Chử Ca - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Chử Ca


Chương 6


16.

Dường như Chu Sính cảm nhận được điều gì liền quay đầu lại, trong phút chốc hai ánh mắt chạm nhau, màn xe cũng hạ xuống.

Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết y có nhận ra ta không? Không biết y có thấy ta đi cùng Chu Tẫn…?

“Sao vậy?”.

Nhìn thấy mặt ta tái mét, Chu Tẫn nhích lại gần cầm tay ta.

“Ban nãy màn xe bị gió thổi bay, ta thấy thái tử cũng đến đây, có ảnh hưởng đến ngài không?”. Ta bình tĩnh nói thẳng với Chu Tẫn, dù gì đây cũng là nhiệm vụ bí mật.

Khuôn mặt Chu Tẫn dần trở nên lạnh lùng, mắt hắn nheo lại, lực tay có chút mạnh: “Nàng đang lo lắng điều gì? Hửm?”.

Ta mím môi không đáp lời hắn.

“Nếu thái tử không để ý thì không có việc gì, nếu thái tử để ý thì cũng khó nói”. Chu Tẫn buông ta ra, ngã người về sau với giọng điệu trào phúng.

Một câu nói nhưng lại hàm chứa hai ý nghĩa.

Thái tử không để ý, tất nhiên ta chẳng là gì cả.

Thái tử để ý thì mọi chuyện của Chu Tẫn sẽ hỏng hết, mối quan hệ của ta và hắn cũng bại lộ, từ nay về sau ta chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Chu Sính.

“Ngài chuẩn bị lâu như vậy còn không sợ hỏng việc, ta sợ gì chứ?.

“Không sợ vụt mất cơ hội làm thái tử phi sao?”.

Chu Tẫn nhìn ta, dưới ánh nến lập lòe, gương mặt hắn trở nên mờ ảo.

Lúc này Chu Tẫn rất đẹp, đáng tiếc lời nói ra lại chẳng hay chút nào.

“Ta chưa từng vọng tưởng làm thái tử phi”. Ta chỉnh lại đầu tóc mà không thèm nhìn hắn.

Không ngờ cách từ chối này lại có hiệu quả, Chu Tẫn cũng không nói gì nữa.

Chúng ta lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Một hồi lâu, giọng nói của Chu Tẫn vang lên ẩn chứa muôn vàn cảm xúc khiến người khác cũng phải đau lòng: “Xin lỗi”.

Hắn tuyệt đối không bao giờ xin lỗi ta, sẽ không có chuyện đó.

“Không sao, đến rồi”. Đúng lúc xe ngựa dừng lại, ta vịn vào vách xe lắc đầu với hắn.

Chu Tẫn xuống trước, ta vén màn xe lên đã thấy hắn đưa tay về phía mình.

Ta ngoan ngoãn nắm lấy, chân vừa chạm đất đã bị hắn ôm vào lòng. Bàn tay lạnh lẽo của Chu Tẫn đặt lên eo ta một cách tự nhiên.

“Tuyên công tử đến rồi! Đây chắn hẳn là phu nhân, mắt nhìn người của Tuyên công tử thật là tốt hahahahaha”. Đó là giọng nói của chủ nhân Dương gia- Dương Hạo, hắn đang đứng ở cửa sau để đón tiếp chúng ta.

Làm gì có phu nhân nào lại ăn mặc thế này? Cũng làm gì có nam tử nào lại đưa phu nhân của mình đến những bữa tiệc bất chính như vậy? Dương Hạo đúng thật là chuyện gì cũng có thể nói.

Chu Tẫn treo quạt ở bên hông rồi nắm tay ta bước vào trong: “Dương lão gia nói rất đúng, xem ra tại hạ phải giữ chặt phu nhân của mình hơn nữa”.

Ta đánh khẽ vào ngực Chu Tẫn: “Ngài lại trêu ghẹo thiếp rồi”.

Bên trong Dương phủ rất xa hoa, những vũ nữ với bộ trang phục mỏng manh đang đứng giữa đình nhảy múa, quan khách thì uể oải ngồi ôm nữ nhân vào lòng. Nước trong ao đã được đổi thành rượu nho từ lâu, mùi hương nồng nặc.

Quả là tửu trì nhục lâm.

Chu Tẫn ôm ta vào trong đình, chào hỏi với mọi người xong liền dùng tay áo che lại, nói nhỏ vào tai ta: “Lát nữa ta đút rượu cho nàng, uống một ít rồi đổ lên người ta”.

Ta vòng tay qua cổ hắn, thì thầm đồng ý.

“Tuyên công tử sao cứ che mỹ nhân mãi thế, không thể để bọn ta nhìn sao?”. Một công tử áo xanh lên tiếng trêu đùa.

Chu Tẫn nhấp một ngụm rồi quay sang đút cho ta một ngụm: “Ta yêu thích còn không hết, trông nom cẩn thận chút thì có sao?”.

Mọi người cười phá lên nói Chu Tẫn si mê mỹ nhân, bao nhiêu ánh mắt dơ bẩn cứ dồn về phía ta.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía ao rượu, Chu Tẫn cũng bắt đầu diễn kịch cùng ta, đưa đẩy qua lại cuối cùng cũng làm đổ rượu lên người hắn.

“Ta nuông chiều ngươi quá rồi! Đã không uống còn vùng vẫy làm đổ rượu lên người ta hả?”. Chu Tẫn ném ly rượu, hắn bóp cằm ta, gương mặt trở nên lạnh lùng.

Ta rủ mắt kéo kéo ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay hắn mà nũng nịu: “Thiếp hầu hạ ngài thay y phục có được không? Ngài đừng tức giận nữa, khi thay xong ngài muốn uống thế nào thiếp xin nguyện ý chiều theo”.

Chu Tẫn kéo ta đứng lên, ôm ta đi về phía sau: “Nàng nhận lỗi cũng nhanh đấy”.

Lúc này ở phía sau có rất nhiều người đang trêu đùa bọn ta:

“Nhìn dáng vẻ của tiểu thiếp kia làm xương cốt ta tê dại, chẳng trách Tuyên công tử lại nuông chiều như vậy, c o n m ẹ nó nhịn không được mà bỏ đi làm chuyện quan trọng rồi”.

“Hahaha việc này ai cũng hiểu, đâu cần ngươi nói làm gì?”.

Nghe những lời này, trong lòng ta chợt khó chịu, mặt nóng bừng.

Chu Tẫn chỉ đi chầm chậm về phía trước, xem như không nghe thấy gì.

Hậu viện được canh phòng nghiêm ngặt, thị vệ tiến đến ngăn cản Chu Tẫn: “Hai vị muốn đi đâu?”.

“Y phục của ta bị ái thiếp lỡ tay làm bẩn nên đang đi tìm chỗ để thay”. Chu Tẫn khó chịu nhíu mày, lui về sau để tránh lưỡi kiếm, đồng thời phơi bày dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng một cách nhuần nhuyễn.

Giọng nói của Dương Hạo từ phía sau truyền đến: “Ơ kìa, đây là Tuyên công tử đó, các ngươi ngăn cản cái gì? Nếu Tuyên công tử muốn thay y phục xin để tại hạ dẫn đường”.

Dương Hạo dẫn hai chúng ta đến một căn phòng, hắn nở một nụ cười thân thiện rồi đóng cửa lại.

Khi mọi thứ quay về yên lặng, Chu Tẫn đã đứng đợi ở cửa từ lâu: “Ta đi một lát sẽ trở lại, kế hoạch đang diễn ra rất tốt, ta cũng đã dò xét lối đi ở đây rồi. Nàng ngoan ngoãn đợi ta nhé”.

“Ngài không cần ta giúp gì sao?”.

“Ừm… Nếu bên ngoài có người đi qua thì nàng chỉ cần rên vài tiếng là được”. Có lẽ Chu Tẫn diễn đến nghiện rồi, hắn quay đầu nhìn ta mà cười lẳng lơ.

“…Ngài đi đi”.

Ta ngồi trên giường rất lâu, mỗi khi nghe tiếng bước chân ta liền nhập vai rồi rên rỉ như Chu Tẫn đã dặn.

Mãi cho đến khi hắn đẩy cửa vào, ta mới giả vờ đắp chiếc chăn gấm lên người: “Ai? Đi ra ngoài?”.

“Là ta, đừng diễn nữa”. Giọng nói của Chu Tẫn không hiểu sao lại khàn khàn.

May quá hắn đã trở lại, ta xốc chăn lên rồi đến bên cạnh hắn. Ánh mắt đen láy của hắn đang nhìn chằm chằm vào ta.

Ban nãy ta nghĩ có người đến nên đã dốc hết sức mà diễn…

“Đi thôi”.

Chu Tẫn ôm ta, một tay vén tóc ta còn tay kia đẩy cửa ra ngoài.

“Chút nữa uống hai chén, nàng cứ nói mệt, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây”.

“Được”.

Khi vào trong đình, Chu Tẫn bị các khách nhân cười cợt trêu ghẹo.

“Tuyên công tử thay quần áo lâu quá, phải phạt mới được!”.

“Thay quần áo lâu hay là do mỹ nhân quá quyến rũ đây?”.

Chu Tẫn cười cười ngồi xuống kính rượu, một bên đút cho ta, một bên trò chuyện với bọn họ.

Có lẽ đã đến lúc rồi, ta giả vờ say xỉn làm loạn, bắt Chu Tẫn phải rời đi.

Sau khi cáo biệt mọi người, hai chúng ta ngồi xe ngựa về thẳng Tuyên phủ.

Chu Tẫn vén màn lên, ta vừa mở mắt đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “Thái tử vốn để ý”.

Ngẩng đầu lên đã thấy Chu Sính mặc bạch y, đứng khoanh tay ở đó.

Gương mặt y như một viên ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, không chút biểu cảm.

Ánh mắt y lướt qua Chu Tẫn rồi nhìn thẳng vào ta, có chút chấn động nhưng cũng nhanh bình thường trở lại.

Ta cảm thấy y tựa biển sâu, tất cả những gì hung bạo nhất đều được giấu kín dưới đáy biển, chực chờ để nuốt chửng mọi thứ.

“Cô sợ làm phiền hai vị nên mới đợi ở đây”.

Chu Tẫn quay đầu nhìn thoáng qua ta, nháy mắt đã nhảy xuống xe: “Thần đệ thất lễ”.

Ta theo sau Chu Tẫn, hắn rất tự nhiên đưa tay cho ta nhưng liếc nhìn Chu Sính đứng ở đó, ta chỉ có thể mím môi, không dám nắm lấy tay hắn.

Bộ váy này khá rườm rà, tự xuống xe cũng khó.

Rõ ràng Chu Tẫn đang duỗi tay ra với ta nhưng ta cảm thấy rất ngột ngạt và hoảng sợ, tưởng chừng như đang mắc kẹt trong xe vậy.

Sau khi thay xiêm y, ta bước vào đại sảnh thì thấy Chu Tẫn đang rót ba chén trà.

“Bệ hạ ban chỉ, thần đệ nhận lệnh đến Bành Thành âm thầm điều tra tham ô nên nhờ Chử tiểu thư giúp đỡ”.

Chu Sính rủ mắt nhìn lá trà trong chén: “Ừm, cô đã đoán được nên không dẫn binh vây bắt”.

“Điện hạ có thể ra ngoài không? Ta có chuyện muốn nói với thái tử, mong điện hạ tránh đi một lát”.

Không gian thoáng chốc yên tĩnh. Chu Tẫn đứng dậy đóng cửa, động tác vừa phải nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ không vui.

17.

Chu Sính nhìn ta: “Ca nhi muốn nói với cô điều gì?”.

Giọng nói của y lạnh lùng, không còn được thân thiết như trước khiến ta khó lòng giải thích.

Câu hỏi của Chu Tẫn lại vang lên trong đầu ta, quá khứ của ta và hắn mãi mãi không thể xóa nhòa, ta nên giải thích cái gì đây? Có nên nói cho Chu Sính biết người ta thích hiện tại là y hay không?

Ta càng nghĩ mà sắc mặt càng kém, biểu cảm của Chu Sính cũng ngày càng chùng xuống.

Còn chưa kịp mở lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.

Chu Sính và ta nhìn nhau, đồng thời đứng dậy đẩy cửa ra ngoài. Có rất nhiều hắc y nhân đang tiến lại gần đây, Chu Sính rút kiếm đứng chắn phía trước ta.

Thấy hắc y nhân ngã xuống đất, ta cũng cầm kiếm đến giúp y.

Chúng ta gặp Chu Tẫn liền quyết định trèo tường trốn thoát. Hắc y nhân quá nhiều, nếu không tìm viện binh ắt phải c h ế t.

Không ngờ con đường vào Bành Thành đã bị bao vây, chỉ còn có thể ra khỏi thành mà thôi.

Ba người chúng ta cố gắng chống cự, khi đến bìa rừng, Chu Sính đã bị một hắc y nhân đâm vào lưng.

Không kịp suy nghĩ, ta chỉ có thể cầm chặt trường kiếm. Chu Sính xoay người đá bay hắc y nhân rồi đỡ lấy ta với gương mặt trắng bệch.

Ta cười cười trấn an y thì bắt gặp sắc mặt Chu Tẫn cũng kém như vậy.

Hắc y nhân cứ dương đông kích tây ta, nhân cơ hội mà tấn công Chu Sính nhưng đã bị ta đ â m một nhát vào bụng.

Ban đầu ta tưởng những hắc y nhân này là do Dương gia phái đến, nhưng bây giờ ta đã hiểu, bọn chúng đang nhằm vào Chu Sính.

“Chử Ca, dẫn điện hạ vào rừng”. Chu Tẫn đá văng một hắc y nhân, chắn trước người chúng ta.

Ta đỡ lấy Chu Tẫn, nhìn thật sâu vào sắc mặt cực kì kém của hắn.

“Đi! Thái tử quan trọng hơn”.

Ta không do dự mà đỡ Chu Sính chạy vào rừng sâu.

Máu đỏ đã lan khắp bạch y, sắc mặt của Chu Sính cũng ngày càng tái.

Ta hoảng loạn để y dựa vào thân cây cổ thụ, giọng run rẩy: “Điện hạ…”

“Cô không sao, đừng sợ”. Chu Sính nhìn ta, y cố nở nụ cười.

Trong rừng bỗng vang lên tiếng bước chân: “Chia nhau ra tìm!”.

Ta nín thở không dám cử động, đợi tiếng bước chân xa dần, ta nhịn không được mà rớt nước mắt: “Điện hạ trốn ở đây, ta…”.

Chu Sính kéo tay ta ra phía sau, ta ngã vào lồng ngực y, tựa hồ như đè lên cả vết thương: “Nàng dám”.

Giọng nói của y thều thào vô lực, nỉ non xen lẫn uy hiếp.

“Tại sao lại tốt với cô như vậy?”. Chu Sính tựa trán lên vai ta, giọng nói rất nhỏ.

“Điện hạ dịu dàng, thiện lương, rất…”.

“Lừa người”. Chu Sính cắt lời khiến ta có chút mất mát không biết phải nói gì.

“Cô không tốt như nàng nghĩ”. Chu Sính tựa như nhớ lại điều gì, giọng nói tự giễu.

Ta nín thở đợi y nói tiếp lại nghe thấy y hỏi: “Nếu cô không phải người tốt thì nàng có tránh xa cô không?”.

“Sẽ không”. Ta không chút do dự đáp lời y.

Bất luận y là người như thế nào thì đối với ta y vẫn rất tốt đẹp, ta không thể ngừng thích y…

Chu Sính tựa đầu vào vai ta, cười vui vẻ: “Vậy cô sẽ cố gắng sống sót”.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng này, ta bất chợt vòng tay qua người y, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen ấy.

“Nếu nàng sợ, hãy nói chuyện với cô”. Chu Sính vịn vào ta, cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta: “Cô thích nàng”.

Chu Sính đang hồi hộp.

Ta nhìn những ngón tay co quắp của y mà lòng mềm nhũn, nghĩ đến quá khứ hỗn độn kia khiến ta chua xót không thôi: “Ta…”.

Y không ngờ ta sẽ có phản ứng như vậy, đợi một hồi lâu liền quay đầu đi: “Nàng không thích cô sao?”.

“Không phải”. Ta vội phủ nhận “Là do thần nữ không xứng với điện hạ”.

Khi nói ra những lời này, đám mây đen trong đầu ta cũng tan biến, chưa bao giờ ta lại cảm thấy thoải mái như vậy.

Dù biết duyên phận này rồi cũng không đi đến đâu nhưng ta sẽ không hối hận.

“Cô thích nàng, nàng là tốt nhất”. Chu Sính khẽ nâng tay vuốt gương mặt ta.

Ánh trăng xuyên qua ngọn cây chiếu vào dung nhan của y, đẹp đến nỗi ta không dám mạo phạm.

Ta cúi đầu kể cho y nghe hết thảy chuyện xảy ra trong quá khứ.

Từ đầu đến cuối ta không dám nhìn y, ta sợ ánh mắt của y sẽ xuất hiện những cảm xúc mà ta không muốn thấy.

Mãi cho đến khi Chu Sính nâng cằm ta, y nhìn ta dịu dàng: “Cô đúng là có để ý”.

“Nhưng điều mà ta để ý chính là ta không tìm thấy nàng, cứu nàng, người trong lòng của nàng cũng không phải ta”.

Y không xưng “cô” nữa, giọng nói bình tĩnh, tựa hồ có chút tiếc nuối và không cam lòng.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.

Chu Sính cong môi: “Đừng nhìn cô như vậy”.

Ta rất muốn hôn y…

Không chút do dự mà áp sát vào gương mặt y, hôn lên đôi môi mềm mại của y.

Chu Sính ngây người một lúc, rồi đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt.

Khi buông ta ra, y vui vẻ chỉnh tóc cho ta, giọng điệu cười cười: “Cô vẫn rất may mắn, Chu Tẫn thật không có não”.

Lần đầu tiên ta thấy y nói chuyện không khách khí như vậy, trong lòng cảm giác ngọt ngào.

“Thế tử…”. Dường như nhớ ra điều gì, ta buột miệng mở lời.

Chu Sính chạm tay vào môi ta: “Bọn họ vì cô mà đến, nàng không cần lo lắng cho Chu Tẫn”.

18.

Thị vệ của Chu Sính đã tìm thấy chúng ta, họ hộ tống ta và Chu Sính về Bành Thành để băng bó vết thương.

Chu Tẫn quả thực không sao, đám hắc y nhân kia không làm khó hắn, chỉ đánh lén hắn mà thôi.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Chu Sính và Chu Tẫn quay về kinh báo cáo, tiện thể điều tra về lai lịch của hắc y nhân.

Mẹ thấy ta bị thương thì đau lòng rớt nước mắt, mới ở Giang Nam nghỉ ngơi được vài ngày đã lo lắng dẫn ta về nhà.

Vừa đến kinh thành thì thánh chỉ cũng được ban xuống.

Chu Sính có công cứu trợ thiên tai, hoàng thượng rất đỗi vui mừng nên nói y muốn thưởng gì sẽ ban tặng cái đó. Y lại muốn ngài ngự ban cho nhị tiểu thư Chử gia- Chử Ca làm thái tử phi.

Cả nhà cung kính tiếp nhận thánh chỉ, không ngờ người vui mừng chỉ có một mình ta.

“Cha, mẹ, tỷ tỷ, mọi người sao vậy?”. Ta cầm thánh chỉ mà trong lòng bất an, không biết vì sao mọi người lại không vui.

“Ca nhi chỉ vừa trở về vài ngày thôi mà?”.

“Nhập cung như vào hang cọp, Ca nhi sao có thể đi vào đó chứ?”.

“Thái tử điện hạ rất tốt… nhưng cũng không đáng để muội nhập cung”.

Ta hiểu được suy nghĩ của họ thì không khỏi bật cười: “Đây chỉ là một hôn ước chứ có phải ngay lập tức thành hôn đâu, tương lai vẫn có thể thay đổi mà”.

Trước mắt cứ trấn an cả nhà đã.

“Có lý, biết đâu ngày mai thái tử lại đổi ý…”.

“Đừng nói lung tung”. Cha vội che miệng mẹ mà trừng mắt, chuẩn bị nói nhỏ vào tai bà.

Nhìn thấy cả nhà như vậy, Chu Sính đúng thật là quá đáng!

Trong lúc ta đang luyện công, cha bất đắc dĩ dẫn Chu Sính bước vào.

Ta hạ kiếm, cười cười: “Điện hạ sao lại đến đây?”.

Chu Sính cầm ngọc bội, tay không ngừng xoa xoa: “Phụ hoàng hỏi cô muốn gì, ngoại trừ… thì cô không thể nghĩ ra được điều gì nữa”.

Thì ra y đang lo lắng.

“Ta không giận”.

“Nàng còn muốn gả cho cô không?”.

Nghe được giọng nói an ủi của ta, Chu Sính buông ngọc bội rồi nắm tay ta khẽ nhéo, lời nói nhỏ nhẹ không uy hiếp hay hờn giận.

“Muốn”.

Ta nhẹ nhàng đẩy y ra, tai có chút ngứa.

Hôm nay Chu Sính rảnh rỗi nên dẫn ta đến ngoại ô cưỡi ngựa, trên đường đi ngang qua Xuất Vân Lâu- tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Dường như có điều gì mách bảo, ta ngẩng đầu lên liền thấy Chu Tẫn say khướt trên lan can lầu hai, hắn lắc lư loạng choạng.

Ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Chu Sính, tay chỉ chỉ lên lầu: “Thế tử có vẻ sắp ngã rồi”.

“Đừng lo, ngã cũng không c h ế t được đâu”. Chu Sính cười cười, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng ngữ điệu lại có chút bất đồng.

Y nắm tay ta bước lên phía trước rồi nghiêng đầu phân phó ám vệ: “Đưa Định Bắc Vương thế tử về”.

“Ám vệ đến đây là vì chuyện ở Bành Thành sao?”.

“Ừm”.

Đây là chuyện của hoàng gia, ta không nên hỏi tiếp nữa chỉ đành nói sang chuyện khác.

Chu Sính nuôi một bầy ngựa ở ngoại thành, nhưng ta chỉ chú ý đến hắc mã đang cúi đầu ăn cỏ kia.

“Đó là Hắc Phong, nó rất nóng tính”.

Ta không nói gì, nhìn chằm chằm vào Hắc Phong.

“Thích sao?”.

“Vâng”.

“Vậy ta để nàng thuần hóa nó”.

Vừa nhìn ta đã biết Hắc Phong chắc chắn là một cực phẩm, Chu Sính hào phóng như vậy khiến ta rất vui: “Được”.

Đến khi Hắc Phong được dắt ra ngoài ta mới biết vì sao y lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Chú ngựa này bên ngoài nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, có thể tùy ý dắt đi nhưng chỉ cần kéo dây cương định lên ngựa thì nó sẽ chống cự dữ dội, duỗi chân đá bay bất kì ai.

Ta giẫm lên bàn đạp rồi vọt lên lưng ngựa, hai chân kẹp lấy bụng ngựa rồi cúi người ôm chặt nó.

Hắc Phong hung bạo hơn ta tưởng tượng, nó chạy điên cuồng, ta cúi xuống lưng ngựa, nắm chặt dây cương, vặn eo, cuộn mạnh bụng lên rồi lại nằm sấp xuống, cho dù Hắc Phong có tức giận và điên cuồng đến đâu thì ta vẫn sẽ chế trụ trên lưng nó.

Dường như nó đã quá mệt mỏi, chỉ còn cách cam chịu số phận, tốc độ giảm dần, cuối cùng chuyển thành đi bộ.

Ta đứng lên thì Hắc Phong bỗng chốc lại chạy như điên.

Cũng may chân ta vẫn đang kẹp chặt lấy nó, con ngựa này thật nham hiểm!

Sau một hồi xóc nảy, Hắc Phong hí lên một tiếng xem như đã thực sự quy phục.

Ta xuống ngựa, mặt tái nhợt nhìn Chu Sính ở bên cạnh: “Con ngựa này xấu tính, nhưng ta thích.”

Chu Sính cúi người bế ta lên ngựa, y ôm chặt eo ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

Trán ta lấm tấm mồ hôi trông có vẻ không được tự nhiên, còn chưa kịp lau thì Chu Sính đã lấy khăn chấm nhẹ lên trán ta.

“Ca nhi cũng rất mạnh mẽ, cô rất thích”.

Gương mặt Chu Sính dịu dàng, giọng nói như hòa vào làn gió mát của vùng ngoại ô, thổi vào trái tim ta.

“Ta muốn cưỡi Hắc Phong”.

Ta liếc nhìn Hắc Phong đã đứng ngoan ngoãn ở một bên, kéo kéo tay áo Chu Sính.

Chu Sính thoáng chốc đơ người: “Cưỡi đi. Nếu biết như vậy ta đã không đồng ý với nàng”.

Nghe giọng điệu trẻ con của y khiến ta bật cười, ta leo lên Hắc Phong, vung roi, phóng như bay ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN