Chồng Tôi Là Quỷ - Chương 14-1: Đại không vong*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Chồng Tôi Là Quỷ


Chương 14-1: Đại không vong*


*Đại không vong: Không vong được hiểu là một trạng thái trung gian, chuyển tiếp có trường khí hỗn độn, phức tạp. Phong thủy: Phân ra thành Đại không vong và Tiểu không vong. Đại không vong: Là đường phân tuyến (có 8 đường) giữa các cung (quẻ) bát quái. Lạc vào Bát Đại không vong là tối hung họa, thường gây ra bệnh tật, tai họa, chết người, hao tiền, tốn của. Khi lạc vào Lạc vào Bát Đại không vong thì đa phần gia đình không hòa thuận, hôn nhân lục đục, hay bị cô quả.

Khi trong phòng đột nhiên an tĩnh trở lại như vậy tôi mới nhận ra chân tôi đã tê rần. Nhìn đồng hồ trên điện thoại, tôi đã đứng ở đây ít nhất bốn giờ đồng hồ.

Là bốn giờ đó, so với một buổi huấn luyện trong quân sự vẫn là rất dài. Xem ra mấy thầy dạy quân sự cũng không lợi hại như quỷ kia. Tôi liền thả lỏng ngã nhào xuống giường, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, không hề nghĩ gì khác nữa cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Thậm chí khi Khúc Thiên ra khỏi phòng tắm, tôi đã ngủ rồi.

Ban đêm… tôi mơ… chúa ơi, lại là mơ cảnh nóng! Tôi không biết có phải do người ở bên cạnh tôi, à không, quỷ ở bên cạnh tôi làm ra hay không. Tôi ngồi bật dậy, nhìn Khúc Thiên bên cạnh, anh ta vẫn đang ngủ ngon lành.

Anh ta… khi ngủ không hề thở, tim cũng không hề đập, nhìn thân thể im lìm này nằm bên cạnh tôi khiến tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi. Trong lòng bỗng nhiên vang lên: “Đó là một thi thể, đó là một người chết.”

Ngay khi câu này vang lên thì Khúc Thiên giật mình, tôi cả kinh vội vàng lui về phía sau. Vốn dĩ đây là ngủ trên giường của người ta, tôi cũng nằm bên cạnh mép giường ngủ, cho nên tôi lui lại liền ngã xuống giường.

Đương nhiên hiện hiện thực không hề khoa trương như trong phim, ngã lộn rất nghệ thuật, mà tôi chỉ đơn giản rơi bịch xuống dưới.

Khi tôi vội vàng bỏ lại leo lên giường thì Khúc Thiên cũng đã ngồi hẳn dậy, nhìn tôi cười nói: “Dậy sớm vậy! Vốn dĩ hôm qua muốn em, nhưng người còn sống quan hệ với quỷ, cho dù có Minh hôn thì cũng sẽ hao tổn lượng lớn dương khí. Tha cho em vậy, có điều nhớ kỹ, lần sau đừng gọi tôi là ông già.”

Nói xong anh ta lật chăn ra, xuống giường rồi đi vào phòng tắm.

Lời anh ta nói khiến tôi cứ ngây ngốc tại mép giường, từng từ từng từ được lặp lại. Rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của anh ta, tối hôm qua trong giấc mơ kia nhất định là anh ta làm rồi!

Sự sợ hãi trong lòng tôi dần dần được thay thế bởi sự tức giận. Anh ta đối xử với tôi như vậy nhưng tôi lại không thể làm gì được anh ta. Tôi không thể báo án, cảnh sát sẽ không tin tôi ở trong mơ bị một con quỷ dâm loạn, hơn nữa bọn họ cũng không có khả năng đi bắt quỷ.

Tôi không thể nói cho ba tôi, ba tôi lúc này đã toàn tâm toàn ý cho dì kia, ông ấy căn bản cũng không giúp gì được tôi.

Tôi cũng không thể kể cho bạn thân nhất là Đàm Thiến, chắc chắn cô ấy sẽ nói chúc mừng tôi. Thậm chí nếu cô ấy biết tôi chính là người hiện tại đang ở cùng Khúc Thiên không chừng sẽ còn cho tôi một cái tát.

Tôi chỉ có thể hét lên “A…” một tiếng để phát tiết sự khó chịu trong lòng mình.

Nhưng chỉ hét lên một tiếng kêu như vậy, khi xuống dưới nhà tôi còn bị mẹ Khúc Thiên nói tôi làm giàn hoa của bà ấy sợ. Cây sợ cái con khỉ, con trai bà cưỡng gian tôi chẳng lẽ còn không cho tôi hét một tiếng.

Ách, nhưng kia đâu phải con trai bà ấy. Chuyện xấu này cũng không thể đổ oan cho Khúc Thiên được.

Khi ăn sáng, Linh Tử vẫn còn ở đây. Anh ta ở chỗ này được đãi ngộ vô cùng tốt. Chào thịt bữa sáng đều là mẹ Khúc Thiên tự mình mang đến cho anh ta.

Khi trở về, Linh Tử về cùng lúc với chúng tôi. Tôi không biết một thầy phong thủy một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nhìn cái xe của Linh Tử này quả thực rất hiếm. Bởi vì đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ siêu cấp sang trọng.

Nhưng chúng tôi vừa rời khỏi tiểu khu kia không xa, chiếc xe phía trước chúng tôi đột ngột phanh gấp, chặn xe chúng tôi lại khiến chúng tôi không thể không dừng.

Đây là tình huống khẩn cấp, có thể dùng để kiểm tra kỹ năng lái xe của Khúc Thiên. Cũng may anh ta phanh lại đúng lúc, tuy rằng có chút mạo hiểm nhưng ít nhất vẫn bình an.

Linh Tử ra khỏi xe phía trước, chui vào xe chúng tôi rồi nói: “Tôi đã suy nghĩ cả buổi sáng, nếu Ngụy Hoa đã bị thả ra vậy thì người phía trên chắc chắn sẽ sớm biết tin kế hoạch đã thất bại. Nếu kế hoạch này đã không có bất cứ tác dụng gì mà nói thì sẽ cứ thế bỏ qua. Hãy tìm cơ hội bắt Ngụy Hoa lại, đánh cho một trận rồi ném vào lò hỏa táng là xong việc. Nếu kế hoạch kia vẫn còn tác dụng thì e rằng với tình huống bây giờ cũng không còn chắc Ngụy Hoa sẽ vẫn là quân cờ của đối phương. Bọn chúng sẽ cần quân cờ mới, muốn luyện hóa tiểu quỷ nhất định sẽ phải tìm người. Khả năng lớn nhất là người của Sầm gia. Sầm Vũ Hoa đã điên rồi, cô ấy cũng không phải. Sầm Miên cũng không thích hợp. Sầm gia đã không còn ai, không còn quân cờ cho bọn họ nữa, anh sẽ định câu cá thế nào?”

“Ý anh là dùng tôi?”

“Anh cái con khỉ! Giờ anh là Khúc Thiên, không có bất kỳ quan hệ gì với Sầm gia!”

“Xem ra anh tìm hiểu về Sầm gia chúng ta không ít.”

“Ở phố này cứ nghe ngóng sẽ biết. Dù tôi không phải Sầm gia nhưng nhà tôi cũng là thế gia, sao có thể không biết được?”

Bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng cả hai đều ngoảnh mặt sang nhìn tôi. Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN