Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 12:
-Là… khác… nhau sao?
Jonathan đứng dậy, đi về phía cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, anh ta không bị tổn hại hay bị gì như ma cà rồng
-Ma cà rồng không có thật, chỉ có quỷ hút máu có thật
-Anh là một trong số đó?
Hắn đặt tay lên cửa sổ, nhìn về phía ánh dương ấy
-Phải, tôi đã trở thành nó_ Hắn tiếp tục giải thích – Quỷ hút máu như con người vậy, cũng ăn, cũng uống, như đến thời khắc trăng tròn, tôi phải tìm máu của một người phụ nữ để tôi khỏi bị biến đổi thành một thứ kinh dị hơn nhưng không ai thỏa mãn nổi tôi cả
Hắn nhìn về phía tôi bằng ánh mắt thể hiện sự khát khao mong chờ
-Chỉ có em, dường như máu của em đã đánh thức tôi khỏi đó, và em, có thể là người mà tôi chờ đợi bao nhiêu lâu.
-Đừng nói những lời kinh tởm như vậy, tôi nghe đủ tiểu thuyết rồi_ Tôi đẩy hắn ra khỏi nơi hắn đang đắm chìm – Tôi nghe đủ rồi, quỷ hút máu, bla,bla, bla
Cổ tôi, có thứ gì đó nắm cổ tôi, tôi lấy tay cố giựt ra khỏi đó nhưng không thể, tôi không thể chạm vào được.
Jonathan nhìn tôi lạnh băng giá ngàn năm ánh mắt của nỗi buồn, cả người tôi bị kéo lại gần hắn. Hắn dùng tay nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc tôi ma ngửi lấy, đẩy tóc tôi ra khỏi để lộ ra cái cổ.
-Tôi sẽ cho em thấy…
Hắn dùng đôi ranh nanh trắng ngần của hắn nhẹ nhàng đâm xuyên qua cổ tôi, mút lấy máu chảy trong đó, cả người tôi cứng đờ không thể cử động mà rên lên đau đớn
-Im lặng nào…
Hắn hết gặm hết phần cổ này đến đến xuống bờ vai tôi mà hút lấy máu của tôi
-Thả…tôi ra, làm ơn…_ Tôi van xin
Hắn đè tôi xuống bàn cứ thế hút, hút một cách điên cuồng. Hắn giựt áo đầm tôi xuống eo, vội vàng xoa nắn bộ ngực của tôi, hắn lại gặm lấy hút máu bộ ngực của tôi
-A…a…a_ Tôi rên lên
-Carolyn, cô mãi mãi thuộc về tôi
Nhưng hắn lại không làm, hắn hút xong, mỉm cười dường như in dấu răng của hắn lên đó như là một thứ chứng tỏ tôi thuộc về hắn. Hắn chỉnh lại bộ đồ giúp tôi, tôi còn nghe mãi lời vẳng bên tai
-Carolyn Nguyen, em không thể trốn khỏi tôi đâu, em càng trốn, em sẽ càng đến gần với tôi hơn
-Carol! Carol!_ Y tá Jones lay lay tôi
Tôi tỉnh lại sau khi suy nghĩ bâng quơ vài chuyện, Jones đưa hồ sơ bệnh án cho tôi
-Hôm qua mệt lắm hả, bác sĩ Carol?
-Ừ, mệt quá!
-Sáng nay cô có vẻ đi làm trễ, tối qua qua đêm với ai hả? Chris?
Y tá Jones dựa vào thành bàn, ánh mắt sắc xảo nhìn tôi hứng thú và tí khinh bỉ, tôi lắc đầu
-Không, hôm qua tôi mệt vì tôi thấy buồn cho ông lão hôm qua!
-Nói láo_ Cô ta không chịu tin lời tôi – Vì tại sao cô lại mặc áo cổ cao thế này?
Tôi sờ cổ áo, tại cái tên chết tiệt mà cổ tôi đầy vết cắn làm tôi không dám gặp ai
-Hôm qua buồn quá đâm ra bị cảm lạnh, khụ khụ, sao cô không đi làm việc đi y tá Jones?
Tôi cố ý đuổi xéo Jones đi, cô ta thấy vậy không thắc mắc thêm gì nữa mà bước đi ra khỏi cửa với chiếc guốc cao của cổ.
Sau khi thăm hỏi một lượt về tình hình sức khỏe bệnh nhân, tôi đến máy bán hàng để mua ly cà phê, ngắm nhìn mọi thứ qua cửa sổ của bệnh viện. Lồng ngực của tôi đập mạnh khó chịu dường như nhận biết gì đó, nhưng tôi chỉ thấy mỗi con mèo đen. Ai lại mang mèo vào bệnh viện? Tôi đuổi theo nó để mang nó nhưng dường như nó dẫn tôi đến một căn phòng, có một cô gái đang nằm thở hổn hển đau khổ trên giường, tôi nhìn về phía có một lồng kín nhỏ. Có một em bé sơ sinh đang nằm co quắp lạnh ngắt trong đó.
-Chết vì bị dây rốn quấn quanh hả?_ Tôi nghiêm túc hỏi cô gái
-Cô là ai?_ Cô hỏi lại tôi
-Tôi là bác sĩ Carolyn Nguyen _ Tôi giới thiệu về mình
Cô gái khóc lóc đau đớn, dường như nỗi buồn của cô lấn át sự im lặng trong căn phòng.
-Tôi đã bỏ cha mẹ để sinh ra cục cưng nhưng nó đã chết, tôi, tôi không còn ai nữa, tôi đáng lẽ nên chết đi, cục cưng của tôi đã chết rồi.
Tôi mở lồng kín ra, bế em bé ra mà nhìn, thật xinh đẹp
-Cô đã nhìn thấy mặt nó chưa?_ Tôi hỏi
-Là con gái_ Tôi ngạc nhiên cười nói
-Đừng! Đừng! Đừng đưa nó lại gần tôi_ Cô gái xua đuổi quyết không chịu nhìn đứa con do cô ấy sinh ra
Tôi đưa em bé đến gần cô, bắt buộc cô phải ôm nó
-Là do sự vô tâm của cô nên cục cưng mới chết vậy!
-Không!_ Cô sợ hãi nhưng vẫn còn ôm bé
-Suỵt!_ Tôi vuốt trán cô bắt cô phải im lặng – Hãy nói với nó bằng cả trái tim và linh hồn cô là cô yêu nó đi
Cô gái ôm chặt nó vào trong lòng
-Mẹ yêu con, làm ơn đi con yêu, tỉnh dậy với mẹ đi, mẹ yêu con.
Cô ấy cứ nói, nói đến khi hết nước mắt, nói
-Con, con ơi…
Làn da bé nóng ấm lên, em bé cất lên tiếng khóc đầu tiên chào đời, cô gái lại khóc vì hạnh phúc
-Cảm ơn cô, cảm ơn cô_ Cô cảm ơn tôi, tôi không dám nhận ơn đó
-Hãy xin lỗi cha mẹ cô đi nhé!_ Tôi dặn dò cô
Tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại để cho hai mẹ con bên nhau. Tôi cứ thế cô đơn mà lê bước trên hành lang. Tôi thấy có một chàng trai khoác bộ vest đen lãng tử với mái tóc đen, đôi mắt ấy như hạnh phúc đi lướt qua tôi, và tôi nghe thấy giọng nói
-Chị hai!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!