Chủ Nhà Em Ấy Yêu Thầm Tôi - Chương 10: Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Chủ Nhà Em Ấy Yêu Thầm Tôi


Chương 10: Chương 10


Trong một con hẻm cũ ở phía tây bắc làng đại học, có một ngôi nhà cũ với mảnh sân trước nhà, ở trên sân ấy còn có một cái bàn mạt chược second-hand, và hiện giờ đang có bốn người ngồi trên bàn chơi mạt chược.
Xung quanh còn có hai ba khán giả đứng xem, vừa túm tụm nhìn họ chơi mạt chược vừa nghe ngóng họ tám chuyện với nhau.
Đàm Văn rút ra một con bài, sau đó đánh xuống: “Nhị Sách, anh Nghiêm nói chút nữa dẫn vợ đến đấy, cũng không biết cô gái được anh Nghiêm thích là người như thế nào nữa.”
“Cây vạn tuế ra hoa mà, chắc chắn đẹp lắm, đợi chút nữa là được nhìn đã mắt rồi, hai Văn.” Khâu Thần rút một con bài, thấy nó vô dụng nên quăng ra.
“Tôi đoán là người lao động trí óc, tuy Nghiêm Trì thường chơi với chúng ta nhưng cách xử xự vẫn còn đẹp chán, chắc tới tám phần là một cô sinh viên tri thức, nhất Sách.” Khang Thành ngậm điếu thuốc trong miệng, dù tay xoa mạt chược cũng không cản trở việc buôn chuyện của cậu ta.
Phí Dương vui vẻ gật đầu đồng ý: “Nói vậy lại đúng quá còn gì.”
“Vậy chắc mối này được lắm à nha.” Vợ của Đàm Văn là Tần Nhạn đang đứng sau lưng cười ha hả nói.
Khang Thành lại hút vào một hơi thuốc lá.
Phí Dương quăng con bài trong tay, ngửi thấy mùi thuốc lá thì nhíu mày: “Thôi thôi, chút nữa Nghiêm Trì dẫn người ta đến, mọi người nhớ kiềm chế lại, mấy lời thô tục cũng dẹp bớt, thuốc cũng đừng hút thêm, để mắc công dọa người ta chạy thì khổ.”
“Biết rồi anh Phí, đâu cần anh nói thêm đâu nè.” Khang Thành lấy ngón trỏ kẹp điếu thuốc xuống rồi gõ rớt tàn thuốc, nói với giọng thiếu kiên nhẫn.
“Biết thì tốt, khó lắm Nghiêm Trì mới gặp được người mình thích, bây giờ cũng không như hồi đó, chúng ta cũng chẳng giúp được gì, nên đừng làm khó đôi vợ chồng son.”
Đại ca Phí Dương đã ra mặt nói vậy, nên cả ba người trên bàn cũng biết điều kiềm lại thái độ cho ngay thẳng.
Nhưng cả ba còn chưa kịp làm gì thêm, thì Nghiêm Trì đã đưa Tô Ngộ đến.
“Xoa rồi hả, vậy không có chỗ cho em rồi.” Nghiêm Trì sải bước vào sân, cười cười dắt người bước đến.
Nghe thấy giọng nói của hắn, cả bốn người đang chơi và vài ba khán giả vây xem đều đồng loạt nhìn về phía sau Nghiêm Trì.
Nhìn thấy người đi theo sau hắn là một người đàn ông tuấn tú mặc đồ thể thao màu trắng, bọn họ bỗng khựng một chút, sau đó cố nhìn đằng sau người đàn ông lạ mặt này, thế nhưng không có gì hết, không hề có thêm ai khác nữa.
Khang Thành sặc thuốc lá, gãi đầu hỏi: “Nghiêm Trì, vợ mày đâu?”
Nghiêm Trì hất cằm về hướng Tô Ngộ, nhướng mắt: “Đang đứng đây chứ đâu.”
“…………….”
Bầu không khí như bị đóng băng.

Mọi người ở đây đều ngầm nói rất nhiều về đối tượng của Nghiêm Trì.

Xinh đẹp có, còn là người có văn hóa, hiền lành lương thiện, vân vân.

Thế nhưng chỉ duy nhất một việc chưa bàn đến, đó là việc hắn sẽ tìm một đối tượng là nam.
May là Phí Dương đã mau chóng phản ứng lại.
Gã còn nhớ đã từng hỏi Nghiêm Trì tại sao dạo đây quan tâm đến vị chủ nhà kiêm giáo viên đại học này quá vậy.

Mỗi ngày đều đặt cơm cho người ta, hỏi tới chỉ nói là do anh muốn gã làm, cuối cùng hóa ra là do thích người ta!
Đúng nhỉ, gã nên nhận ra từ sớm mới phải, đã nhiều năm qua đi nhưng Nghiêm Trì chưa từng động lòng trước cô gái nào, hay nói đúng hơn là hắn không có hứng thú với phụ nữ.
Lỗi tại gã không nhạy bén xíu nào thôi.
“Là thầy Tô sao.” Sau khi Phí Dương phản ứng lại, gã đã đứng dậy khỏi bàn để chào hỏi.
Gã vừa mở miệng, bầu không khí cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Tần Nhạn vội vàng tìm một cái ghế cho Tô Ngộ, rụt rè nói: “Mời, mời thầy ngồi.”
Tô Ngộ gật đầu với Phí Dương rồi quay sang lịch sự cảm ơn Tần Nhạn: “Cảm ơn.”
Nghiêm Trì cười ôm vai Tô Ngộ, giới thiệu với tất cả mọi người: “Đây là người yêu của em, tên Tô Ngộ.”
Sau đó, hắn cũng nhanh miệng giới thiệu lại mọi người cho Tô Ngộ biết: “Đây là Phí Dương, lúc trước em từng gặp rồi đấy, là ông chủ quán thịt nướng.

Còn đây là Khang Thành, Khâu Thần, Đàm Văn, và người này là vợ của Đàm Văn tên Tần Nhạn.”
Tô Ngộ gật gật đầu, vừa nghe thấy tên Đàm Văn thì đuôi lông mày chợt nhướng lên một chút.

“Rồi rồi, cái thằng nhóc này.”
Sau khi mọi người biết đối tượng yêu đương của Nghiêm Trì là nam, cũng bắt đầu lên tiếng ghẹo chọc Nghiêm Trì.
Dù có vợ là nam cũng hơi hú hồn thật, nhưng mọi người cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.
Những người ở đây đều là người từng sống dưới đáy xã hội, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua, giờ đây chỉ là một người đàn ông thôi, có vấn đề gì lớn đâu, đều là chuyện nhỏ nhặt cả.
Nghiêm Trì lắc đầu cười, lấy bao thuốc trong túi ra, đưa cho mỗi người một điếu.
Khâu Thần vui vẻ nhận lấy, cười hỏi: “Tiểu Tô làm nghề gì vậy, nghe giọng của anh Phí đây chắc hai người biết nhau trước rồi hả?”
“Biết chứ, làm sao mà không biết cho được.” Phí Dương cầm điếu thuốc mắc lên vành tai, hào hứng nói tiếp, “Tiểu Tô đây là giáo sư của đại học Thành đấy.”
“Quào, không ngờ thật đó.” Khang Thành bóp bóp điếu thuốc tốt của Nghiêm Trì vừa đưa, tuy muốn hút nhưng không dám hút, đưa lên môi ngậm chán rồi lại học theo Phí Dương mắc điếu thuốc lên vành tai.
Giờ chỉ còn mỗi Đàm Văn thấy xấu hổ khi đối mặt với Nghiêm Trì.
Lúc trước hắn còn tưởng Nghiêm Trì không thể làm chuyện ấy với phụ nữ.

Nhưng ai ngờ phương tiện kia xài vẫn tốt, thế nên mới thường hay gửi mấy cái đĩa cho hắn.
Cũng hết cách rồi, hồi trước kiếm sống khó khăn, cậu chỉ đành bán đĩa kiếm sống, muốn loại nào cũng có đủ hết.

Nhưng giờ an ninh trật tự tốt, internet cũng phát triển, nên mấy loại đĩa như vầy dần dần đều bị vứt bỏ đi.

Mà trong nhà cậu hàng tồn kho vứt thì thấy uổng, nên mới để đó làm quà tặng bạn cho vui.
Nếu biết được Nghiêm Trì thích đàn ông, thì cậu cũng chẳng thèm tặng đâu, không biết vị Tiểu Tô này có biết gì chưa nữa.
Trong lòng nghĩ vậy, Đàm Văn mới trộm nhìn Tô Ngộ, thấy vẻ mặt Tô Ngộ không có biểu cảm gì lạ mới thở phào yên tâm.

Lúc mọi người chào hỏi qua lại xong, thì thời gian cũng không còn sớm, Phí Dương phải vội về buôn bán, nên tự giác đứng dậy nhường chỗ cho Nghiêm Trì: “Mọi người chơi vui nha, khi nào có thời gian rảnh thì tụ họp ở nhà đi, anh sẽ tự tay xuống bếp nấu cho vợ chồng son hai người.”
“Được.” Nghiêm Trì đáp ứng, ngồi vào chỗ của Phí Dương, hơi nghiêng đầu nói nhỏ với Tô Ngộ, “Giờ anh đánh với họ, lát nữa sẽ đưa em đi ăn tối.”
Tô Ngộ gật đầu, kéo cái ghế Tần Nhạn vừa đưa qua cho anh, nghiêm túc ngồi kế bên Nghiêm Trì, cằm dựa vào vai hắn, tò mò nhìn hắn chơi mạt chược.
“Sao vậy, Tiểu Tô không đánh hả?” Khang Thành hỏi.
Nghiêm Trì cười nói: “Em ấy không biết đánh.”
“Mạt chược dễ học lắm, có thời gian thì học thử đi, để sau này rảnh rỗi ra xoa với tụi tôi cho đỡ chán.” Đàm văn ho một tiếng, coi như giảm bớt sự lúng túng rồi nói.
“Được.” Tô Ngộ tựa cằm lên vai Nghiêm Trì, nhẹ giọng đáp.
Nghiêm Trì ngạc nhiên nên nghiêng đầu hỏi anh: “Em muốn học hả?”
Tô Ngộ gật đầu: “Ừm.”
Nghiêm Trì nở nụ cười: “Vậy để anh dạy cho em.”
Tô Ngộ: “Được.”
Mặc dù Nghiêm Trì chơi dở tệ, nhưng dù gì cũng chơi bài này mười mấy năm, luật chơi đương nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vì vậy chơi trên dưới mười mấy vòng, đã giải thích cho Tô Ngộ hiểu gần hết.
“Cũng hiểu được chút, hay ván này em thử nhé.” Chơi gần mười mấy vòng, Nghiêm Trì cũng thua hơn 200, Tô Ngộ cảm thấy mình cũng hiểu sơ sơ nên cũng muốn ra trận thử xem sao.
“Được chứ.” Nghiêm Trì không đắn đo gì đứng dậy nhường chỗ cho anh, bỏ 200 tệ vào thùng tiền rồi mới đứng dậy.
Sau khi Tô Ngộ ngồi xuống, anh chậm chạp sờ bài rồi cầm bài, dù động tác hơi chậm nhưng cách chơi vẫn nắm rõ.
Ngoại trừ lần chơi đầu tiên thua vì chưa chơi quen ra, thì mấy trận sau đều thắng, mà động tác cũng ngày càng thuần thục.
“Ôi trời, làm thầy giáo có khác.” Đàm Văn ghen tị với vận may của Tô Ngộ, đánh ra một con bài.
“Ù.” Tô Ngộ nhìn con bài Đàm Văn vừa đánh, rồi đẩy luôn bài mình ra.
“Thua nữa rồi…” Đàm Văn nhéo nhéo ấn đường, nghĩ hoài vẫn không hiểu sai ở chỗ nào, vì từ lúc Tô Ngộ ngồi xuống, hắn cứ vậy mất tiền mãi.
Tới giờ đã thua gần hai ba trăm tệ, vợ cậu ta đứng sau lưng thấy cậu thua hoài nên nhéo muốn nát lưng cậu, giờ nguyên cái lưng đã bị nhéo đỏ hết.
Tô Ngộ hạ mắt không nói gì.
“Thôi không chơi, không chơi nữa, đói quá rồi, chắc lão Dương chuẩn bị xong rồi đấy, đi thôi, đi ăn nào.” Khâu Thần thấy bầu không khí trên bàn không đúng lắm, nên cậu đứng dậy xoa bụng rồi nói.

“Đi thôi, vì chầu này của lão Dương mà tôi đã thấy đói từ lúc sáng rồi đấy.” Khang Thành nháy mắt hiểu ngay suy nghĩ của Khâu Thần.
Nghiêm Trì cười cười: “Vậy thì đi, đừng để lão Dương phải hao công phí sức.”
Nghiêm Trì dẫn Tô Ngộ vừa đứng dậy khỏi bàn, cùng đi theo mọi người đi sâu vào con hẻm.
Trời lúc này xế chiều, sắc màu hoàng hôn màu cam kéo bóng người đổ dài trên gạch đá, một lúc sau họ đã đi đến một ngôi nhà kiểu cổ, mà nhà đó còn có ngạch cửa thấp hơn ngôi nhà hồi nãy.
Cửa nhà có hơi mục nát, lúc đẩy còn nghe tiếng cót két vang lên, thế nhưng tất cả mọi người đều không hề quan tâm tới.
“Lão Dương, chú chuẩn bị xong chưa? Con sắp chết đói rồi.” Khang Thành đẩy cửa tự nhiên bước vào.
“Xong rồi, đợi có mấy đứa thôi.” Trong căn nhà có một người đàn ông hơn 50 tuổi đang đảo cái xẻng đứng trong bếp, cười nói với bọn họ.
Tô Ngộ ngẩng mặt nhìn vào mắt người kia, sau đó bỗng hoảng hốt cúi đầu xuống, còn thấy lo lắng mà nuốt nước miếng.
Nghiêm Trì đi vào bếp nói vài câu với lão Dương, lão Dương cũng hướng mắt ra nhìn Tô Ngộ, nhìn đến nỗi cả người Tô Ngộ đều nổi gai ốc.
Cũng may, ông chỉ nhìn một chút rồi lại quay người tiếp tục xào rau.
Nghiêm Trì đi ra khỏi nhà bếp, kéo Tô Ngộ đến bàn tròn trên phòng khách, dịu dàng nói: “Nhìn lão Dương già vậy chứ tài nghệ nấu nướng của chú không chê được đâu.

Lúc trước chú ấy có mở quán mì, ngày nào anh cũng ra ăn hết, riết rồi không quen ăn ở quán khác luôn.”
Hàng mi Tô Ngộ vẫn run rẩy, anh khẽ gật đầu.
Nghiêm Trì vui vẻ xoa mái tóc đen mềm của anh, rõ là một người vô cùng đáng yêu và dịu dàng, vậy mà lúc trước sao hắn lại nghĩ anh là một người lạnh lùng được chứ.

“Mấy đứa ăn trước đi, chú còn hai món nữa là xong rồi.” Lão Dương nhìn bàn tròn đã đông đủ người ngồi, nói một câu.
Mọi người đều là người quen, nên không hề khách sáo cầm đũa cầm chén bắt đầu ăn.
“Ăn thử đi, sở trường của lão Dương là thịt kho tàu đó.” Nghiêm Trì sợ đám quỷ yêu này ăn hết, nên nhanh tay lẹ mắt gắp cho Tô Ngộ một miếng thịt kho tàu.
Tô Ngộ gắp miếng thịt kho cho vào miệng, cảm giác thơm mềm tan trong miệng, béo nhưng không ngấy, làm anh cũng phải híp mắt: “Ngon quá.”
Thế nhưng, chưa để anh đắm chìm trong mỹ vị được bao lâu, lão Dương đã bưng đồ ăn từ trong bếp ra, vừa ngồi xuống đối diện Tô Ngộ, ông đã cười nói với anh: “Tiểu Tô, hồi đó có đến quán mì của chú nhưng không hề ăn mà chỉ ngửi xong rồi bỏ đi, đúng là con rồi ha.”
Tô Ngộ: “…..!!!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN