Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 24
Người tôi cứng đờ, tôi… đi xuyên qua! Tôi chậm rãi xoay người nhìn bên cạnh… Quỷ, cơ bắp trên mặt run run: “Sầm… Tổ Hàng.”
Sầm Tổ Hàng đang nhét tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn tôi, sau đó xoay người đi về phía tảng đá ban nãy ngồi xuống. Tôi cũng chỉ có thể mang theo những đồ vật kia, đi theo ngồi ở bên cạnh anh ấy.
Anh ấy không nói gì, tôi quay sang, nương theo ánh đèn nhìn anh ấy. Anh ấy cũng khá đẹp trai. Anh lấy từ trong tui ra một túi snack khoai tây, xé miệng rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn túi snack trong tay anh, sửng sốt một chút mới nói: “Đây là… hẹn hò à?” Hẳn cũng có thể coi là hẹn hò đi. Một nam một nữ ngồi ở bờ sông ngắm cảnh, ăn đồ ăn vặt.
Anh ấy vẫn không nói gì. Tôi đưa tay nhận lấy túi khoai, ngón tay trong lúc vô tình chạm phải tay anh ấy, chỉ thấy lạnh chứ không xuyên thấu qua. “Vì sao vừa rồi em có thể đi xuyên qua anh?”
“Ý thức! Anh muốn xuyên qua là có thể xuyên qua, không muốn xuyên qua thì không thể xuyên qua.”
Im lặng. Trong màn đêm an tĩnh chỉ có tiếng tôi ăn khoai tây. Thật sự không biết nói với anh ấy cái gì mới tốt. Anh ấy chính là một người xa lạ, tôi vẫn cảm thấy có khoảng cách nhất định với một người xa lạ.
Nhìn con sông uốn lượn trước mặt, sóng nước lấp lánh, ánh đèn neon lấp lánh từ phía đối diện đúng là tuyệt đẹp. Người quen thuộc với thành phố chúng tôi đều biết, trung tâm thành phố chúng tôi có cấu trúc hình chữ hà, từ góc độ chúng tôi đang nhìn này lại thật giống như một con sông tròn. Trong phong thủy có nói san hướng (hướng núi), hướng cũng bao gồm cả thủy cách. Thủy là nước, những con sông cũng có thể đi lại. Trên đường có xe cộ chạy mang theo khí ảnh hưởng phong thủy. Ngôi nhà kia là lộ phản cung, còn nơi này là thủy phản cung.
Tôi nghĩ tới phản cung sát, hỏi: “Con sông này cũng xem như là phản cung sát sao?” Dường như chỉ có đề tài này mới có thể nói chuyện với anh ấy một chút.
“Phải. Em xem bên kia sông có nhà dân ở còn nơi này không làm khu dân cư mà lại thiết kế tạo thành công viên Giang Tân, đây chính là dùng cây xanh làm hàng rào chắn sát khi ở nơi này.
“Chẳng trách. Vậy nếu bân này cũng xây nhà ở thì sao?”
“Vậy khẳng định không ngừng xảy ra chuyện.”
“Thủy phản cung dùng cây chống đỡ, vậy lộ phản cung thì sao?”
“Dùng thủy chống đỡ. Ở trước nhà làm suối phun. Có cái chuyện này chỉ khách sạn lớn mới dùng. Còn nếu nhà mình thì chỉ cần xây một bứng tường chắn là được.”
Im lặng, lại là im lặng. Tôi tiếp tục ăn đồ ăn vặt, nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: “Quần áo này thật cũ.”
Tôi cảm thấy tôi nói rất nhỏ nhưng anh ấy vẫn nghe được. Anh ấy liếc tôi một cái rồi nói: “Nhiều năm như vậy không có ai đốt quần áo cho anh.”
“Vậy… ngày mai em sẽ đốt cho anh mấy bộ.” Nói sau lưng bị người ta nghe được, mặt tôi đỏ bừng, lập tức tỏ thái độ lấy lòng.
Lại im lặng, thật sự không biết phải nói với anh ấy cái gì mới được. Nhìn một túi đồ ăn vặt lớn như vậy, hẳn anh ấy đã sớm nghĩ tối nay sẽ đi hẹn hò. Hơn nữa vừa rồi khi tôi hỏi, anh ấy cũng nói là đi hẹn hò. Như vậy thì nên có vẻ là một cuộc hẹn hò đi.
Tôi lấy hết can đảm hỏi: “Chúng ta hẹn hò với nhau đi.”
“Được!”
“Vậy anh tên gọi là gì?”
Anh ấy nhìn tôi vẻ khó hiểu, tôi giải thích: “Coi như là hẹn hò đi.”
“Sầm Tổ Hàng.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bảy.”
Tôi nhìn gương mặt của anh ấy xem có nếp nhăn hay không. “Ừ, vậy hai mươi bảy đi. Dù sao trông anh cũng giống hai mươi bảy.” Tôi lấy một túi bánh quy đưa tới trước mặt anh ấy: “Anh có muốn ăn không?” Trong lòng tôi bắt đầu bồn chồn, tôi đây là đang đưa đồ vật cho quỷ, có phải là nên đốt đi mới đúng không?
Anh ấy nhìn túi bánh quy, một hồi lâu mới nói: “Anh không ăn.”
“Nhưng lần trước không phải anh cũng mua thứ này về sao? Em thấy trên bàn trong phòng khách.”
Tôi vừa nói xong, Sầm Tổ Hàng cao giọng nói: “Đó là Khúc Thiên không phải anh. Anh không phải Khúc Thiên!”
Anh ấy tức giận. Nhìn anh ấy như vậy, cùng Khúc Thiên một chút cũng không giống, ngay cả giọng nói chuyện cũng không giống. Tôi lại không dám nạt nộ. Nếu là Khúc Thiên thì tôi nghĩ tôi sẽ dám, chắc chắn là như vậy. Nhưng trước mặt lại là Sầm Tổ Hàng, mỗi lần muốn nói gì tôi đều phải nghĩ trong đầu mấy lần mới dám nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!