Chư Giới Tận Thế Online
Chương 144: Chạm mặt
[Đẳng cấp quái vật quá cao, vũ khí khoa học kỹ thuật không có cách nào đối phó.]
“Cô tới tranh thủ thêm chút thời gian, tôi lập tức tới đó ngay.”
Nói xong hắn nhìn thoáng qua giao diện Chiến Thần.
Đồng hồ cát thời gian đã chảy hơn một nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều cát.
May mắn, tới kịp!
Sân rộng.
Một thanh niên nhã nhặn thanh tú đứng trên đầu bức tượng điêu khắc, theo thói quen đẩy gọng kính, lại chạm phải khoảng không.
Sau lưng gã có hai cánh chim như hai miếng xương gai dữ tợn đang không ngừng khép mở, khiến máu tươi đỏ thẫm dính trên đó bị dao động rớt xuống mặt đất.
“Nhân loại!” Gã thanh niên đó nói: “Cho dù là chức nghiệp giả thì vẫn yếu ớt như vậy.”
Vương Nham đỡ Triệu Hữu Bang máu me khắp người, lớn tiếng quát với quang não: “Gọi tiếp viện! Gọi tiếp viện!”
Mấy người khác đều đã nằm xuống đất, trên thân người nào cũng có dấu vết như bị lưỡi dao cắt phải.
Một chức nghiệp giả nữ mất máu quá nhiều đã lâm vào hôn mê.
Một giây sau đó, quả nhiên tiếp viện tới rồi.
Hai mươi chiến giáp cơ động không người lái ầm ầm bay vào sân rộng, phát động công kích mãnh liệt về phía thanh niên trên đầu pho tượng.
Mưa bom bão đạn, tiếng nổ vang không ngừng bên tai.
– – Nếu như có thể tiêu diệt đối phương thì tốt rồi. Nếu không thể, thì động tĩnh lớn như vậy sẽ khiến quỷ ăn thịt người chen nhau kéo tới.
Trong khói mù dày đặc, một bóng dáng đỏ như máu chợt hiện lên, giống như những lưỡi đao bằng gió xẹt qua từng chiếc cơ giáp một.
Tiếp đó, từng chiếc cơ giáp gãy rời, vang lên âm thanh đổ xuống đất ầm ầm.
Toàn bộ cơ giáp tiếp viện ở trước mặt gã yếu đuối giống như những miếng đậu hũ.
Bóng dáng đỏ như máu dừng lại trên không trung hóa thành thanh niên, lại bay trở về đỉnh đầu pho tượng.
Đó là pho tượng của một đại quý tộc thời trước, vĩ đại mà chắc chắn, nhân vật trông rất sống động.
Thanh niên này dường như rất thích đứng trên đầu pho tượng đó.
“Để ta đếm xem nào, một, hai… Bảy. Bảy chức nghiệp giả, giết các ngươi xong thì hôm nay có thể nghỉ ngơi rồi.”
Gã nhìn xuống dưới, tuyên bố số mạng của mọi người.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền tới một giọng nói.
“Quỷ ăn thịt người có thể ăn cơm nhưng không thể tiến hóa.”
“Quỷ sát nhân thì cho dù giết cái gì, không những có vui vẻ mà còn có thể tiến hóa.”
“Thì ra ngay cả thế giới của ma quỷ từ trước tới giờ cũng không có công bằng.”
Cố Thanh Sơn đi tới từ trong đường phố.
“Cố tiên sinh, mau chạy đi!” Những quân nhân kia vội vàng rống to hơn.
“Nhà khoa học…” Các chức nghiệp giả cũng vô cùng kinh ngạc.
Gã thanh niên nhìn Cố Thanh Sơn đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Một con kiến mà lại có sinh mệnh lực khổng lồ như vậy. Đây là bất hạnh của ngươi!”
Gai xương sau lưng gã mở ra, bóng người trong nháy mắt biến mất.
“Chậc, thật không dễ nói chuyện.” Cố Thanh Sơn lật tay, cầm một thanh kiếm.
Sau một khắc, hắn biến mất khỏi chỗ đang đứng, gã thanh niên lại xuất hiện tại chỗ hắn đứng.
“Hả?” Gã thanh niên thốt lên một câu nghi ngờ.
Một thanh kiếm đâm tới từ phía sau lưng.
“Ngây thơ.” Gã thanh niên cười nhạo nói.
Toàn thân gã run lên, vô số cây xương gai bén nhọn từ bốn phương tám hướng trên thân thể gã trồi lên.
Công kích 360 độ không góc chết.
Gai xương của gã có thể xuyên phá được cả cơ giáp làm từ hợp kim sắt thép.
Nhưng cảm giác tuyệt vời khi đâm vào da thịt lại không xuất hiện như trong dự đoán, mà lại có tiếng gió rít gào vang lên, sau lưng cũng truyền tới cảm giác đau nhức khó có thể diễn tả bằng lời.
Bí kiếm, Nguyệt Trảm!
Những người đứng xem cũng ngơ ngác nhìn nhau, có người lẩm bẩm nói: “Đó là ánh trăng?”
“Đúng vậy, dường như hắn biến thành một luồng ánh sáng hình cung.” Triệu Hữu Bang khẳng định nói.
Ánh mắt của y rất sắc bén, rõ ràng thấy được Cố Thanh Sơn không lùi bước nào, toàn thân hợp thành một thể với kiếm, hóa thành một ánh trăng sáng ngời.
Ánh trăng sáng tựa như ảo mộng hiện lên, gai xương sắc bén vỡ vụn từng cây, rơi lả tả khắp bầu trời.
“A a a a!” Gã thanh niên thống khổ hét ầm lên.
Gã nhảy lên giữa không trung, bay trở về trên đầu pho tượng.
“Thực lực của ngươi, ta đã nắm rõ.”
Nói xong, thanh niên giơ một tay lên, mở rộng bàn tay.
Ánh sáng màu đỏ tươi nhẹ nhàng trôi nổi trong lòng bàn tay gã.
“Tài nghệ của ngươi quả thực kinh người, trước giờ ta chưa từng thấy người nào có thể sử dụng kiếm như ngươi, thế nhưng…”
Gã kiêu ngạo nói: “Đứng trước thực lực tuyệt đối, kỹ thuật đó của ngươi cũng chẳng có lực ngăn cản nào.”
Cố Thanh Sơn nhìn gai xương sau lưng đối phương, thở dài.
Hắn nghiêng đầu, nói với quang não đang đặt trên mặt đất bên cạnh: “Ghi lại: Quỷ giết người tiến hóa giai đoạn năm đã xuất hiện, ngoại trừ Võ thánh, chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn, thiên tuyển giả có độ thức tỉnh cao, thì không ai có khả năng địch lại.”
[Đã ghi lại, bắt đầu ghi lại video.] Trong quang não truyền ra một giọng nữ: [Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở ngài Cố Thanh Sơn, dựa theo mô hình chiến đấu cá nhân mà ngài nhập vào, thì bản thân ngài cũng không có cách nào chiến thắng đối thủ.]
“Dù thế nào tôi cũng phải kìm chân gã, nếu không… Những người này sẽ chết hết.” Cố Thanh Sơn nói.
Nữ Thần Công Chính im lặng chốc lát, nhanh chóng nói: [Đang thỉnh cầu tiếp viện, xin ngài hãy thủ vững trận địa.]
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Hắn nhìn gã thanh niên kia, nghiêm mặt nói: “Lần đầu gặp mặt, chào cậu.”
Gã thanh niên hơi sửng sốt, nói: “Chào anh.”
Cố Thanh Sơn lập tức nói với quang não: “Tuy là bị cảm nhiễm, nhưng một vài thói quen cơ bản hàng ngày của nhân loại vẫn chưa biến mất, ví dụ như chào hỏi và hỏi thăm sức khỏe.”
[Đã ghi lại.]
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía gã thanh niên nói: “Cậu còn nhớ người nhà mình không?”
Bụp một tiếng, quang não bị huyết quang bay vụt tới đánh tan thành những mảnh nhỏ văng tung tóe.
Trên mặt gã thanh niên hiện lên vẻ suy nghĩ, hỏi: “Chẳng phải anh nên viết di thư sao? Sao còn ở đó nói nhảm, chẳng lẽ những lời vừa rồi là di thư của anh?”
“Xem ra là nhớ kỹ, chỉ là không muốn nhắc tới.” Cố Thanh Sơn nhìn quang não đã hỏng, nhíu mày nói: “Tùy tiện phá hoại đồ của người khác, không có giáo dưỡng.”
Gã thanh niên nghe vậy thì câm nín.
Một giây tiếp theo, những đám sương máu dày dặc tản ra từ trên người gã, từng luồng ánh sáng máu hoặc sáng hoặc tối hóa thành lửa đỏ, không ngừng bừng lên trên tay gã.
“Đồ khốn khiếp, ngươi dám nói ta không có giáo dưỡng.” Hai mắt màu đỏ tươi của gã thanh niên ngập tràn vẻ điên cuồng.
“Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chết!”
Gai xương sau lưng gã mở ra lần nữa, những đám sương máu bám lên đó ngọ nguậy tựa như cánh chim có sinh mạng.
Gã giang hai cánh ra nhảy lên thật cao.
Gã cách không vươn tay về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thầm giật mình, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao trùm toàn thân.
Súc Địa Thành Thốn phát động!
Ầm!
Một luồng ánh sáng máu đột nhiên xuất hiện, đánh ra một cái hố thật sâu ở ngay chỗ Cố Thanh Sơn đứng.
“Chết… Không đúng, người đâu?” Vẻ ung dung trên mặt gã thanh niên bỗng nhiên khựng lại.
Cố Thanh Sơn ở phía dưới gã nhảy lên bay tới.
“Thật là kỳ lạ, sao lại biến mất trong nháy mắt?” Gã thanh niên không chút lo lắng sẽ đâm đầu vào đối phương, chỉ lo lầm bà lầm bầm.
“Nhưng dù thế thì đã làm sao?” Gã khẽ động thân thể, tiến lên đón đầu Cố Thanh Sơn.
Hai người nhanh chóng tiến lại gần nhau.
Trường kiếm của Cố Thanh Sơn chỉ thẳng, Bí kiếm Đoạn Thủy Lưu chuẩn bị phát động.
Thời điểm nhìn thấy kiếm quang bùng lên ở trường kiếm, gã thanh niên đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức tăng tốc hóa thành huyết quang vặn vẹo đi vòng qua phía sau Cố Thanh Sơn.
“Kết thúc.” Gã nói.
Không biết từ lúc nào năm ngón tay gã đã dài thành những mũi đao nhọn.
Hai tay gã thanh niên túm về phía sau lưng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vừa thu kiếm chiêu lại thì đã vung kiếm chém ra phía sau.
Kiếm quang trên trường kiếm tản đi, thế nhưng lại hiện ra một tầng lôi điện chớp nháy dị thường.
Một kiếm này vô cùng kỳ diệu, hoàn toàn không giống chiêu thức biến đổi lâm thời.
Từ lúc xuất kiếm tới khi thu kiếm rồi lại xuất kiếm, toàn bộ quá trình thuần thục như nước chảy mây trôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!