Chú Kim Trọng
Bể dâu
Tư Kiều bồng cháu nội vô trong nhà quay sang con dâu nói:
-con ghé nhà chưa
-dạ chưa
Ông nghe con dâu trả lời mà cái dạ ông ưng quá đổi. Quay sang bà Tư, ông căn dặn:
-bà lo sắm sửa chút đồ, để tui sang thưa chuyện với anh chị sui còn Con Bích lo dọn dẹp nhà cửa, để chị hai bây nghỉ ngơi nha.
Ông sui gia, mà lão nông tư Kiều nhắc đến là thân phụ của Trọng
Ông có biệt danh là ông năm Tà Đạo. Tên cúng cơm là:
Tống Sĩ Đạo nhưng ông lại là người phản đối kiểu làm ăn hợp tác xã, nên bỏ ra làm ăn riêng lẻ. Ông chủ nhiệm hợp tác xã gọi ông là lão tà, rồi từ đó chết tên là ông năm Tà Đạo
Xét về mặt ăn nhậu, năm Tà Đạo danh trấn liên phường, với chiêu thức hỗn nguyên tịch lịch bia rượu. Tức là đang rượu chuyển sang bia, hay đang bia chuyển sang rượu đều được tuốt luốt. Nhưng năm Tà Đạo rất bản lĩnh, không lầy lội và rất phong độ nên giới ăn nhậu rất kiêng nể. Tư Kiều là đệ nhất cao thủ rượu, nhưng ổng chỉ uống rượu của ổng nấu mà thôi
Mà rượu Tư Kiều, thì không bán lẻ, chỉ giỗ chạp, cưới xin, ma chay đến đặt hàng thì lão mới xuất kho
Thương hiệu rượu Tư Kiều có tiếng ở địa phương, nhưng có được rượu Tư Kiều để lai rai chơi là một việc vô cùng khó khăn . Có một dạo kho rượu nhà lão cháy hàng do cưới xin nhiều quá cỡ thợ mộc, nhà hàng xóm có tang, sang cầu cạnh rượu, y la làng:
-chết thì cũng báo trước một tiếng để mà lo nấu cho kịp rượu, làm một cái thình lình ai mà trở tay cho kịp đây!
Cái giai thoại, chết phải báo trước để mà có rượu Tư Kiều chứng tỏ rượu của lão được xếp hạng danh bất hư truyền
Với năm Tà Đạo đệ nhất bia bọt, một can rượu Tư Kiều chánh hiệu dùng để lai rai chơi là một món quà vô cùng ý nghĩa
Mối hiềm khích giữa hai nhà vô tình bị đôi trẻ ly hương hóa giải trên đất khách quê người xa xôi. Đôi nhân tình trẻ sợ bị phản đối mà biệt vô âm tín gần chục năm trời tới khi một thằng cháu đích tôn ra đời, đôi trẻ mừng quá ôm con nhỏ về lại quê hương, mong muốn hai lão nông xóa bỏ hiềm khích kết tình thông gia.
Câu chuyện tình trên đảo tỵ nạn, là do trời xui đất khiến, đẩy mối quan hệ thù nghịch oan gia thành thông gia chi bảo( nhà hai bên nhất nam nhất nữ nên gọi là thông gia chi bảo)
Ôi thông gia chi bảo! Lão tư Kiều soạn cái khăn đóng, và bộ áo dài thường mặc để đi cúng đình, bộ lễ phục lão vừa ý nhất
Bà tư Kiều tốc hành ra chợ Giồng mua cho cháu đích tôn một bộ áo dài truyền thống với cái khăn đóng đỏ tươi, lão tư đắc ý lắm cười hề hề. Cậu nhóc sống ở Mỹ nói giọng Việt lơ lớ:
-ló mặc kỳ wwái mum ơi
Bà tư:
-nó cái thằng cha mày, kêu là ông nội nghe hôn
( xài ngôi thứ ba, ai cũng là nó)
Tư Kiều vốn rất thức thời, ông chỉ bảo thủ những gì truyền thống. Ông ôm cháu nội rồi nói:
-tụi bây ở chơi lâu lâu cho nó rành tiếng việt
-dạ tụi con ở chơi 3 tháng
-bây dẫn xấp nhỏ đi nhiều nơi cho nó nhớ, xứ mình tao già rồi không theo đặng đâu
-tụi con ở lì chỗ này, mai mốt phá hết rồi thì còn có cái để vấn vương
Tới đây thì ông tư im lặng
Bích âm thầm làm xong việc nhà, rồi kiếm cớ đi gặp Trọng. Cảm giác của nàng lúc này vô cùng hỗn loạn, vừa mừng cho anh hai vừa tủi cho thân mình vì cái tình cảm mới chớm sớm bị câu thông gia chi bảo đè chết trong tức tưởi.
Trọng hay tin chị hai về từ thông tấn xã bà Tám, ngoài chợ đang râm ran thêu dệt chuyện tình xa xứ giữa hai cựu thù nay thành thông gia. Đôi mắt y như nhòa đi khi biết rằng y khó có thể yêu nàng được nữa vì một hố sâu đạo lý luân thường ngăn cản. Y thấy tất cả đều dối trá, đều mơ hồ, y đã trót yêu nàng nhiều quá.
Y chạy nhanh ra thư viện, rồi ôm cái ghế mà nàng hay ngồi khóc trong tức tưởi.( chưa có main nào rồ như tên này)
Bích thừa cơ chở mẹ đi chợ nhìn vô thư viện thấy chiếc xe máy của người yêu, tay lái cô lảo đảo bất thường, mẹ vừa bước đi cô đã rồ ga chạy rồi nói gấp:
Mẹ cứ mua, hơn tiếng sau con quay lại
Cô cũng bay nhanh như Trọng vào trong, cô ngỡ ngàng khi thấy tình cảm sâu đậm mà Trọng dành cho mình.
Hai đứa như từ một hành tinh khác đến, họ chỉ biết nhau và hiểu nhau, mọi thứ xung quanh đều vô nghĩa
Góc nhỏ nơi hai đứa nhìn vào mắt nhau lần đầu tiên, chứng kiến những giọt nước mắt đắng cay và đầy tiếc nuối. Bích nằm trọn trong lòng người yêu thổn thức
-kiếp sau mình có nhau anh nhé
-sao ông trời lại cho mình số kiếp đau thương và tàn nhẫn quá.Anh không can tâm đâu
Bích nắm tay người yêu ép vào ngực. Con tim bé bỏng đang lịm chết từng giây
Trọng âu yếm mái tóc còn thoang thoảng hương bông dừa, y cuối xuống trao nàng một nụ hôn say đắm. Không gian như dừng lại .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!