Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 71:
– Cảnh sát?
Tôi mở cửa leo xuống thì thấy xe cảnh sát bao quanh nhà tôi. Linh cảm chẳng lành, tôi chạy hỏi một vị cảnh sát đang ghi chép lời khai.
– Có chuyện gì vậy?
– Hàng xóm nói có tiếng nổ lớn trong nhà.
– Mẹ cháu! Còn mẹ cháu!
– Từ từ đã. Cháu là con gái của chủ nhà này?
Tôi không thèm nghe kéo dây màu vàng chạy vào nhà.
– Mẹ ơi!!!_ Tôi hét lên và nhà tôi là một đống hỗn độn
Những bát dĩa để trên kệ tủ rơi xuống sàn vỡ tan tành, bàn ghế gỗ bay tứ tung, có vài chỗ bốc cháy, kể cả phòng khác cũng vậy.
Dưới sàn là đẫm nước do lính cứu hỏa đã nhanh chóng dập lấy để lại vài vết cháy xém loang lổ
– Chuyện… gì vậy? Mẹ ơi!
Cả người run lên bần bật cầu nguyện là mẹ không sao nhưng có vẻ chúa không nghe tôi rồi.
– Cháu là con của chủ nhà này?_ Chú cảnh sát hồi nãy giữ tôi khỏi bị kích động – Chú nghe hàng xóm là mẹ cháu đã lái xe về nhà rồi nhưng bỗng trong nhà nghe một tiếng nổ cực lớn. Chú rất tiếc. Chú cũng đã kiểm tra camera nhưng có vẻ không ai đến nhà cháu. Cháu có biết ai thù ghét gia đình cháu không? Và cháu đã đi đâu?
– Thù ghét?
Tôi sực nhớ đến Flora, rồi tôi nói lại vụ việc cho cảnh sát. Chú gật đầu, bảo là sẽ cử người đi bắt những tên đó.
– Có vẻ như là cô bé Flora sai người làm gì đó rồi.
– Không phải do Flora._ Anh nói, đi sau tôi tự lúc nào.
– Tại sao cậu lại chắc như vậy?_ Cảnh sát nghi hoặc
Anh quét mắt quanh nhà, sau đó kiểm tra gian bếp.
– Không có hiện tượng chập mạch điện hay bị đốt. Chỉ có khả năng là có người nào đó phóng hỏa.
Anh chỉ vào chỗ gần cầu thang, nơi bị cháy xém nhiều nhất.
– Lửa có thể bắt đầu từ chỗ này.
Chú cảnh sát bước tới đó quan sát, rồi kêu những đồng đội của mình tới chụp hình chỗ này là bằng chứng.
– Bọn đó dù có khả năng làm nhưng chúng chỉ là những tên côn đồ đường phố, chúng không có khả năng phóng hỏa
– Nhưng đó có thể là ai?_ Tôi nắm lấy cổ áo anh, gào lên vô vọng – Liệu mẹ tôi đã…
– Cháu hãy bình tĩnh lại. Không tìm thấy xác… à mẹ cháu hay máu nên chú khẳng định mẹ cháu chưa chết.
Chú cảnh sát dường như thấy mình lỡ lời với một cô nhóc như tôi.
Tôi buông cổ áo anh ra, tức giận đập vỡ đồ gần đó.
– Chết tiệt! Mình sẽ giết tên nào dám làm chuyện này!
Tôi đạp cửa chạy ra ngoài nhưng bị anh kéo tay lại.
– Em định đi đâu?
– Anh buông tôi ra, dù tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi tôi phải tìm được tên nào dám bắt cóc mẹ!
– Em định làm bằng cách nào? _ Anh hỏi tôi, đôi mắt anh đầy vẻ quyết đoán
Nghe đến câu hỏi đó, tôi ngưng giãy dụa, trầm mặc cúi đầu xuống.
– Chú biết cháu rất kích động nhưng phải giữ mình tỉnh táo. Mẹ cháu chưa chết. Đó là tin tốt. Tin xấu là camera không quay được tên này đã bắt cóc mẹ cháu và phóng hỏa._ Chú cảnh sát cố xoa dịu tình hình
” Ách “
Bây giờ mới sực nhớ, vùng bụng tôi đau âm ỉ. Tôi từ từ kéo áo thì có vài vết bầm xuất hiện.
Là do bọn côn đồ đánh vài bụng tôi và do những mảnh xích cứa vào.
– Cháu có sao không?
Tôi giả vờ gật đầu nói vẫn ổn nhưng có vẻ không thể nào qua được cái người đã cứu tôi.
– Bây giờ cháu sẽ sống ở đâu?_ Chú cảnh sát hỏi tôi
Sống ở đâu mà không có mẹ thì đáng gì chứ.
Tôi định nói cháu không biết thì anh lại trước một bậc.
– Em ấy sẽ ở cùng cháu cho đến khi mọi người giải quyết việc này ổn thỏa.
Cảnh sát nheo mắt quan sát khuôn mặt cười cười của anh rồi nhún vai đồng ý.
Đi ra ngoài, gương mặt tôi không thể nào ngước lên. Người như tôi mà cũng có lúc yếu đuối như thế ư.
– Tức thật. Mình đúng là vô dụng.
Tôi ngồi sụp xuống sân, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.
– Mẹ…
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi
– Tại sao anh lại muốn tôi đi theo anh?
– Em còn ai sao?
Lời nói của anh làm tôi đau đớn.
– Tôi đã tự hứa với bản thân dù có chuyện gì phải bảo vệ mẹ. Tôi đã thất bại rồi. Lỗi là do tôi!
Anh ta không trả lời làm tôi càng thêm tủi thân.
– Tôi tìm thấy cái này!
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp vì nước mắt thấy anh đưa 1 cuốn sổ nhìn có vẻ cũ kỹ bằng da màu đen cho tôi.
Tôi nhận lấy, đây là cuốn nhật ký của mẹ. Tôi khá bất ngờ khi mở trang đầu tiên.
” Gửi con yêu của mẹ. “
– Chúng ta phải đi thôi. Phóng viên mà tới sẽ rất phiền phức._ Anh liếc nhìn xung quanh cảnh báo tôi
Ngồi trong xe, tôi vẫn không nói một tiếng nào, tay vẫn giữ khư khư cuốn sổ
– Kéo áo lên đi.
Tôi ngẩn người ra quay về phía anh nhưng có vẻ anh chẳng có biện hộ lời nói của mình.
– Đừng nói dối, lúc nãy em ôm bụng. Chắc chắn những tên côn đồ đã đánh em. Kéo áo lên.
Tôi vẫn một mực ôm người lắc lắc đầu.
Anh dùng một tay kéo hai tay tôi lên đầu và tay còn lại kéo từ bụng ra để lộ vết bầm màu đèn và vài vết máu lan ra do bị kim loại đâm vào
– Đừng nhúc nhích, sẽ đau đấy.
Khuôn mặt đỏ lên do bị người con trai này thấy hết. Còn anh thì dường như chẳng bận tâm, mở tủ nhỏ chỗ băng ghế của tôi lôi ra băng, thuốc nhẹ nhàng băng cho tôi.
– Tại sao… anh lại giúp tôi nhiều thế? Ý tôi là… chúng ta quen nhau sao? Ách…
Anh nhìn tôi rồi nhìn về phía vết bầm trên bụng.
– Phải. Chúng ta biết nhau. Mà không chỉ quen biết.
– Biết?_ Tôi tỏ ra không hiểu lắm
Anh cắt miếng băng ra và hoàn thành xong quá trình băng bó của mình.
– Em còn quá nhỏ để nhớ.
Tôi thật sự không hiểu, anh ta tại sao lại mờ ám đến thế?
– Tôi tên là Harold. Harold Mars… _ Ánh mắt anh đầy lạnh lùng khi nói ra câu đó
Giới thiệu nhân vật ( 2 )
Harold Mars ( 17 )
Trên thực tế thì Harold là con nuôi nhưng anh không bao giờ nghĩ xấu gì về cha mẹ. Anh rất là nhớ mẹ. Cực kỳ yêu em gái. Harold là tuýp người ấm áp trái ngược hoàn toàn với em gái của mình
” They say all good boys go to heaven
But bad boys bring heaven to you ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!