Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 21:
Tôi nhìn vào tấm lịch trong điện thoại tôi, nhẩm tính ngày, phù, may quá, là những ngày an toàn nên không có sao. Thiệt tình cái tên kia không biết dùng cái biện pháp tránh thai sao?
Cửa phòng 403 lóe lên ánh sáng đỏ rực, tôi chạy đến mở cửa ra thì thấy Rumple đang biến thành một con báo đen chứ không phải là một con mèo đen nữa
“ Gào!!!”
Con báo đen hét lên nhảy vào người tôi, tôi dùng tay chống lại những móng vuốt đang sắp vồ lấy khuôn mặt của tôi
-Rumple!!!_ Tôi hét lên đá con báo ra xa, vừa kêu gọi cậu- Chuyện gì vậy?
Con báo đen không nghe thấy lời tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hung dữ, nanh vuốt sẵn sàng cấu xé tôi.
-Không ổn rồi, hắn ta làm cái gì thế này!_ Tôi vừa nói thầm với chính mình, vừa chạy đi.
Con báo đuổi theo tôi, tốc độ của tôi không bằng nó nên nó nhanh chóng tóm gọn lấy người tôi, dùng móng vuốt sắc cào lưng của tôi.
-Á!!!_ Tôi hét lên đau đớn
Đúng lúc này bà May đi ngang qua với bộ đồ phục vụ phòng của bà với cây chổi, tôi đá vào mặt con báo, gắng sức lấy cây chổi ra từ tay bà, phang mạnh vào đầu con báo.
Lông từ cây chổi bay tứ tung tạo thành bầu trời vàng khè, tôi dùng đầu nhựa của cây chổi phang mạnh đến nỗi mà con báo đen phải va vào tường. Con báo dần dần biến lại trở thành Rumple với mái tóc đen kia.
“ Cạch” Tôi ném cây chổi xuống không còn cọng lông nào. Bà Mel thì vẫn còn hơi hốt hoảng với tình cảnh hiện giờ chạy biến đi mất. Tôi chạy đến chỗ Rumple, nâng đầu cậu lên, xem khuôn mặt cậu. Hình như tôi hơi bạo lực thì phải, cậu bị bầm một khu má trái kìa
-Rumple…_ Tôi lay lay cậu
Rumple dần dần mở mắt ra, tay cậu từ từ chạm vào má tôi
-Carolyn?
Tôi gật đầu. Cậu ngồi bật dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy của cậu.
-Carolyn, tôi xin lỗi, chị không sao chứ?
Cậu phát hiện ra vết cào sau lưng tôi đang túa ra máu nhuộm đỏ cả chiếc áo thun trắng của tôi.
-Không sao cái con khỉ? Cậu bị cái gì vậy?
Tôi tức điên nắm lấy cổ áo cậu mà la mắng, nhưng lại không biết vết thương đang chảy máu nhanh hơn. Rumple bế tôi lên
-Chị yên tâm đi, hãy tin tưởng ở tôi.
Cả mạch máu của tôi dường như muốn đỏ bừng với cậu. Tôi lại bắt cậu thả mình xuống trước khi tôi hết kiềm chế mà hôn cậu nhưng không ngờ rằng mình đi không nổi nữa. Rumple lấy tay tôi quàng qua cổ cậu, đỡ tôi trở về phòng cậu.
-Cậu không biết ý tứ nào mà lại không đỡ về phòng tôi?
-Tôi không có chìa khóa_ Cậu bảo- Nhưng tôi không biết chị còn sức để lấy nó ra đưa cho tôi không? Tôi thuộc tuýp người không thích xâm phạm đời tư của người khác mà.
-Cậu quỷ quyệt thật_ Tôi uể oải nói
Phòng cậu cũng chẳng khác gì phòng tôi nhiều lắm, màu sắc trắng, có máy lạnh, nhưng gọn gàng hơn phòng tôi nhiều…
Rumple đỡ tôi ngồi trên giường, tay búng ra hộp cứu thương, cậu dùng phép thuật kéo cái bàn lại gần đặt hộp cứu thương xuống.
-Người có phép thuật như cậu sướng thật,chẳng mang vác gì nhiều.
-Không sướng như chị nghĩ đâu!_ Rumple mở hộp cứu thương ra, cầm thuốc lên
-Cởi áo ra đi!_ Cậu bảo
Tôi ôm chặt mình hơn, không có vụ đó đâu, dù tôi có khỏa thân trước mặt Jonathan cũng không dại gì mà cho Rumple thấy, vả lại người tôi rất nhiều vết cắn.
-Không!_ Tôi dùng ánh mắt sắc bén của tôi cảnh cáo cậu đừng động vào tôi.
-Chị muốn bị vậy hay là để tôi giúp chị _ Cậu khuyên nhủ tôi
-Không muốn!_ Tôi vẫn cố chống cự
Cả lưng tôi đau buốt nhức nhối, Rumple thấy tình hình tệ hại hơn, xoay người tôi lại, lấy kéo trong hộp cứu thương ra cắt phần bị cào của tôi.
Khuôn mặt của cậu trở nên nhợt nhạt hơn, nhưng cậu vẫn đổ cồn lên người tôi rát cả lưng tôi, tôi khẽ rên lên, cậu băng vết thương lại cho tôi, cậu phát hiện ra nhiều vết cắn mới trên vai tôi.
Cậu nắm lấy vai tôi, hét lên
-Chị! Chị bị gì vậy?
-Cái gì vậy?_ Tôi hơi sợ khi cậu thét lên
-Vết cắn, tại sao chị lại có nhiều thế này?
-Thì bị côn trùng đốt thôi, không có gì đâu_ Tôi đẩy cẩu ra, xoay người tôi đối mặt với cậu
Rumple tức giận đóng hộp cứu thương mạnh bạo, tôi nan giải hỏi cậu
-Chuyện gì vậy?
-Jonathan chọn chị làm bình máu di động cho hắn sao?_ Giọng cậu run run đầy tức giận
-Im đi Rumple!_ Tôi hét lên – Chẳng phải cậu cũng vừa muốn giết tôi sao?
Rumple hôn tôi, một nụ hôn đầy mạnh bạo mang tính chiếm hữu của cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!