Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
Chương 15: Lễ vật
Edit: Flanty
Một đêm ngủ ngon.
Tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nhưng bởi vì ban công bị bức màn che kín mít, Mộc Tiểu Nhã không cảm giác được ánh sáng bên ngoài, cho đến khi cầm di động mới phát hiện đã là 9 rưỡi sáng, lập tức sợ hãi bật dậy.
“Chết rồi chết rồi, đã hơn 9 giờ rồi.” Nếu là ở nhà mình, ngủ đến 12 giờ cũng không sao, nhưng đây là nhà Bạch Xuyên.
Mộc Tiểu Nhã một bên kêu thảm, một bên từ trên giường bò dậy, vội vội vàng vàng chạy tới phòng tắm, tính toán lấy quần áo hôm qua của mình để mặc vào. Kết quả cô ở trong phòng tắm tìm nửa ngày, cũng không thấy quần áo hôm qua mình thay ra đâu.
Quần áo đâu?
“Em tỉnh rồi.” Lúc này, Bạch Xuyên bỗng nhiên xuất hiện trước phòng tắm cửa, một thân quần áo thoải mái, thoạt nhìn tinh thần cực kỳ sảng khoái.
“Tiểu Xuyên? Quần áo em đâu?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Người giúp việc cầm đi giặt sạch.” Bạch Xuyên trả lời, ánh mắt quét tới mắt cá chân Mộc Tiểu Nhã.
“Cầm đi giặt sạch? Vậy em mặc cái gì đây?” Vẻ mặt Mộc Tiểu Nhã đau khổ, cô cũng không thể mặc áo thun của Bạch Xuyên đi ra ngoài được.
Bạch Xuyên không nói chuyện, anh đi đến bên cạnh Mộc Tiểu Nhã, bỗng nhiên khom lưng, đem người ôm ngang ôm.
“Á, Tiểu Xuyên, anh làm gì vậy?” Mộc Tiểu Nhã kinh hoàng vòng tay ôm lấy cổ Bạch Xuyên, thật vất vả mới ổn định lại cơ thể.
Bạch Xuyên đi nhanh ra ngoài, anh ôm Mộc Tiểu Nhã trở lại phòng ngủ, vén bức màn lên, đem người đặt trên ghế mây ngoài ban công, sau đó chẳng nói gì, lại xoay người trở về phòng ngủ.
“…” Một loạt các hành động làm cho Mộc Tiểu Nhã có chút ngốc, nhưng mà cô cũng nhanh chóng bị cảnh trước mắt hấp dẫn.
Mộc Tiểu Nhã biết phòng ngủ của Bạch Xuyên có kết hợp với một cái ban công, nhưng cô không nghĩ rằng khung cảnh từ ban công nhìn ra lại đẹp đến thế. Liếc mắt nhìn một cái, bắt đầu từ hoa viên mỹ lệ được Bạch gia tu bổ, đến công viên rừng rậm cách đó không xa, trước mắt là một màu xanh vô tận, vẫn kéo dài đến chỗ sông Đào xa nhất. Sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, ngẫu nhiên sẽ có vài con thuyền đi ngang qua, nhưng không nghe thấy một tia ồn ào náo động, như một bức tranh phong cảnh yên tĩnh.
Chỉ với tầm nhìn này, ở tấc đất tấc vàng Vân Thành chính là một phần xa xỉ hiếm có.
“Mang dép.”
Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn, chỉ thấy Bạch Xuyên cầm dép lê của cô, khom lưng ngồi xổm trước mặt.
“Anh đi lấy dép lê cho em?” Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên.
“Mang dép, sẽ cảm lạnh.” Bạch Xuyên giúp Mộc Tiểu Nhã mang dép, sau đó còn nói thêm, “Quần áo, tôi đi lấy.” Nói xong, Bạch Xuyên xoay người rời đi.
Theo sự sắp xếp của anh, Mộc Tiểu Nhã rõ ràng chưa tìm được cơ hội nói chuyện, cô vẫn còn mờ mịt nhìn chằm chằm đôi dép lê đang đi trên chân, mặt trên dường như vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay Bạch Xuyên.
Đông tác của Bạch Xuyên tuy có chút vụng về, nói chuyện cũng không được liền mạch, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại cảm nhận được.
Mình đây là… được Bạch Xuyên chăm sóc?
“Xôn xao…” Tiếng gió thổi trang sách khiến cô hoàn hồn, Mộc Tiểu Nhã bừng tỉnh, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, khóe mắt lướt qua cửa kính ban công thấy được ý cười trên mặt mình.
“Quần áo.” Bạch Xuyên cầm quần áo quay lại.
Mộc Tiểu Nhã đứng lên, nhận quần áo trong tay Bạch Xuyên, quần áo đã được giặt qua, mặt trên phảng phất một mùi hoa oải hương nhàn nhạt, giống mùi hương trên người Bạch Xuyên.
“Em đi thay quần áo.” Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, cảm thấy thời tiết sáng hôm nay thật tốt.
———
Thay quần áo xong xuống lầu thì đã 9 giờ 50.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người nhà họ Bạch đều ở trong nhà, không ai ra ngoài. Vốn dĩ Bạch Tranh có dự định đi công tác, nhưng ngày đó hẹn thời gian cùng Mộc gia ăn cơm, mẹ anh bảo hai cha con phải huỷ bỏ công việc, anh liền hủy bỏ. Xong sau đó mới phát hiện thật ra thời gian hẹn là thứ bảy, cùng với chuyến công tác cũng không có xung đột gì, nhưng anh lại lười bảo thư kí đổi lại.
“Sớm.” Mộc Tiểu Nhã xuống lầu, đi được một nửa, thấy trong phòng khách đã có mặt đầy đủ mọi người, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt. Bây giờ đã 10 giờ, bản thân lại còn không biết xấu hổ nói “sớm”.
“Sớm.”
“Sớm.”
“Sớm.”
Nhưng ba người Bạch gia cực kỳ nể tình, mỗi người nói lại với Mộc Tiểu Nhã một chữ “sớm”.
“…” Đây là châm chọc à, mặt Mộc Tiểu Nhã càng đỏ hơn, “Thật ngại, con… con dậy muộn.”
“Không sao, dậy muộn là tốt, dậy muộn chứng tỏ con không lạ nơi này.” Lý Dung cười ha hả nói, “Mẹ dặn phòng bếp để lại bữa sáng, con cùng Tiểu Xuyên đi ăn một chút đi.”
“Anh còn chưa ăn sáng?” Mộc Tiểu Nhã cả kinh, kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên. Bạch Xuyên dậy sớm hơn cô, cô cho rằng Bạch Xuyên đã sớm ăn rồi.
“Chờ em, cùng nhau ăn.” Bạch Xuyên trả lời.
“Mau, mau đi ăn.” Lý Dung thật cao hứng, đừng nói là chờ Mộc Tiểu Nhã cùng ăn, con trai bà có thể nhớ tới ăn sáng cũng đã đủ làm bà vui mừng. Quả nhiên “cửa sổ” một khi đã mở, con trai bà có thể giống như người thường ăn bữa sáng.
Bạch Tranh nhìn mẹ mình đang hết sức kích động, lại nhìn lướt qua sắc mặt hồng nhuận của em trai, yên lặng quay đầu, vẫn nên tiếp tục xem tin tức thôi.
“Vậy… chúng con đi ăn bữa sáng.” Nói xong, Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên đi theo chú Lý đã sớm đứng chờ một bên, hướng đến phòng ăn.
Bọn họ vừa đi, Lý Dung lập tức hưng phấn quay qua hai người đàn ông trong nhà: “Thấy chưa? Tiểu Xuyên chẳng những không khác thường, hơn nữa tinh thần còn phá lệ tốt.”
“Thấy.” Không cần Lý Dung nói, Bạch Quốc Du cũng đã nhìn ra, trái tim bị treo lên cả đêm cuối cùng cũng đặt xuống. Bệnh tự kỷ của Bạch Xuyên khôi phục tốt hơn rất nhiều so với những người mắc tự kỷ khác, tỷ lệ anh phát bệnh rất thấp. Nhưng không biết vì điều gì, tuy số lần phát bệnh của Bạch Xuyên ít, nhưng mỗi lần sau khi phát bệnh, tinh thần cả người sẽ sa sút một khoảng thời gian rất dài.
Giống như ngày hôm qua ở ngoài phòng cấp cứu anh không nói lời nào, đó mới là biểu hiện bình thường. Nhưng Bạch Xuyên vừa rồi, chẳng những không có bất luận cảm giác gì tinh thần sa sút, ngược lại mang đến cho người ta một loại tinh thần rất tốt.
“Cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.” Lý Dung thở dài.
Bạch Tranh nâng mi, không có biểu hiện nhẹ nhàng giống như cha mẹ mình. Anh không phủ nhận Mộc Tiểu Nhã đối với Bạch Xuyên có tác động tích cực, nhưng loại tác dụng này giống như một loại dược đặc hiệu, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị không thể thay thế. Có lẽ bởi vì chính anh từng có một đoạn hôn nhân thất bại, Bạch Tranh trước sau không muốn tin tưởng, trên đời này ngoại trừ huyết thống thì còn có quan hệ gì là không thể cắt đứt. Biểu hiện của Bạch Xuyên đối với Mộc Tiểu Nhã càng ỷ lại, lại càng làm Bạch Tranh lo lắng, nếu có một ngày Mộc Tiểu Nhã rời đi, như vậy đối với Bạch Xuyên sẽ đả kích càng lớn.
Không phải Bạch Tranh bi quan, mà là anh quá hiểu nhân tính. Bây giờ Mộc Tiểu Nhã chỉ là một sinh viên đại học mới ra trường, thế giới của cô vẫn còn đơn thuần. Bây giờ cô có thể dùng sự lương thiện đơn thuần ở bên Bạch Xuyên, nhưng còn thời gian sau thì sao? Chờ đến khi bị Bạch Xuyên phát bệnh nhiều lần làm cho sợ hãi, chờ đến khi cô phát hiện có một số việc dù có nói thế nào, Bạch Xuyên cũng sẽ không giải thích, chờ đến khi cô bị loại ỷ lại vô hạn này làm cho áp lực, chờ đến khi cô gặp được nam sinh tốt hơn…
Anh không thể lạc quan được giống như cha mẹ, đương nhiên anh cũng rất cảm tạ Mộc Tiểu Nhã, nhưng càng cảm tạ, anh lại càng lo lắng…
Thời gian Mộc Tiểu Nhã dùng bữa sáng không quá lâu, ăn đơn giản một lát liền đi ra.
Cô đưa Bạch Xuyên, lần nữa đến trước mặt Lý Dung: “Mẹ, lát nữa con muốn đưa Tiểu Xuyên ra ngoài một chút.”
“Trở về dọn đồ à? Mẹ bảo tài xế lái xe đưa các con đi.” Lý Dung vừa nói liền bảo chú Lý sắp xếp tài xế.
“Không cần, không cần, con tự đi xe được rồi, chỉ là… muốn mượn mọi người một chiếc xe.” Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng nói.
“Nói cái gì mà mượn, trong nhà không phải đều là của con sao? Còn nói mượn, mẹ sẽ tức giận.” Lý Dung tỏ ra không cao hứng.
Mộc Tiểu Nhã cũng tự biết mình nói sai, tức khắc không biết làm sao.
“Lúc Tiểu Xuyên 18 tuổi, tôi mua chiếc Audi cho nó làm quà sinh nhật, nó không dùng, vừa lúc cho cô.” Bạch Tranh bỗng nhiên nói chuyện, “Chú Lý, đem Audi trong gara thu dọn một chút.”
Chú Lý vội vàng lên tiếng rồi rời đi.
“Cảm ơn.” Bạch Tranh nói làm gánh nặng trong lòng Mộc Tiểu Nhã được trút bỏ, tuy nói hiện tại cô gả vào Bạch gia, nhưng cũng không thể nói đồ của Bạch gia đều là của cô được. Mà đương nhiên cô cũng thật sự cho là như vậy. Vì thế nên khi nói mượn, lại nghe có vẻ xa lạ. Lúc này Bạch Tranh nói anh tặng cho Bạch Xuyên một chiếc xe, ngay cả khi đây là chiếc xe cũ Bạch Tranh mua, nhưng chỉ cần nó thuộc về Bạch Xuyên, vậy thì cô có thể dùng nó một cách tự do.
“Khách khí rồi.” Bạch Tranh gật đầu xa cách.
Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, cô phát hiện anh trai Bạch Xuyên người này mặc dù đối với cô vẫn luôn lãnh đạm, nhưng là người không tồi.
“Đúng rồi, mẹ, con còn muốn phương thức liên hệ của bác sĩ chủ trị cho Tiểu Xuyên.” Mộc Tiểu Nhã còn nói thêm.
Mọi người Bạch gia sửng sốt, tất cả đều nhìn lại đây. Bạch Quốc Du trực tiếp hỏi: “Con muốn liên lạc với giáo sư Phùng?”
“Dạ.” Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên nói, “Sự việc ngày hôm qua đã khiến cho con bừng tỉnh, con muốn hiểu thêm về bệnh tình của Tiểu Xuyên, nói như vậy, về sau con có thể chuẩn bị và phòng ngừa nhiều hơn, tránh lại xuất hiện tình huống giống ngày hôm qua.”
Nếu ngày hôm qua cô và Bạch Xuyên đã làm ước định, như vậy cô càng phải biết thêm nhiều nguyên nhân khiến Bạch Xuyên phát bệnh, khiến anh kích động mất khống chế.
Mọi người Bạch gia lại sửng sốt, ánh mắt nhìn Mộc Tiểu Nhã nhiều thêm một phần cảm kích. Mộc Tiểu Nhã đã dùng hành động để nói cho bọn họ, cô thật sự muốn dung nhập vào cuộc sống của Bạch Xuyên, mà không chỉ đơn giản là làm bạn.
“Tôi giúp cô hẹn trước.” Bạch Tranh nói.
“Cảm ơn.”
Chờ Bạch Tranh hẹn xong với giáo sư Phùng, xe cũng chuẩn bị tốt.
“Vậy chúng con đi trước, buổi tối có khả năng sẽ không về, mọi người không cần chờ chúng con ăn cơm.” Mộc Tiểu Nhã nói xong thì đưa Bạch Xuyên rời đi.
Bạch Xuyên ngẩn người, sau đó chuyển hướng đến ba người trong phòng khách lặp lại: “Chúng con đi đây.”
“Tốt tốt tốt, tạm biệt.” Bạch Xuyên lại chủ động nói chuyện với họ, người nhà họ Bạch lập tức kích động. Bọn họ còn cùng nhau đứng dậy đưa Bạch Xuyên rời đi, mãi cho đến khi không thấy bóng xe Mộc Tiểu Nhã nữa mới buông tay xuống.
“Mẹ nhớ rõ, chiếc xe Audi này hình như là con mua năm trước, con ghét bỏ âm thanh trong xe hiệu quả không tốt, liền ném vào gara.” Lý Dung hỏi con trai lớn của mình.
“Bây giờ con đưa, không được ạ?” Bạch Tranh hỏi.
“Được.” Lý Dung cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!