Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 153: Mục Đại bị điên
Sẽ thích? Cố Bình An giận dữ tợn trừng mắt nhìn hắn, điên cuồng đánh Mục Lăng, cô mà thích cái gì chứ? Cô một chút cũng không thích, so với đêm cô bị Mục Phàm làm cho sợ hãi và khuất nhục, thì Mục Lăng còn khiến cô khó xử hơn.
Hắn một lần nữa chiếm lấy môi cô, hôn đến cô phải hét đến chói tai. Bàn tay hắn thô bạo kéo váy Cố Bình An xuống, lần này Cố Bình An thực sự bị dọa đến sắc mặt không còn giọt máu bởi vì thằng nhỏ của Mục Lăng đã chạm vào cô. Hai chân Cố Bình An không ngừng vung tới vung lui, đá văng hắn ra, té ngã lộn nhào. Cô vừa mới chạy hai bước, đã bị Mục Lăng nắm được mắt cá chân, thô lỗ kéo cô về. Đầu cô còn đụng phải sô pha, khiến Cố Bình An đau đến muốn chửi thề.
“Mục Lăng, tên cầm thú anh!”
Tên này trên giường rốt cuộc có bao nhiêu biến thái. Vì sao hắn lại thô lỗ và gấp gáp như vậy, giống như cả trăm năm chưa được chạm vào phụ nữ.
Mục Lăng đã cởi quần từ lúc nào, cô cũng không hay biết. Vừa nãy cô còn tưởng mình đã bị Mục Lăng ăn sạch rồi, sức lực Cố Bình An sao có thể lớn như Mục Lăng. Một tay hắn nắm eo Cố Bình An, đè người mình lên. Vừa muốn tiếp tục sờ soạng cô thì hắn cảm thấy có thứ gì đó đánh úp lại.
Nếu là ngày thường, Mục Lăng chắn chắn có thể né. Nhưng sau khi uống rượu xong, phản xạ có chút chậm, hơn nữa do t*ng trùng lên não, tất cả các lực chú ý đều cho thằng nhỏ, nên đại não phản ứng hơi chậm.
Cơn đau từ trên đầu truyền tới, Mục Lăng bị đau, tiếp theo hắn còn cảm giác có chút máu từ thái dương mình chảy xuống.
Hắn dừng mọi động tác lại.
Do đau đớn dữ dội khiến thằng nhóc của hắn nháy mắt ngoẻo đi, ngoan ngoãn nằm sấp xuống. Trước mắt Mục Lăng tối sầm khoảng ba giây, chờ khi thấy rõ thì nhìn thấy cô đang cầm một chiếc cúp trong tay, trên cúp còn dính cả máu.
Trời, chiếc cúp này chính là giải thưởng khi hắn thắng cuộc đua xe, lúc về nhà thì hắn tùy tiện ném trên bàn.
Mục Lăng phản ứng có chút chậm chạp, như bị đứt dây thần kinh, trợn tròn hai mắt nhìn Cố Bình An.
Nhìn hình ảnh này có chút buồn cười.
Quần áo hắn nhếnh nhác, quần cũng đã cởi ra, tóc thì bị Cố Bình An kéo đến rối tung, nửa mặt đều là máu. Hắn như người bị hóa đá, ngồi trên thảm nhìn Cố Bình An, Cố Bình An giật lấy tấm thảm mỏng trên sô pha bọc người mình lại. Cô tức giận trừng mắt Mục Lăng, thầm nghĩ chẳng lẽ cô đã đánh hắn đến bị điên luôn rồi sao?
Chứ nếu không phải bị điên, thì hắn bây giờ trông rất buồn cười nha.
Vốn Cố Bình An thiếu chút nữa đã bị hiếp, lửa giận ngút trời. Nhưng khi cô nhìn lại chiếc cúp trên tay mình thì như bị điện giật ném nó lên sô pha. Còn Mục Lăng thì vẫn nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
“Đó chính là giải thưởng đua xe của anh.”
Cố Bình An thầm nghĩ, xong rồi, hắn quả nhiên điên rồi.
Bị đánh vào đầu, chảy đầy máu thế này, mà hắn còn rãnh rỗi nói đến chiếc cúp sao?
Những lời này có chút không thích hợp a.
Bầu không khí quỷ dị này khiến Cố Bình An không biết phải làm gì, bản thân cô vẫn còn sợ hãi khi thiếu chút nữa đã bị hiếp.
Cô cẩn thận dũi tay, quơ quơ ở trước mặt Mục Lăng, hơi lo lắng hỏi, “Này, anh không sao chứ?”
Mục Lăng đưa mắt nhìn theo đôi tay đang quơ quơ của Cố Bình An. Còn Cố Bình An xác thực được một chuyện, chính là hắn bị đánh đến điên rồi. Chứ không thì sao lại có biểu cảm quái dị và phản ứng ngu ngốc đến như vậy.
Điểm này có chút không giống Mục Lăng.
Cố Bình An từ hài kịch hóa bi kịch, lo lắng cho Mục Lăng. Đương nhiên, cô lo lắng cho Mục Lăng đơn thuần là bởi vì nếu hắn có chuyện gì không hay xảy ra, thì cô cũng phải chịu trách nhiệm, tuy cô đây là đang tự vệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!