Chú Hãy Ngủ Với Tôi - Chương 40: Đó là điều duy nhất tôi có thể cho cô ấy!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
371


Chú Hãy Ngủ Với Tôi


Chương 40: Đó là điều duy nhất tôi có thể cho cô ấy!


Đỗ Như đến một tiệm cà phê vì có cuộc hẹn với Trương Tân, bản thân cũng lấy làm lạ khi anh không hẹn gặp ở công ti mà lại là bên ngoài. Cô đoán, hẳn chuyện anh muốn nói với mình không liên quan gì đến công việc. Đỗ Như nghĩ vậy khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thấy Trương Tân mang nét mặt trầm tư, mới hỏi: “Anh hẹn em ra đây có gì không?”.

Im lặng vài phút, Trương Tân liền đặt lên bàn một tờ A4 chi chít chữ và đẩy nhẹ về phía Đỗ Như có ý muốn cô hãy đọc nó. Đỗ Như vừa khó hiểu vừa cầm lên xem, đôi mắt khựng lại bởi đọc rõ năm từ “Bản hợp đồng ngoại tình”. Trong một thoáng bất động, cô liền ngước lên nhìn anh:

– Ở đâu anh có cái này?

– Xin lỗi vì đã tuỳ tiện lấy nó trong laptop của em. – Trương Tân bảo – Nhưng giờ vậy mà anh biết được cái bí mật chấn động của bạn gái cũ. Em có thể giải thích cho anh chuyện này được không?

Đúng là Đỗ Như có hơi bất ngờ khi Trương Tân phát hiện ra bản hợp đồng này, tuy nhiên bản thân không thấy có lỗi gì hay muốn tránh né, nghĩ rằng có lẽ đến nước này cô cũng nên cho “bạn trai cũ” biết rõ mối quan hệ giữa mình với Tôn Duy, kể cả chuyện gì đã diễn ra suốt thời gian anh từ bỏ cô và sang Mỹ. Đỗ Như bắt đầu kể lại sự việc…

Sau khi nghe xong, Trương Tân vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Có thể nào sau khi chia tay, Đỗ Như lại quan hệ với một người đàn ông đã có vợ!

– Sao em lại hành xử nông nỗi như thế?

– Đó là sự quyết định của em, có thể không được đứng đắn và đàng hoàng nhưng em biết rõ mình muốn gì vào lúc đó. – Đỗ Như bình thản.

– Em làm thế chẳng khác nào kẻ thứ ba, chen chân vào gia đình người ta?

– Phải, em đã sai và cuối cùng em cũng bị trừng phạt rồi.

– Lý do gì khiến em phải đi đến bước đường này?

Đỗ Như nhìn chằm chằm Trương Tân, cất giọng thật chậm rãi:

– Trương Tân, anh có biết lúc ấy em đau khổ đến dường nào không? Anh đơn giản chỉ buông một lời chia tay rồi từ bỏ em chẳng chút do dự! Mắc bệnh tim, lại không ai quan tâm yêu thương, khi đó em chỉ có tuyệt vọng và đau khổ! Em chỉ muốn chết đi cho xong! Nhưng đáng ra em nên tự tử, vậy mà sau cùng vì nông nỗi em lại kéo Tôn Duy vào chuyện tệ hại đó như thể thoả mãn bản thân. Với anh ấy, em đã không công bằng! Còn anh, Trương Tân? Khi em cần anh nhất thì anh đang ở đâu?

Trương Tân bất động, bắt gặp trong đôi mắt kia như đang có nước, chỉ chờ một cái chớp mắt là trào ra ngay. Đỗ Như hỏi anh đầy vẻ oán trách và điều này khiến anh không cách nào trả lời được. Đúng như cô nói, chính anh bỏ rơi cô trước, để cô vừa mang căn bệnh hiểm nghèo vừa đau khổ vì tình yêu. Nếu là anh, hẳn bản thân cũng sẽ suy sụp như vậy! Trương Tân nhẹ nhàng nắm tay Đỗ Như, nửa xoa dịu nửa muốn xin lỗi.

– Đỗ Như, anh biết bản thân đã sai! Anh sẽ không chất vấn em về chuyện này nữa, cũng không quan tâm về mối quan hệ của em với Tôn Duy. Kể từ giờ, anh sẽ dành hết tình cảm cho em và chúng ta hãy bắt đầu lại!

Bất giác, Đỗ Như rút tay lại, hệt như đưa ra câu trả lời. Cô đối với Trương Tân đã không còn cảm giác yêu thương của trước đây, việc anh bỏ rơi mình, không ở bên cạnh mỗi khi cô cần đến, chính những điều đó đã chấm dứt tình cảm cô dành cho anh suốt ngần ấy năm. Gương vỡ có thể lành sao?

– Hiện tại, em chỉ muốn chúng ta là bạn…

– Em có yêu Tôn Duy không?

Câu cắt ngang của Trương Tân vừa dứt thì chuông điện thoại reo, Đỗ Như mau chóng bắt máy. Chẳng rõ đầu dây bên kia đề cập đến chuyện gì mà trông vẻ mặt cô khá khẩn trương. Cúp máy, cô liền đứng dậy nói rằng mình có chuyện quan trọng phải đi bây giờ và hẹn gặp lại anh ở công ti. Trương Tân dõi theo bóng dáng hối hả của Đỗ Như, ruốt cuộc vẫn chưa nhận được đáp án từ cô…

***

Không biết Đỗ Như đi đâu nên Trương Tân đành đến Hoàng Hiệp chờ cô về. Vừa rời khỏi thang máy, anh tình cờ gặp Tôn Duy. Hai người đứng nhìn nhau khoảng mấy phút, tiếp theo thì Trương Tân bảo có chuyện muốn nói.

Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông diễn ra ở hành lang vắng vẻ. Trương Tân không vòng vo nữa mà đề cập vào vấn đề chính:

– Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau. Tôi không thích rào trước đón sau nên sẽ nói thẳng: tôi đã biết mối quan hệ giữa anh với Đỗ Như là gì, cũng như bản hợp đồng ngoại tình mà hai người đã ký kết!

Tôn Duy có hơi bất ngờ, tuy nhiên anh cũng giống hệt Đỗ Như, đều không hề chối bỏ hay tránh né gì: “Là Đỗ Như nói cho ngài biết à?”.

– Chuyện đấy có gì quan trọng?

– Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nếu cô ấy nói thì tôi chẳng có gì phàn nàn!

Trước câu đáp lời ẩn ý của Tôn Duy, Trương Tân hạ giọng thật trầm:

– Tôi muốn anh hãy rời xa Đỗ Như!

Tôn Duy cũng đoán được phần nào anh chàng tổng giám đốc này sẽ yêu cầu mình như vậy, và bản thân cũng đã có câu trả lời chắc chắn:

– Xin lỗi ngài, riêng chuyện này thì tôi không thể nghe theo.

– Anh là người đã có vợ!

– Tôi đang làm thủ tục ly hôn.

– Điều đó chẳng liên quan gì cả… Vấn đề là vào lúc ấy, anh nên ngăn cản Đỗ Như, vậy mà anh vẫn “tiếp tay” với cô ấy, đó gọi là ngoại tình!

– Nếu ngài chưa hiểu rõ ngọn nguồn thì đừng phán xét như thế! – Tôn Duy rành rọt – Đúng, tôi là người chồng tồi, một thằng đàn ông khốn nạn! Nhưng khi đó tôi chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài việc nghe theo Đỗ Như, bởi cô ấy dùng gia thế ép buộc tôi! Thời buổi này, nếu không có công ăn việc làm thì sao sống đây? Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn trách Đỗ Như… Vì bản thân tôi cũng đã thương cảm cho cô ấy đang mắc bệnh tim và bị bỏ rơi.

– Ý anh là điều anh làm không sai?

– Ý tôi muốn nói mọi chuyện đều có hai mặt, đôi khi không thể nói rõ ràng là đúng hay là sai! Cũng như tôi ngoại tình với Đỗ Như thì khi đó, vợ tôi cũng đang ngoại tình với người khác! Tôi có lỗi với vợ nhưng đồng thời cô ấy cũng đã có lỗi với tôi suốt hai năm qua…

Trương Tân nhíu mày, rốt cuộc thì cái chuyện này đúng là rắc rối hơn anh tưởng! Mối quan hệ giữa Tôn Duy, Đỗ Như và vợ anh, chẳng khác nào một vòng tròn không lối thoát, khiến người ta chẳng biết phán xét ra sao! Người này có lỗi với người kia, nhưng người kia cũng có lỗi trước với người này rồi.

– Nhưng dù thế nào đi nữa, sai cũng là sai! Tôi không nguỵ biện cho bản thân mình, và đấy là lý do tôi ly hôn để chấm dứt những sai lầm không hồi kết này. Xem như đó là sự trừng phạt dành cho tôi. Và tôi muốn bắt đầu lại mọi thứ với Đỗ Như, bằng tình yêu thật sự chứ không vì lý do nào khác! Có thể chúng tôi không đáng được tha thứ nhưng tôi chẳng bận tâm, tôi chỉ cần cô ấy ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi!

Trương Tân hoàn toàn im lặng trước những lời giải bày của Tôn Duy, tiếp theo đột nhiên hỏi một câu:

– Người không có gì như anh sẽ mang lại cho Đỗ Như những gì?

– Một nhân viên nghèo như tôi không có tiền bạc cũng không có tài sản, tôi chẳng thể mang lại cho Đỗ Như sự giàu sang nhưng thiết nghĩ, cô ấy không thiếu tiền! Thứ cô ấy thiếu là một người đàn ông có thể che chở cô ấy cả đời! Và đấy cũng là điều duy nhất tôi có thể cho cô ấy.

Cúi chào cho đúng phép tắc xong, Tôn Duy nhanh chóng rời đi. Còn lại một mình, Trương Tân đã đứng bất động khá lâu…

***

Đỗ Như đang ở sở cảnh sát. Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được tung tích của năm nhân viên từng trong nhóm kiểm tra chất lượng sản phẩm của Hoàng Hiệp, có liên quan đến chất gây viêm da của EyeMax Girl. Bên phía công ti đã nhờ cảnh sát điều tra giúp vụ việc này, và lần lượt tìm thấy năm người ở tại các tỉnh khác nhau. Vẻ như sau khi rời khỏi Hoàng Hiệp, mỗi người đều rời khỏi thành phố và về những nơi khá heo hút.

– Chúng ta đã tìm hiểu và tra hỏi năm người, hai trong số họ vẫn im lặng, còn ba người kia khai rằng do giám đốc Nguyễn Thái Bá thuê họ bỏ chất viêm da vào sản phẩm mới hòng khiến Hoàng Hiệp mất uy tín.

– Cái gì? Nguyễn Thái Bá? – Đỗ Như không khỏi kinh ngạc – Vậy ra chính ông ta là kẻ đứng phía sau dàn dựng mọi chuyện?

– Đây chỉ mới là lời khai từ một phía, chúng tôi phải mời giám đốc Nguyễn Thái Bá về đồn thẩm tra. Khi nào có tin tức sẽ báo cho cô biết!

***

Thấy Đỗ Như trở về, Trương Tân hỏi cô vừa đi đâu. Mau chóng ngồi xuống, Đỗ Như kể lại mọi chuyện cho anh nghe…

– Có nghĩa chính Nguyễn Thái Bá đã làm hại Hoàng Hiệp?

Trước câu hỏi kinh ngạc của chàng trai, Đỗ Như mang chất giọng suy tư:

– Vẫn phải chờ việc điều tra từ phía cảnh sát đã. Nhưng hết ba trong năm người khai như thế thì khả năng lão Thái Bá chính là kẻ đứng phía sau vụ EyeMax Girl! Nếu đúng vậy thì lão cáo già đó quá bỉ ổi!

– Chỉ cần cảnh sát khẳng định chính Nguyễn Thái Bá thuê năm người đó thì xem như tiếng oan của Hoàng Hiệp sẽ được xoá! Khi ấy, chúng ta sẽ mở một cuộc họp báo để báo tin cho khách hàng biết đồng thời nói rõ sản phẩm Spring Candles là của Hoàng Hiệp sản xuất.

Đỗ Như gật đầu đồng ý, lòng hi vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ dần mở ra với Hoàng Hiệp. Còn với Thái Bá, nếu ông ta gây ra chuyện xấu thì phải trả giá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN