Chú Hãy Ngủ Với Tôi - Chương 20: Xin chào giám đốc!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
363


Chú Hãy Ngủ Với Tôi


Chương 20: Xin chào giám đốc!


Cửa thang máy mở, lần thứ hai Tôn Duy bất ngờ chạm mặt Đỗ Như. Thường, nhân viên rất hiếm được thấy giám đốc vì một người ở quá cao còn kẻ dưới thấp, vậy mà chẳng hiểu nguyên nhân gì anh lại “may mắn” gặp giám đốc đến hai lần. Giống hệt hôm trước, biểu hiện đầu tiên của Tôn Duy là kinh ngạc lẫn bối rối. Nhưng lần này sự ngạc nhiên càng nhiều hơn bởi trước mắt anh, Đỗ Như xuất hiện với dáng vẻ vô cùng khác: mặc áo váy công sở sang trọng, mái tóc dài trước đây giờ trở thành tóc ngắn trên vai. Những sợi tóc ôm sát vào cổ khiến cô trở nên chững chạc và không kém phần cá tính. Gương mặt hơi lạnh, rất người lớn, nét hồn nhiên vô tư trước đây hoàn toàn biến mất.

– Thấy giám đốc mà không chào, chú có biết phép tắc không?

Câu nói nhắc nhở nghiêm túc từ Đỗ Như khiến Tôn Duy sực tỉnh. Tiếp tục lúng túng như lần trước, anh liền cúi đầu vẻ gấp gáp:

– Chào… chào giám đốc.

– Tôi nghĩ, chú nên xem lại những phép tắc cơ bản trong công ti đi. Bây giờ, chú còn định đứng trong thang máy đến khi nào nữa?

Không bước vội ra ngoài như cuộc gặp trước, lần này Tôn Duy đưa mắt nhìn Đỗ Như khá lâu rồi quyết định nói những điều cần nói:

– Đỗ Như, tôi xin lỗi chuyện đã đánh cô…

– Thứ nhất. – Đỗ Như thình lình cắt ngang, cái nhìn lạnh băng – Chú còn gọi thẳng tên tôi lần thứ ba, tôi sẽ kỷ luật chú! Thứ hai, nếu là vấn đề công việc thì chú hãy trình bày với cấp trên của mình và người nói chuyện với tôi sẽ là người đó chứ không phải chú. Còn ngược lại, nếu là vấn đề bên ngoài thì xin lỗi, tôi không đủ thời gian để nghe. Cuối cùng, lần sau có vô tình gặp tôi thì hy vọng chú sẽ cư xử đúng mực.

Đôi mắt Tôn Duy mở to bất động khi nghe từng lời mạnh mẽ xen lẫn lạnh lùng từ Đỗ Như. Chưa kể cái nhìn của cô hướng vào anh chẳng hề có xúc cảm nào. Trong thoáng chốc, Tôn Duy thấy hụt hẫng còn trái tim thì nhói một cách kỳ lạ, lồng ngực thắt lại khó chịu vô cùng. Vốn, bản thân chưa từng nghĩ Đỗ Như sẽ dùng biểu hiện đó nói chuyện với mình. Hiểu lúc này không nên nói thêm điều gì nên Tôn Duy đành cúi đầu: “Xin lỗi giám đốc”.

Kết thúc câu nói nhạt hơn nước ốc ấy, Tôn Duy chậm rãi bước ra khỏi thang máy. Về phía Đỗ Như, hiển nhiên mau chóng đi vào trong. Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc trong tình trạng không hề tốt đẹp. Chính xác thì, kết quả rất tệ!

Còn lại một mình, Tôn Duy nhắm mắt giấu tiếng thở dài. Anh không ngờ mối quan hệ giờ đây giữa mình và Đỗ Như lại trở nên xấu đến vậy. Cứ như chưa từng quen biết, chỉ là hai kẻ xa lạ và trên vai trò chủ tớ. Tôn Duy hiểu, Đỗ Như giận mình về chuyện Ngọc Thuỳ. Anh cũng muốn nói xin lỗi nhưng cô không cho anh cơ hội. Giờ đây, Tôn Duy phải làm gì khi những ngày sắp tới hay thậm chí lâu hơn nữa, Đỗ Như vẫn không nhìn mặt mình, vẫn giữ thái độ hời hợt lạnh nhạt ấy?

Bước ba bước rồi dừng lại, đưa mắt nhìn một lượt hết tất cả các nhân viên công ti, Đỗ Như mỉm cười thân thiện:

– Kể từ giờ, Đỗ Như sẽ là giám đốc mới của Hoàng Hiệp. Vì còn nhỏ tuổi và chưa có kinh nghiệm nên Đỗ Như khó tránh khỏi sai sót, hy vọng mọi người thông cảm bỏ qua. Hẳn mọi người biết tình hình hiện nay của Hoàng Hiệp không mấy sáng sủa thế nhưng xin hãy yên tâm, Đỗ Như sẽ cố gắng hết sức kéo Hoàng Hiệp đứng dậy, tiếp tục là một trong những công ti mỹ phẩm hàng đầu. Xin cảm ơn!

Đỗ Như cúi đầu trước hàng ngàn tiếng vỗ tay của tất cả nhân viên. Ai ai cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi kỳ lạ của cô chủ trẻ này. Dẫu chưa rõ cô sẽ làm gì nhưng khi nghe lời hứa kiên quyết ấy thì lòng họ cũng phần nào yên tâm.

Đứng ở cuối phòng, Tôn Duy vừa vỗ tay vừa quan sát Đỗ Như. Rất nhanh, anh thở ra bởi nghĩ sắp tới cô sẽ phải gánh vác trách nhiệm to lớn và nặng nề: xoay chuyển tình thế khó khăn hiện tại để đưa Hoàng Hiệp trở về như cũ.

Trên hành lang trở về phòng, Đỗ Như cùng các trưởng phòng bàn cách giải quyết khó khăn hiện tại của Hoàng Hiệp.

– Giám đốc đã xem những tài liệu về Hoàng Hiệp chưa ạ?

– Các vị đừng lo, hai tuần nằm trong bệnh viện tôi đã xem hết tài liệu về cơ cấu hoạt động và chính sách kinh doanh trong nhiều năm qua của Hoàng Hiệp. Tôi nắm rõ tất cả rồi. Tuy vậy tôi vẫn rất cần sự giúp đỡ của các vị vì xét về kinh nghiệm, bản thân tôi chưa có gì cả.

– Giám đốc yên tâm, chúng tôi nhất định giúp đỡ cô.

– Cảm ơn. – Đỗ Như mỉm cười xong liền hỏi – Vấn đề bồi thường cho khách hàng tiến hành thế nào rồi?

– Tuần qua công ti trích ra một khoảng lớn để bồi thường thiệt hại cho những khách hàng dùng Eye Maxgirl. Chúng tôi đã xin lỗi đồng thời thuyết phục họ không kiện Hoàng Hiệp. Hiện tại, tình hình bắt đầu khả quan hơn.

– Tốt lắm. Chúng ta cứ tiếp tục làm như vậy để khách hàng biết Hoàng Hiệp có thiện ý muốn xin lỗi họ.

Một người đi bên phải Đỗ Như thoáng lưỡng lự rồi lên tiếng bảo thật khẽ:

– Thưa giám đốc, việc các đối tác huỷ hợp đồng cùng với khoản bồi thường cho khách hàng khiến vốn của công ti còn rất ít, chưa kể chúng ta còn nợ vài công ti khác một khoảng không nhỏ.

Đỗ Như chợt im lặng. Vốn đầu tư và các khoản nợ, chính là mối bận tâm hàng đầu của cô hiện nay. Làm sao tìm ra một nguồn vốn mới cho công ti? Nếu không đủ kinh phí thì việc bồi thường và trả nợ nhất định rơi vào bế tắc.

– Vậy Hoàng Hiệp nợ công ti nào nhiều nhất?

– Là công ti Bá Nghiệp của giám đốc Nguyễn Thái Bá.

– Là cái lão cáo già hay ra vẻ cao quý ấy sao? – Thấy những người nọ nhíu mày nhìn mình, Đỗ Như bèn sửa giọng – Ừm, ý tôi là Nguyễn giám đốc… Có yêu cầu gì từ phía ông ấy không?

– Kỳ lạ là, chúng tôi chưa nhận được thông báo gì của công ti Bá Nghiệp.

Trưởng phòng kinh doanh vừa dứt lời thì đúng lúc, cô thư ký riêng chạy đến báo:

– Nguyễn giám đốc của công ti Bá Nghiệp muốn gặp giám đốc.

… Dẫu biết khi bước vào căn phòng này thì sẽ gặp ngay kẻ mình ghét thế nhưng vì công việc nên Đỗ Như đành dẹp tư thù sang một bên, mau chóng đẩy nhẹ cánh cửa đi vào trong. Vừa nhìn thấy nụ cười giả tạo trên môi Thái Bá là cô đã thấy khó chịu. Và điều kinh khủng là cô phải mỉm cười đáp lại theo phép lịch sự vì tình hình bây giờ Thái Bá đang trong vai trò chủ nợ đối với công ti Hoàng Hiệp.

– Rất vui được gặp cô chủ Đỗ. À không, bây giờ thì phải gọi là giám đốc Đỗ mới đúng. – Thái Bá cười bảo.

Cha già dịch giễu mình đây mà! Nhủ thầm trong bụng xong Đỗ Như đáp, tuy có phần thân thiện nhưng nghe kỹ vẫn nhận ra sự hời hợt lạnh nhạt:

– Không biết ngài đến nên không kịp chào đón, mong ngài bỏ qua.

Đối diện, Thái Bá khá kinh ngạc trước cử chỉ lẫn lời lẽ lịch thiệp từ Đỗ Như, cô chủ nhỏ cách đây một tháng vẫn còn là chú ngựa non háu đá. Bấy giờ, ông mới quan sát dáng vẻ của nữ giám đốc trẻ tuổi, bộ quần áo sang trọng cùng mái tóc ngắn cá tính khiến cô trông thật khác trước đây. Chững chạc, trưởng thành, quý phái và xinh đẹp. Trước mặt ông là một Đỗ Như hoàn toàn mới mẻ với sự thay đổi lạ lùng này. Chẳng rõ vị giám đốc ấy nghĩ gì mà lại kín đáo cười ẩn ý.

– Đỗ Như lại nói gì sai khiến Nguyễn giám đốc không vui ư? – Đỗ Như quan sát nét mặt khác thường từ đối phương, nhã nhặn hỏi.

– Ồ không, tôi chỉ thấy bất ngờ. Trông cô rất khác trước đây tôi gặp.

– Bây giờ Đỗ Như đã là giám đốc, dĩ nhiên phải khác chứ. Đỗ Như từng có những lời nói không hay với Nguyễn giám đốc, hy vọng ngài bỏ qua.

– Hà hà, tất nhiên rồi. – Thái Bá tự dưng nhoẻn miệng cười – Tôi cũng đã bảo không để bụng còn gì.

Lão già dịch khó ưa giả vờ hay thật! Tiếp tục nói xấu Thái Bá thầm trong bụng, Đỗ Như vẫn phải giữ thái độ vui vẻ:

– Chẳng hay, ngài đến đây có chuyện gì? Nếu Đỗ Như đoán không lầm thì hẳn là về khoản tiền nợ của Hoàng Hiệp với công ti Bá Nghiệp?

Thái Bá gật đầu tỏ ra vô cùng hài lòng về biểu hiện tốt của cô gái trẻ nãy giờ:

– Giám đốc Đỗ nói đúng rồi. Thật sự, tôi rất lấy làm tiếc trước sự cố của sản phẩm mới Eye MaxGirl và việc bà chủ Đỗ ra đi đột ngột. Lúc còn sống, bà ấy là người phụ nữ tôi vô cùng ngưỡng mộ lẫn khâm phục. Ngoài vai trò đối tác, chúng tôi còn là bạn thâm giao nhiều năm.

Chứng kiến cái dáng vẻ tiếc thương cộng với chuyện nghe những lời tâm sự nhạt nhẽo từ Thái Bá, Đỗ Như bắt đầu thấy bực bội. Cô tự hỏi, ông ta diễn vở kịch nhàm chán này với ý gì? Cho mình xem ư? Hay có dụng ý khác? Đúng là cô chẳng ưa nổi người đàn ông đó.

– Nhưng, dù mối quan hệ có tốt đến mấy thì công việc vẫn là công việc. – Thái Bá đột ngột chuyển chủ đề đồng thởi thay đổi cả thái độ – Hoàng Hiệp nợ Bá Nghiệp một khoản không nhỏ. Đó là vốn đầu tư tôi dành cho cho Eye MaxGirl. Có lẽ tôi chẳng cần nói nhiều cô cũng hiểu?

Dù bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong thâm tâm, Đỗ Như đang cười khinh bỉ Thái Bá với cái màn diễn nước mắt cá sấu ban nãy.

– Đỗ Như hiểu có nợ phải trả. Nhưng ngài không phải không biết tình hình hiện nay của Hoàng Hiệp. Chúng tôi tổn thất lớn vì bị huỷ hợp đồng, cả khoản phải bồi thường cho các khách hàng, Hoàng Hiệp không còn đủ khả năng chi trả nợ. Nguyễn giám đốc đừng hiểu lầm Đỗ Như đang cố xin ngài xoá nợ mà chỉ là muốn ngài gia hạn thêm thời gian để Hoàng Hiệp tìm ra cách tốt nhất cho vấn đề này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN