Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế
Chương 20
Thẩm Ngự Dương vẫn luôn âm thầm chú ý Tô Dung, thấy sắc mặt cô thay đổi thiếu chút nữa không nhịn được muốn tiến lên hỏi một chút cô làm sao vậy.
Thẩm Ngự Dương cũng rất tò mò, Lương đạo rốt cuộc ra đề mục gì, nhìn mọi người xung quanh hiện lên kinh ngạc, hẳn là cũng không biết sẽ lâm thời thay đổi đề mục thử kính.
Rất nhanh, thời gian mười phút liền tới rồi.
Lương đạo vỗ vỗ tay, “Các vị hẳn là không sai biệt lắm đi!”
Tống Từ, Trương Thu thu, Lâm Tiểu Thi gần như là đồng thời gật đầu, Tô Dung chần chờ hai giây, cũng gật gật đầu.
Lương đạo bỗng nhiên cười, trong đầu của Tô Dung, chỉ nghĩ tới một cái từ, 【 từ ái 】.
“Tới, thu đề mục của từng người lại, Lâm Tiểu Thi làm người đầu tiên đi.”
Lâm Tiểu Thi gật gật đầu, ba người còn lại lui ra phía sau, “Chào Lương đạo, tôi là Lâm Tiểu Thi, tôi bóc trúng đề mục là…”
“Từ từ.” Lương đạo kêu ngừng lại, “Trực tiếp bắt đầu, không cần nói cho chúng tôi cô bóc được cái gì.”
Lâm Tiểu Thi khựng lại, không nói cho mọi người? Vậy chẳng phải là làm cho bọn họ đoán? Lâm Tiểu Thi nghĩ nghĩ đề mục của mình, có chút khó.
Nhưng đề mục chính là đề mục, cũng có khả năng những người khác còn muốn khó hơn cô.
Lâm Tiểu Thi bắt đầu.
Ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên kinh hoảng, ngã xuống đất, đôi tay vòng ở sau người, ra sức giãy giụa, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ”Tao sẽ không nói cho mày lão đại ở đâu! Có giỏi mày liền giết tao!”
“Được rồi, dừng lại.”
Lâm Tiểu Thi đột nhiên ngẩng đầu, “Lương đạo?”
Lương Đạo xua xua tay, “Đứng lên đi, đã đủ rồi.”
Lâm Tiểu Thi vâng một tiếng, trong mắt che kín nghi hoặc, chỉ như vậy hai câu Lương đạo liền nói đủ rồi?
“Người tiếp theo, Tống Từ.”
Đề mục của Tống Từ liên quan đến Thanh Thiền, là cảnh trận quyết đấu cuối cùng của Thanh Thiền cùng cảnh sát Vân Ngôn, cánh tay phải của cô vươn, tay trái nắm lấy tay phải, rõ ràng là trên tay có súng, ánh mắt Tống Từ ẩn nhẫn, hàm chứa không tha, ngón trỏ bóp lấy cò hơi hơi run rẩy, tỏ rõ chủ nhân nội tâm giãy giụa.
Đoạn này tuy rằng không có lời kịch, nhưng yêu cầu dựa ánh mắt, hành vi cử chỉ để biểu hiện, so với Lâm Tiểu Thi khó khăn lớn một chút.
Ngay sau đó là Trương Thu Thu, cô là vai thứ, yêu cầu biểu hiện ra tâm tình phức tạp khi Vân Ngôn biết thân phận của Thanh Thiền.
Sau khi ba người biểu diễn, Lương đạo thật sự kinh ngạc, “Tôi chỉ đưa ra hai nhân vật có quan hệ với Thanh Thiền, vậy mà lại bị bóc được cả hai! Thật là ý trời a!”
Lâm Tiểu Thi & Trương Thu Thu:……
Nên nói là các cô xui xẻo sao?
Lương đạo nhìn về phía cuối cùng Tô Dung, “Hai nhân vật không liên quan đều được bóc, tin rằng trên tay Tô Dung nhất định là cốt truyện của Thanh Thiền.”
“Đúng vậy.” Tô Dung hơi có chút xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Thẩm Ngự Dương, “Có thể mời Thẩm ảnh đế hỗ trợ đáp diễn một chút không? Cái đề mục này của tôi… Một người thật diễn không được.”
“Ồ? Cốt truyện một người diễn không được?” Tay Lương đạo nâng cằm chính mình, làm như đang hồi tưởng lại đề mục ông đã ra.
Ước chừng mười giây, Lương đạo bừng tỉnh đại ngộ, “A! Là cái cốt truyện kia a!”
“Cái nào?” Dương Tất bỗng nhiên ra tiếng, ông ta thật đúng là khá tò mò.
Lương Đạo chỉ là cười, “Chính là cái kia.”
Dương Tất:…… Chậc, thật là ác thú vị!
Người ở đây người đều cảm thấy Tô Dung nhờ Thẩm Ngự Dương hỗ trợ đáp diễn, thực sự không phải một hành động sáng suốt.
Thẩm Ngự Dương là ảnh đế, nếu anh tiến vào trạng thái của nhân vật, sợ là khí thế trên người sẽ áp Tô Dung.
Mai Thanh do dự, muốn khuyên Tô Dung một chút hay không, rốt cuộc cô nhìn Tô Dung rất thuận mắt.
Nhưng lúc này, Thẩm Ngự Dương cũng đã từ chỗ ngồi đứng lên đi đến chỗ Tô Dung.
Anh không có chần chờ, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Dung, rũ mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Tô Dung lui về phía sau một bước, ngửa đầu nhing anh, “Muốn làm phiền Thẩm ảnh đế, cảm ơn ngài hỗ trợ.”
Tô Dung đem từ “Ngài” này, nghiến thật nặng.
Thẩm Ngự Dương nghe được ra cảm giác cô nghiến răng nghiến lợi, không khỏi bật cười.
Cái nụ cười này, mấy người Tống Từ gần như nhìn ngây người, “Trời ạ! Thẩm ảnh đế cư nhiên cũng sẽ cười như thế!”
Lương đạo một bên nhướng mày, đây là hấp dẫn a!
Lương Đạo há mồm, vừa định kêu bắt đầu, Tô Dung cũng đã động.
Tô Dung hôm nay không có trang điểm. Trước khi đi đổi sang một chiếc váy trắng, mặt trên còn thêu hoa cúc vàng nhạt, chân đi giày vải bạt, khí chất cả người sạch sẽ, như cô gái nhà bên làm người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tô Dung lui về phía sau một bước, đối với Thẩm Ngự Dương chớp chớp mắt, “Anh thích em sao?”
Thẩm Ngự Dương một giây nhập diễn, ánh mắt phức tạp nhìn cô, không có lên tiếng.
Đây là khi Vân Ngôn bị thương được Thanh Thiền mang về nhà, sau khi ở chung một đoạn thời gian, cảnh Thanh Thiền đâm thủng bầu không khí ái muội giữa hai người.
Cũng là một trong số hai cảnh thân mật trong toàn bộ phim.
Thanh Thiền cười khẽ, khóe môi gợi lên, lại mang theo một tia chua xót.
Cô đi về phía trước nửa bước, tới gần Vân Ngôn, sau đó nâng cánh tay lên, hai ngón tay mềm yếu như không có xương đặt trên bả vai Vân Ngôn, giây tiếp theo, Thanh Thiền cúi người, đem đầu dựa vào ngực anh, rầu rĩ nói, “Anh thật sự không thích em sao?”
Trong lúc nói chuyện, một bàn tay của Thanh Thiền từ vai anh xuôi xuống đến ngực, ngón tay trên ngực anh vẽ vòng tròn.
“Thật sự, không thích em sao?” Thanh Thiền ngẩng đầu, nhíu mày, mắt chứa ủy khuất.
Hầu kết Vân Ngôn khẽ nhúc nhích, đông cứng quay đầu đi, “Buông ra.”
Thanh Thiền nghe lời buông anh ra, cúi đầu, bộ dáng thực mất mát.
Ánh mắt rơi xuống bàn tay anh vô thức nắm chặt lại, Thanh Thiền câu môi cười.
Bỗng nhiên, Thanh Thiền ngẩng đầu, dùng sức đẩy Vân Ngôn một phen.
Vân Ngôn đột nhiên không kịp phòng ngừa, lui về phía sau hai bước vừa vặn ngồi ở trên ghế.
Thanh Thiền đè bả vai Vân Ngôn lại, chân dài vừa nhấc, ngồi ở trên đùi Vân Ngôn.
Vân Ngôn:…???
Thanh Thiền không cho Vân Ngôn cơ hội hoàn hồn, ngón trỏ tay phải câu trên cằm Vân Ngôn, khiến cho anh ngước mắt đối diện với ánh mắt của cô, Thanh Thiền cúi người tới gần Vân Ngôn, hơi thở ấm ấp phả vào trên mặt Vân Ngôn.
Cô nhả khí như lan, “Anh không thích em? Nhưng mà…”
Thanh Thiền kéo dài ngữ điệu, “Em thích anh a ~ làm sao bây giờ đây?”
Theo “Đây” giọng nói rơi xuống, môi Thanh Thiền đến gần Vân Ngôn, thoạt nhìn giống như là muốn hôn anh.
Tô Dung ngừng lại khi cách môi Thẩm Ngự Dương còn có 1cm, nhưng ngón tay câu ở cằm anh lại theo hầu kết chậm rãi trượt xuống.
Ánh mắt Thanh Thiền chuyên chú nhìn anh, ngón tay hoa đến trên nút áo sơ mi, thong thả cởi ra.
Ngón tay tinh tế trắng nõn cởi nút áo của người đàn ông, đầu ngón tay làm như không cẩn thận xẹt qua làn da của người đàn ông dưới lớp áo sơ mi.
Vân Ngôn rũ mắt, nhìn cô gái rõ ràng đang dùng ánh mắt lên án anh vô tình, trên tay lại làm động tác cùng ngoài miệng tương phản, cười nhẹ ra tiếng.
Vân Ngôn nâng tay lên, một bàn tay đặt ở sau đầu Thanh Thiền.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Thiền, trên tay Vân Ngôn dùng sức, đem mặt Thanh Thiền vốn cách anh rất gần ấn càng gần một ít.
Vân Ngôn câu môi, trầm thấp thanh âm vang lên, “Không phải nói, thích ta sao? Như thế nào không thân xuống dưới? Ân?”
Thanh Thiền sửng sốt, Vân Ngôn tăng lực trên tay, cô chỉ cảm thấy đầu của nhào về phía trước một chút, môi liền đụng phải mềm mại, ấm áp… Môi của anh.
“Tốt! Ha ha ha ha, phi thường tốt!” Tiếng vỗ tay của Lương đạo vang lên, kéo Tô Dung và Thẩm Ngự Dương bừng tỉnh, cũng đồng thời làm những người khác phục hồi tinh thần lại.
“A! Hôn rồi!” Tống Từ thất thanh kinh hô, ngay sau đó giơ tay che miệng lại, trong mắt toàn là ảo não, làm như đang trách miệng chính mình quá nhanh.
Tiếng Tống Từ la lớn lên, bỗng nhiên liền đem tầm mắt của mọi người dời đi.
Thẩm Ngự Dương và Tô Dung? Hôn rồi!
Lương đạo nhướng mày cười, “Thẩm ảnh đế, này đều kết thúc, cậu sao còn không buông Tô Dung ra a?”
Tô Dung ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ từ trên người Thẩm Ngự Dương xuống dưới, “Cảm ơn Thẩm ảnh đế hỗ trợ, nhiều có đắc tội.”
Thẩm Ngự Dương từ ghế trên đứng lên, thong thả ung dung đem nút áo bị Tô Dung cởi bỏ gài lại, tiện đà hơi hơi khom lưng, xoa nhẹ hai cái trên đầu Tô Dung, “Cô gái nhỏ có tiềm lực, tiếp tục nỗ lực.”
Tô Dung gật gật đầu, không dám nhìn ánh mắt mấy người bên cạnh.
Thẩm Ngự Dương nghiêng đầu tiến đến bên tai Tô Dung, đem thanh âm đè thấp, “Bảo bối, buổi tối về nhà chúng ta tiếp tục diễn!”
Thẩm Ngự Dương nói xong liền đứng thẳng người, xoay người trở về vị trí nguyên bản của anh.
Lương Đạo và Mai Thanh cũng lần lượt ngồi.
Vài người ngồi thảo luận, Tô Dung liền đi tới chỗ mấy người Tống Từ ngồi xuống, chờ kết quả.
Tô Dung nghĩ đến vừa rồi Thẩm Ngự Dương ở trước mặt mọi người hôn cô, không tự giác nhấp môi dưới.
“U ~ đây là đang dư vị đi, bất quá lại nói tiếp a, cô cũng không xem như hôn môi, nhiều lắm xem như chạm một chút mà thôi.” Tống Từ liếc Tô Dung một cái, “Tô tiểu thư, cô cũng không nên bởi vậy liền tồn cái tâm tư gì đó không nên có a.”
Tô Dung ngước mắt nhìn về phía Tống Từ, nhìn thấy đáy mắt cô ta hiện lên một tia ghen ghét.
Tô Dung cười cười, đang muốn mở miệng, Trương Thu Thu lại đẩy Tống Từ một phen, “Đừng nói lung tung.”
Tống Từ dùng sức “Hừ” một tiếng, giật giật thân thể, chuyển hướng Trương Thu thu.
Tô Dung bỗng nhiên nghĩ đến một câu, “Ghen ghét khiến người mất đi lý trí”, đại khái nói Tống Từ bây giờ đi.
“Các vị, có kết quả.” Mai Thanh hô một câu, làm mấy người Tô Dung đưa ánh mắt qua.
Lương đạo cầm trên tay một tờ giấy, trên mặt viết tổng hợp những lời bình có quan hệ với bốn người các cô.
“Đầu tiên đã bốn vị vất vả, tiếp theo vai Thanh Thiền của《 Chước Tâm 》, trải qua thảo luận, chúng tôi quyết định chọn Tô Dung tiểu thư.”
“Không công bằng! Dựa vào cái gì là cô ta!” Lương đạo nói mới khó khăn lắm nói xong, Tống Từ đã “Tạch” một cái đứng lên.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, rõ ràng tức đến thở không được.
Tống Từ chỉ vào Tô Dung, lời nói lại là nói với mấy người Lương Đạo, “Cô ta có Thẩm ảnh đế hỗ trợ phụ cho vai chính, thành tích khẳng định so với chúng tôi tốt hơn! Hơn nữa cô ta khảo đề còn đơn giản như vậy! Chúng tô đều khó hơn so với cô ta!”
Lương đạo trầm mặt, “Tống Từ tiểu thư, sự chuyên nghiệp của cô ở nơi nào?”
Mặt Tống Từ “Bá” một chút liền trắng bệt, “Lương đạo…”
Mai Thanh đứng lên, lạnh mặt, “Tôi lấy thân phận biên kịch《 Chước Tâm 》thông tri ba vị, các cô cũng không thích hợp diễn nhân vật Thanh Thiền này, mời trở về đi.”
Trương Thu Thu cùng Lâm Tiểu Thi gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Thu Thu còn kéo Tống Từ một phen.
Tống Từ đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lao về phía Tô Dung đánh tới, “Tô Dung! Cô là cái đồ tiện nữ!”
– ——————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Cái kia, các ngươi cũng biết không thể viết quá mức ha! Ta liền hàm súc một chút, (╥╯^╰╥)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!