Chú Hãy Ngủ Với Tôi - Chương 29: Công cuộc bắt đầu lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
370


Chú Hãy Ngủ Với Tôi


Chương 29: Công cuộc bắt đầu lại


Sau khi hoàn hồn lại, Đỗ Như và Tôn Duy bỗng chốc nhìn nhau chằm chằm. Vốn dĩ sự cố này cũng chẳng có gì đáng nói, và đây cũng không phải lần đầu tiên cả hai ôm lấy nhau trên cùng một chiếc giường ấy thế mà lúc này ánh mắt họ đều phản chiếu thứ xúc cảm mơ hồ nào đó. Với Đỗ Như, bản thân lấy làm lạ vì nhịp đập vội vã của trái tim mình. Còn Tôn Duy thì chẳng hiểu sao mình lại không chịu đứng dậy mà cứ giữ nguyên tư thế kẻ trên, người dưới kỳ cục này. Nhưng có một điều mà anh biết chắc rằng, ngay lúc này anh muốn…

Tự nhiên Tôn Duy từ từ cúi mặt xuống gần Đỗ Như, đôi mắt ấy giờ đây đọng lại nơi đôi môi đang mở hé của cô. Về phần Đỗ Như, bất động khoảng vài giây thì cô lập tức hiểu ra chàng trai định làm gì. Hành động đến nhanh y như suy nghĩ, cô liền đặt lên ngực anh, giữ lại. Như người mộng du bị đánh cho tỉnh dậy, Tôn Duy ngạc nhiên bởi bắt gặp đôi mắt trong veo nhưng đầy kiên quyết từ đối phương.

– Đừng xem tôi là kẻ thay thế cho ai đó…

Chẳng để Tôn Duy kịp phản ứng là Đỗ Như đã dùng sức đẩy anh ra. Cô đứng dậy chỉnh sửa chiếc váy trên người cho ngay ngắn, nói vài câu lấy lệ rồi rời khỏi phòng. Tôn Duy vẫn còn đứng bất động, từ lúc bị Đỗ Như đẩy ra cho đến khi trong phòng chỉ còn lại mỗi mình, anh cảm thấy mọi thứ đều quá nhanh chóng. Cúi đầu lặng im chốc lát, anh ngã vật xuống giường, tay gác lên che ngang tầm mắt. Hình ảnh gương mặt bình thản, ánh mắt kiên định của Đỗ Như cứ lởn vởn trong đầu, Tôn Duy hiểu rất rõ cô gái mình muốn hôn lúc ấy chính là cô chứ không phải ai khác… Và vì thế, cô chẳng phải thay thế cho người nào cả!

Hôm nay quả là một ngày không ra gì đối với anh chàng họ Tôn.

Trong lúc Tôn Duy đang chán chường cho cái số đen đủi của mình thì bên ngoài dãy hành lang vắng vẻ, Đỗ Như vẫn đứng yên lặng với đôi mắt dán vào một điểm chơi vơi nào đó trong không trung. Y hệt đối phương, cô cũng đang nhớ lại cảnh tượng ban nãy giữa mình và Tôn Duy. Lý do khi ấy cô từ chối nụ hôn từ anh và thốt ra câu nói kỳ lạ kia là bởi bản thân không hiểu được anh nghĩ gì. Đỗ Như vốn biết rõ tình cảm anh dành cho vợ, cũng như trong lần say rượu trước đây anh hôn cô nhưng lại gọi tên Ngọc Thuỳ… Với tâm trạng bất ổn hiện nay, liệu Tôn Duy có một lần nữa nhầm lẫn cô với người phụ nữ đó?

Đỗ Như khẽ nhắm mắt hít thở sâu, cảm giác hiện tại chẳng mấy thoải mái.

Bỗng dưng lòng tự hỏi, liệu cô có đúng không khi đưa ra yêu cầu Tôn Duy đến đây sống chung một thời gian? Cứ tiếp tục như vậy chỉ khiến cô càng khó thoát ra khỏi thứ tình cảm đơn phương này.

***

Sáng hôm sau, Tôn Duy vừa bước xuống dưới nhà đã thấy Đỗ Như ngồi dùng bữa sáng. Mau chóng bước đến, anh chậm rãi kéo chiếc ghế ở phía đối diện ra, ngồi xuống. Đỗ Như nhìn anh, nói một câu chào buổi sáng. Trước dáng vẻ hết sức bình thường ấy, Tôn Duy thầm nghĩ rằng có lẽ cô chẳng để tâm gì đến cái hôn hụt đêm qua. Với những suy nghĩ miên man, anh không hề để ý cô hầu đặt đĩa thức ăn trước mặt mình tự lúc nào, rồi hỏi vài câu mà anh chỉ đáp bằng sự vô thức.

– Lát nữa chú định đến công ti như thế nào? – Đỗ Như thình lình hỏi.

Tôn Duy thoát khỏi mớ suy diễn vẩn vơ trong đầu, đáp: “Có lẽ bằng xe buýt, xe tôi hôm qua vẫn còn ở công ti”.

– Vậy chú cứ đi chung xe với tôi.

– Tôi nghĩ không nên, để nhân viên trong công ti bắt gặp chúng ta xuống cùng một chiếc xe thì thể nào cũng bị bàn tán, với cô điều đó chẳng tốt chút nào.

Đỗ Như thấy buồn cười, bản tính cẩn thận quá mức của Tôn Duy chắc không bao giờ thay đổi, mà thiết nghĩ lí nào một giám đốc như cô lại ngây thơ đến thế.

– Thì tôi sẽ bảo tài xế dừng xe cách công ti một quãng rồi chú xuống xe là ok.

Tôn Duy khẽ đảo mắt, hẳn bây giờ mới phát hiện mình “tính già hoá non” mất rồi. Nhưng anh để ý một điều, cách hành xử lẫn giải quyết vấn đề từ Đỗ Như đã chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều. So với hai tháng trước, ngoài việc thích gây phiền phức cho người khác thì cô chủ họ Đỗ này vẫn chỉ là cô bé ham vui. Vậy mà sau một thời gian ngắn thôi, Đỗ Như thay đổi hoàn toàn. Nguyên nhân có lẽ do cái chết của bà chủ Đỗ. Quả chẳng sai, trải qua biến cố rồi thì tự khắc sẽ trưởng thành.

Quan sát Đỗ Như vừa dùng bữa vừa trầm tư suy nghĩ, Tôn Duy bất giác thấy cô trở nên quyến rũ lạ lùng. Cái khí chất khác lạ đó toát lên qua đôi mắt, cái miệng, gương mặt, dáng ngồi và cả thân hình. Nhìn chăm chú được một lúc, Tôn Duy sực tỉnh đồng thời khẽ lắc đầu. Tỉnh lại đi nào! Rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy? Trở thành kẻ biến thái với cái việc nhìn trộm Đỗ Như rồi thích thú trước những ý nghĩ “ám muội” về cô ư? Anh chàng họ Tôn chẳng rõ mình bị gì nữa! Dẫu anh không ngừng trấn tĩnh bản thân nhưng có điều chắc chắn rằng, giờ đây anh đã nhìn Đỗ Như bằng một ánh mắt khác xưa…

Như đã nói, Tôn Duy cùng Đỗ Như đến công ti Hoàng Hiệp. Theo căn dặn, tài xế dừng xe lại ở vị trí thích hợp để Tôn Duy có thể xuống xe mà không bị người của công ti bắt gặp. Dõi theo chiếc xe hơi chạy về phía cánh cổng sang trọng, Tôn Duy nén tiếng thở mạnh rồi cất bước. Hôm nay vẫn sẽ là một ngày khó khăn.

Vào phòng làm việc, Tôn Duy bắt gặp cảnh các đồng nghiệp đang tụm lại bàn tán rôm rả vấn đề thú vị nào đấy. Vừa đặt chiếc cặp lên bàn làm việc, anh đã nghe:

– Nghe đâu hôm nay giám đốc Nguyễn Thái Bá sẽ đến đây trao đổi về việc gia hạn nợ cho công ti chúng ta.

– Thế à? Sao nghe phong thanh Hoàng Hiệp nợ Bá Nghiệp số tiền không nhỏ đâu, giờ lại đang lúc khó khăn lý nào ông ta đồng ý cho gia hạn nợ sao?

Trong khi ai nấy đều khó hiểu thì Tôn Duy thoáng im lặng, tiếp theo thì chẳng để ý nữa mà ngồi xuống chuẩn bị làm việc. Anh là kẻ hiểu rõ nhất cái “sự tình” trong chuyện này, lại nhớ đến hôm qua lão giám đốc họ Nguyễn bị anh quay lén cảnh mây mưa rồi mặt xanh mày xám, cố nuốt cơn phẫn uất mà đồng ý điều kiện gia hạn nợ. Cười khỉnh xong, Tôn Duy nghĩ đến Ngọc Thuỳ. Đến giờ cái việc chứng kiến vợ mình ngoại tình với gã đàn ông khác, đối với anh mà nói vẫn còn quá bất ngờ. Nhưng suy cho cùng biết rõ sự thật vẫn tốt hơn nhiều so với bị lừa gạt. Hiện tại điều anh cần làm là chuẩn bị liên hệ với luật sư để làm giấy tờ li hôn, ngày hai vợ chồng ra toàn án chắc không còn lâu nữa. Cho đến giờ chàng trai ấy đã hiểu, “vở kịch hạnh phúc” mà hai người cùng đóng cũng phải đến lúc hạ màn, tiếc rằng nó lại mang một cái kết bi kịch.

Lúc này trong phòng họp, Đỗ Như cùng ban điều hành đang có mặt cuộc trao đổi với Nguyễn Thái Bá về vấn đề nợ nần của công ti Hoàng Hiệp. Cũng giống như các nhân viên, mọi người trong ban điều hành bất ngờ khi người đứng đầu một công ti hùng mạnh như Bá Nghiệp lại đồng ý gia hạn trả nợ đến sáu tháng. Trong khi trước đó ai nấy đều tin chắc rằng ông sẽ không ngừng gửi “tối hậu thư” đến để thúc giục Hoàng Hiệp trả nợ mau chóng. Không mấy để tâm đến những nét mặt đang ngạc nhiên tại đây, Thái Bá cất tiếng, vẫn cố giữ vẻ hoà hảo:

– Sự kí kết này đã làm Đỗ giám đốc hài lòng chưa?

– Tôi vô cùng cảm kích sự rộng lượng của Nguyễn giám đốc dành cho Hoàng Hiệp. Tôi nhất định sẽ trả lợi nhuận hàng tháng đầy đủ như trong hợp đồng.

– Đỗ giám đốc quá lời, chẳng qua là tôi đánh giá sai khả năng của cô thôi…

Trông nụ cười thân thiện nhưng hàm chứa sự mỉa mai đến cay nghiệt ấy, Đỗ Như kín đáo cười thầm. Cô hiểu lão cáo già đó đang rất, rất căm hận mình ấy vậy vẫn phải làm bộ như chẳng có gì, cười cười nói nói hệt kiểu hai bên vẫn đang hợp tác trên tinh thần hoà hảo. Từng lời nói, ánh mắt của ông ta, khiến cô cảm giác người đàn ông đáng sợ ấy chỉ muốn băm vằm cái kẻ đang ngồi trước mặt mình.

Buổi họp kết thúc, âm thanh bàn luận khe khẽ từ ban điều hành Hoàng Hiệp vẫn còn. Chẳng ai ngờ Đỗ Như có thể thuyết phục được vị giám đốc kiêu ngạo như Thái Bá. Hẳn, giờ đây họ đã mang cái nhìn tin tưởng hơn vào nữ giám đốc trẻ tuổi.

Khi cửa phòng họp mở, Đỗ Như theo phép lịch sự bắt tay Thái Bá. Và ông ta chưa buông ra vội mà còn siết chặt tay cô hơn, đến mức cảm nhận được cái đau đầy khó chịu. Dù thế Đỗ Như cố giữ nét mặt bình thường, nghe ông nói khẽ:

– Tôi sẽ chống mắt chờ xem, cô và cả tên Tôn Duy đó sẽ làm cách nào để vực dậy một công ti sắp sụp đổ như Hoàng Hiệp.

Biết mọi người vẫn đang quan sát, Đỗ Như chẳng phản ứng gì ngoài một nụ cười vui vẻ, trả lời lại câu thách thức từ đối phương bằng câu ngắn ngủi:

– Nguyễn giám đốc về cẩn thận.

Thái Bá chiếu tia nhìn sắc lẻm về phía Đỗ Như, cô gái này đã khác nhiều rồi, không còn như ông nghĩ nữa. Cũng bởi dáng vẻ hết sức thản nhiên đó càng khiến sự tức giận trong ông ta thêm bùng phát. Thoáng cười kinh bỉ, ông rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng bực mình ấy, Đỗ Như thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Duy tình cờ gặp Đỗ Như và một số trưởng phòng đi ra từ phía phòng họp. Trông vẻ mặt thoải mái của họ thì anh chắc rằng, cuộc thương thảo kia với Nguyễn Thái Bá đã thành công. Anh dừng lại, cúi đầu chào họ. Đỗ Như muốn nán lại nói chuyện với anh nên bảo các trưởng phòng đi trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN