Chú Hãy Ngủ Với Tôi - Chương 35: Ngôi nhà ba người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Chú Hãy Ngủ Với Tôi


Chương 35: Ngôi nhà ba người


Trương Tân đang ngồi ở phòng khách công ti vì muốn gặp Đỗ Như để hỏi về kế hoạch làm việc trong tháng tới của Hoàng Hiệp. Và ngoài vấn đề chuyện công ra tất nhiên còn có chuyện tư, chính là cái việc mà suốt đêm qua khiến anh cứ băn khoăn mãi. Hôm nay vừa vào công ti, anh vô tình gặp Tôn Duy trước cửa thang máy, vẻ như anh chàng đó cũng thấy anh và đã cúi chào. Mối quan hệ không quen biết hiện nay khiến Trương Tân chẳng thể hỏi chuyện Tôn Duy được, chưa kể sẽ khiến những nhân viên khác đứng gần đó để ý đến thì không hay. Nên sau cùng anh đành mang những khúc mắc ở trong lòng mà ngồi chờ Đỗ Như.

Tiếng chào của cô thư ký giúp Trương Tân thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu, liền ngước mặt lên nhìn Đỗ Như đang tiến về phía mình. Cô hỏi anh vài câu rồi cả hai cùng đến phòng họp, dự định sẽ họp bàn rõ ràng về những chiến lược sắp tới của Hoàng Hiệp. Trương Tân thấy cũng rất tiện, trên đường đi anh có thể hỏi riêng Đỗ Như về những điều mà bản thân đang bận tâm.

Bước song song với Trương Tân trên dãy hành lang vắng vẻ, Đỗ Như khẽ đưa mắt nhìn cô thư ký riêng đang đi cách một khoảng khá xa ở phía sau, bấy giờ mới lên tiếng nói luôn vì biết rõ anh cũng sẽ hỏi mình:

– Anh đang muốn biết về mối quan hệ giữa em và Tôn Duy?

Trương Tân ngạc nhiên tự hỏi, Đỗ Như đã trở nên tinh tế từ lúc nào vậy? Lúc trước cô vốn vô tâm vì bản tính kiêu kỳ, nhưng chính như thế càng khiến anh có thêm thú vị về cô tiểu thư họ Đỗ của hiện tại hơn.

– Em không ngại nếu cho anh câu trả lời chứ?

Đỗ Như cười nhẹ, cảm giác anh chẳng thay đổi gì, vẫn rất chiều ý đối phương.

– Tôn Duy là nhân viên kế toán của công ti, vài tháng trước em với chú ấy xảy ra vài chuyện, sau cùng trở thành bạn của nhau. Thời gian qua chú ấy giúp em rất nhiều. Tôn Duy sắp li dị vợ, căn nhà hiện tại chú ấy vẫn để cho vợ sống, vì vậy em đã ngỏ lời mời chú ấy về ở tạm nhà mình một thời gian.

– Anh nghĩ anh ta không già đến mức để em gọi bằng “chú” đâu.

Sự khó hiểu từ Trương Tân khiến Đỗ Như chợt nhớ đến biểu hiện cay cú khó chịu của Tôn Duy khi lần đầu hai người gặp gỡ và cả lúc nghe cô gọi mình bằng “chú”, nó khiến cô buồn cười. Về sau gọi mãi cũng thành quen.

– Chú ấy hơn ba mươi, là do lúc đầu em thích gọi như vậy, giờ không sửa được.

Trương Tân quan sát nét mặt vui vẻ cùng nụ cười ý nhị trên môi Đỗ Như. Bạn bè? Biểu hiện khác lạ của cô gái khiến anh không tin rằng, giữa hai người chỉ đơn thuần là bạn bè. Chưa kể, anh dễ dàng nhận thái độ quan tâm kín đáo từ Tôn Duy dành cho Đỗ Như. Im lặng vài phút, anh nói tiếp:

– Cho dù thế nào đi nữa, anh thấy cũng không nên để một người đàn ông ở cùng một nhà với em. Những chuyện dễ mang lại rắc rối thì tốt nhất nên tránh.

Đỗ Như cười phì trước dáng vẻ lo lắng ấy, bởi cô là người hiểu rõ nhất rằng sẽ chẳng có rắc rối nào xảy ra đâu. Cô hiểu anh muốn ám chỉ điều gì, nhưng nếu anh mà biết được cô với Tôn Duy đã từng ngủ với nhau rồi thì hẳn sẽ sốc lắm.

– Em sẽ cố gắng để không xảy ra chuyện gì hết.

– Nhưng anh vẫn chẳng thể yên tâm…

Đỗ Như phả ra một luồng khí nhẹ, hỏi bạn trai cũ muốn mình phải làm gì thì mới yên tâm. Đối diện, Trương Tân khẽ đảo mắt bởi trước đó đã nghĩ ra một đối sách rồi. Chỉ là anh còn chút phân vân, liệu như thế có “mặt dày” chăng? Nhưng giữa một bên là việc để mặc Đỗ Như và Tôn Duy ở chung một nhà với một bên là lòng tự tôn chẳng mấy cần thiết thì anh không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

– Anh có một ý kiến thế này…

Chẳng rõ đấy là gì mà đối diện, Đỗ Như nghiêng đầu chớp rồi mắt nhìn anh.

***

Chiều nay tan việc như mọi ngày, Tôn Duy rời khỏi công ti và lái xe về nhà họ Đỗ. Trên đường đi, anh liên tục nghĩ đến chuyện tối hôm qua Trương Tân đã phát hiện mình hiện đang sống chung nhà với Đỗ Như. Rồi cả sáng nay khi hai người gặp nhau ở trước thang máy, anh nhận ra gương mặt Trương Tân mang vẻ trầm tư, chắc là anh ta rất muốn hỏi về vấn đề đó. Tôn Duy vỗ nhẹ vào vô lăng, tiếng thở dài cũng đi ra theo, tự nhủ liệu có nên sang nhà thằng bạn đồng nghiệp độc thân ở nhờ vài tháng chờ đến lúc thủ tục li dị hoàn tất?

Tôn Duy bắt gặp xe hơi của Đỗ Như ở trong sân vườn, liền nghĩ sao hôm nay cô lại về sớm như thế. Anh liền xuống xe, nhanh chóng bước vội vào nhà. Nhưng niềm vui trên mặt lập tức biến mất vì trong phòng khách ngoài Đỗ Như ra, anh còn thấy có Trương Tân. Hai người nói chuyện gì đó rất vui vẻ, và nó ngừng lại khi họ cùng thấy Tôn Duy xuất hiện. Ban đầu có chút bối rối nhưng rồi anh chàng cũng lấy lại dáng vẻ bình thường, đến chỗ hai người kia, mỉm cười thay lời chào.

– Chú về đúng lúc lắm, tôi có chuyện này muốn nói.

Trong suốt quá trình kéo ghế ra và ngồi xuống, Tôn Duy để ý ánh mắt dò xét tế nhị từ phía Trương Tân, bản thân bắt đầu nghĩ “chuyện này” hẳn không đơn giản. Chờ Tôn Duy yên vị xong, Đỗ Như nói một cách chậm rãi:

– Tình hình là tôi đã giải thích với Trương Tân về quan hệ của chúng ta, chỉ đơn giản là bạn bè, cũng như lý do chú ở nhà tôi. Nhưng anh ấy vẫn có chút lo lắng nên đã hỏi ý tôi rằng, liệu anh ấy có thể đến sống cùng chúng ta trong khoảng thời gian vẫn còn ở Việt Nam không? Chú thấy thế nào…?

Sự thật thì Tôn Duy đã ngồi bất động trong một chốc, cái nhìn cũng đầy kinh ngạc. Trương Tân cũng muốn sống ở nhà họ Đỗ? Căn nhà này bây giờ, ngoài người hầu ra, thì gần như là nhà của ba người theo một mối quan hệ “phức tạp” thế này ư? Dẫu đầu óc trống rỗng nhưng Tôn Duy vẫn tự nhủ phải tỏ ra bình thường bởi lần thứ hai, anh lại bắt gặp tia nhìn dò xét kín đáo của chàng trai ngồi trước mặt.

– Tôi nghĩ là cô hiểu lầm ở đây rồi. Tôi chỉ là người ở nhờ, còn cô mới là chủ nhà, vì vậy cô muốn cho ai đến ở chung là quyết định ở cô, tôi đâu thể có ý kiến.

– Ừm vì chúng ta sẽ sống chung một nhà nên vấn đề thoải mái phải được xem xét. Tôi biết chú nghĩ gì nhưng vẫn muốn nói cho chú biết rõ ràng như thế.

– Cô đừng để ý đến tôi, tất cả tuỳ theo ý cô.

Chẳng rõ có phải do suy nghĩ nhiều quá hay không mà Đỗ Như cảm giác nụ cười trên môi Tôn Duy gượng gạo làm sao, như thể anh đang có một chuyện gì đấy nặng nề ở trong lòng. Không muốn anh thêm khó xử, cô liền gật đầu:

– Thế thì được rồi. Có hai người đàn ông tốt bụng ở chung thì tôi quá yên tâm.

Tôn Duy buồn cười khi nghe câu nói láu lỉnh, hài hước đó. Tiếp theo, anh thấy Trương Tân đứng dậy đồng thời đưa tay về phía mình. Theo phép lịch sự, anh cũng đứng lên bắt tay và đón nhận một nụ cười thân thiện của đối phương.

– Thời gian qua cảm ơn anh Tôn đã giúp đỡ Đỗ Như. Từ giờ, anh không cần phải quá để tâm đến cô ấy nữa vì tôi đã ở đây rồi!

Tôn Duy không ngốc đến nỗi không nhận ra “kẻ địch” đang ngấm ngầm gửi đến mình “tối hậu thư”. Và điều đó có nghĩa, Trương Tân cũng lờ mờ nhận thấy sự “không bình thường” trong mối quan hệ giữa anh với Đỗ Như. Tôn Duy không đáp lời, cũng chẳng có bất kỳ biểu hiện nào ngoài việc đón lấy cái siết tay thật mạnh mẽ kia. Thời gian tới sẽ ra sao đây…?

***

Trong một căn phòng của khách sạn hạng sang, trên chiếc giường thơm mùi hoa hồng, Thái Bá cùng Ngọc Thùy đang làm tình điên cuồng. Kể từ sau khi Tôn Duy quyết định li dị, cô vợ họ Phan càng tự do thoải mái ở bên cạnh người tình giàu có và cuồng nhiệt này. Cứ cách hai ngày là họ lại lên giường với nhau, cùng trải qua đam mê nhục dục, những đêm rực lửa nồng nàn.

Thân thể trần truồng lấm tấm mồ hôi, ánh đèn ngủ soi rõ từng đường cong gợi cảm, Ngọc Thùy nhắm mắt thưởng thức những cái vuốt ve mạnh bạo, cùng những nụ hôn ướt át trên từng ngóc ngách sâu kín nhất. Cô nàng chìm trong đê mê ái tình với âm thanh rên rỉ không ngừng. Khuôn ngực căng tròn cứ lắc nhẹ sau những lần “nhấp nhô” cùng tình nhân. Gương mặt xinh đẹp đầy gợi tình, hàng mi khép hờ, mái tóc đen tung xoã trên giường, trông Ngọc Thùy vô cùng quyến rũ.

Và dù rằng, cảm xúc của cô nhân tình trẻ tuổi đang trong lúc cao trào nhất đồng thời dáng vẻ cũng đẹp đẽ nhất ấy vậy Thái Bá lại không mấy thích thú gì giống mọi lần. Người đàn ông dục vọng đó vẫn làm tình điên cuồng, nhưng vẻ như chỉ là theo bản năng từ sự ham muốn, vì tâm trí ông ta đang nghĩ về chuyện khác. Chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi vấn đề cứ lởn vởn trong đầu ông lại liên quan đến Đỗ Như và Hoàng Hiệp! Cái chuyện một tổng giám đốc Việt kiều bên Mỹ điều hành tổng công ti tầm cỡ như Nior, lại chấp nhận đầu tư vốn cho công ti sắp sụp đến nơi kia, sao không khiến Thái Bá kinh ngạc cơ chứ!

Lúc nghe thư ký báo lại, người đàn ông uy quyền này đã tưởng mình nghe nhầm. Kinh ngạc rồi tự hỏi, tại sao lại có chuyện vô lý đến mức khó tin như vậy? Nhưng sau đó, một người quỷ quyệt như Thái Bá cũng dễ dàng đoán ra, chắc chắn tay tổng giám đốc Trương Tân ấy có sự liên hệ đặc biệt với Đỗ Như. Cũng bởi thế càng khiến ông thêm giận dữ lẫn căm ghét.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN