôi.”
Vừa dứt lời anh đã chạy vào màn mưa.
Lạc Linh Đan tay siết chặt chiếc ô trong tay, bóng dáng ấy dần khuất trong mưa.
Lại một cảnh tượng khác lại xuất hiện trước mặt Quân Duệ.

Vẫn là anh cùng cô gái ấy.
Âm thanh huyên náo của hội trường lớn.
“Haha…!Sao cô không nhìn lại mình đi.

Thật xấu xí lại dám đến đây.”
“Cô không sợ ngã xuống sẽ chìm luôn à.

Ai mà cứu được cô.”
Vừa dứt lời âm thanh cười rộ lại vang lên.
Cô gái mập mạp tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Không phải tự nhiên mà cô lại xuất hiện chốn đông người.

Là có người đặt những món ăn mà cô đã nấu mang đến.

“Có người đặt thức ăn.

Cô ấy cho tôi địa chỉ là ở đây.”
“Haha…!Nực cười.

Nơi này mà thiếu thức ăn cần đặt của người như cô sao.

Ăn vào không sợ sẽ béo như cởi à.” Cô ta đẩy mạnh.
“Á…”
Do gần bể bơi, cô gái mập mạp ấy không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.
Mọi người chỉ đứng cười như đang xem một vở kịch hài hước.

Mặt cho người dưới hồ giãy giụa thế nào.
Quân Duệ muốn chạy đến nhưng không thể như ai đó đang giữ chặt lấy mình.

Cái cảm giác rất đau, rất đau…
“Cư…!ứu…!ực…”
Cô gái cứ nghĩ mình sẽ chết đuối đang lúc tuyệt vọng một người đã lau xuống nước.
Ai cũng giật bắn người nhìn theo.
Cuối cùng, anh đã mang cô lên một cách an toàn.

Do uống nhiều nước nên đã ngất đi.

Anh cúi xuống hô hấp nhân tạo cho cô.
Mọi người như rớt cả hàm xuống đất khi thấy cảnh tượng này.

Một phần lại ganh tị.
Một đại boss lừng danh lại đi…
Phụt! Khụ! Khụ! Cô phun ra ngụm nước, ho sặc sụa.

Khẽ mở đôi mắt mơ màng.

Trước mắt là gương mặt sắc sảo như tượng tạc của thượng đế.

Hai người rất gần nhau.
“Không sao chứ?” Âm thanh trầm ấm ấy vang lên khiến trái tim cô lệch nhịp.
Vừa muốn trả lời lại nghe âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người, cô vội vàng đẩy mạnh anh ra loạng choạng chạy ra ngoài.
Tay anh siết chặt lại thành nắm đấm.
“Cười đủ chưa.” Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“…”
“…”
“…”
Mọi người sợ hãi im bặt.
Anh đuổi theo phía sau, vội với lấy chiếc áo khoác.
Nhìn thấy cô ngồi thẩn thờ trên ghế đá với cơ thể ướt đẫm.
Cô gái nhìn lên bầu trời đêm, gió thổi rất lạnh, rất lạnh.
Một cảm giác ấm áp phủ kín cơ thể lạnh lẽo của cô.
“Đừng để bị cảm lạnh.” Anh nhìn cô.
“…” Cô gái nhìn anh một lúc lâu lại cúi đầu xuống.

Cô rất tham luyến cảm giác này nhưng…!Vội lấy chiếc áo đưa cho anh.
“Tôi không cần.

Tôi không cần ai thương hại cả.” Cô khóc chạy thật nhanh.
Tay anh siết chặt chiếc áo khoác trong tay, gân xanh cũng nổi lên như cố kiềm chế bản thân mình.
“Em không cảm nhận được sao Linh Đan.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN