Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 180: An tiên sinh, tôi có lỗi với anh sao?
Lục Trăn mở ra điều kiện đợi Mục Lăng chém giá.
Cái giá này chém quá độc.
Nhưng mà, mặc kệ nhìn từ phương diện nào, cũng là Vương Bài được lợi hơn, Mục Lăng đồng ý điều kiện thứ nhất, Vương Bài đã chiếm đủ lợi ích, cân bằng thế lực hắc đạo ở đảo Tử Vong, căn bản cũng không tốn bao nhiêu sức người và sức của.
Nhìn mặt mũi Mục Lăng, có thể đáp ứng những điều kiện này, cũng là chuyện nhỏ.
Hắn vừa muốn mở miệng, An Tiêu Dao nói, “Cậu che chở và giúp đỡ cơ quan tài chính một tay, cho cậu 10% cổ phần.”
Mục Lăng cũng rất thoải mái, “Hợp đồng mười năm.”
“Mười lăm năm.”
“Mười hai năm!”
Mục Lăng, “Thành giao!”
Lục Trăn kinh ngạc, thực ra hắn muốn thương lượng với Mục Lăng ký mười hai năm, ai ngờ chỉ cho bọn họ thời gian mười năm. Chỉ có điều, mười năm sau, Vương Bài phát triển thay đổi từng ngày, đoán chừng cũng không lọt mắt đảo Tử Vong của Mục Lăng, mười năm cũng không tính là gì, ký nhiều thêm mấy năm, đó chỉ là để chiếm thêm nhiều lợi ích một chút mà thôi, người làm ăn mà, có tiền đều sẽ đồng ý làm. Nếu giải quyết dứt khoát, chi tiết đó sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Mọi người rải rác nói chuyện một canh giờ, cậu chào giá trên trời, tôi đè nặng điểm mấu chốt, cuối cùng bàn ra một kết quả vừa lòng. Mục Vân Sinh vì tránh hiềm nghi nên từ đầu đến cuối không xen vào một câu.
“Lợi nhuận trọng tâm của các cậu là buôn bán vũ khí hạt nhân, tại sao lại muốn phát triển thêm ngành tài chính ở Trung Á.” Mục Lăng hỏi.
An Tiêu Dao còn thiếu chưa viết một hàng chữ đây là cơ mật Vương Bài, thứ không thể nói ra thì Lục Trăn đã rất thoải mái nói, “Lợi nhuận từ hạt nhân chúng tôi không thể bỏ, Trung Á phát triển kinh tế rất nhanh, thương cơ nhiều, chúng tôi cũng cần một số cơ quan tài chính thay chúng tôi rửa tiền. Ngoại trừ buôn lậu vũ khí, y dược thì buôn lậu tác phẩm nghệ thuật, châu báu đều là ngành lợi nhuận kếch sù, thị trường buôn lậu y dược ở Trung Á quá lớn, tất cả mọi người đều muốn chia một chén canh. Lỗ thủng quản chế của các anh rất nhiều, chỉ cần có mấy công ty yểm trợ cùng rửa tiền, vậy thì càng dễ dàng hơn nhiều, phí tổn thất của chúng tôi cũng sẽ giảm xuống.”
Mục Lăng cười nhạt, bọn họ lại muốn với tay đến thị trường trong nước, quả thực… Dã tâm quá lớn.
Thị trường buôn lậu trong nước là độc quyền của hắn và Đường Dạ Bạch, người khác muốn tới chia một chén canh, vậy thì phải xem có bản lĩnh hay không, cường long áp chế đầu rắn, bọn họ từ Trung Đông và Âu Mĩ chuyển đến, đoán chừng không quen thuộc pháp luật và giá cả thị trường trong nước lắm.
Cuối cùng Mục Vân Sinh cũng coi như một chữ quý như vàng nói một câu, “A Lăng, đến lúc đó nhờ cậu chiếu cố.”
Mục Lăng, “…….”
Hắn bình tĩnh xoay chuyển đề tài, “Tình huống bên phía tôi lửa xém lông mày rồi, khi nào các cậu động thủ?”
Đây là vấn đề trước mắt mà hắn quan tâm nhất
An Tiêu Dao nói, “Chúng tôi vốn định ba năm sau mới thu phục hai sức mạnh này, Vương Bài vừa mới đứng vững, không chịu nổi tổn thất to lớn, vì thế chỉ có thể dùng trí, không thể liều mạng, chúng tôi cần thời gian lập kế hoạch.”
“Bao lâu?”
“Trong vòng bảy ngày.”
Mục Lăng gật đầu, “Được, tôi chờ tin tức của anh, thứ cho tôi mạo muội, An tiên sinh, xin hỏi lúc trước tôi có chỗ nào đắc tội anh sao?”
An Tiêu Dao bình tĩnh nói, “Sao lại nói lời ấy?”
Mục Lăng nói, “Chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng An tiên sinh lại có địch ý với tôi, nếu mọi người muốn hợp tác, vậy thì nên nói rõ ràng, miễn đừng có cái gì hiểu lầm.”
Lục Trăn và Long Tứ cũng duỗi tai nghe, bọn họ cũng cảm giác được An Tiêu Dao có một loại địch ý đối với Mục Lăng, thực ra cũng không rõ ràng lắm, bọn họ cùng An Tiêu Dao vào sinh ra tử nhiều năm như vậy nên mới có thể thấy, không ngờ thị lực của Mục Lăng cũng tốt như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!