“Đừng chối nữa!” Chu Nhan giận dữ, “Vừa rồi ông còn kêu tôi trả tiền cho ông chơi trai mà?”.
“Ôi dào, bà cô nhỏ của ta à… Ta nào dám chơi Chỉ đại nhân chứ?” Thân Đồ đại phu vội vàng xua tay, hồng hộc giải thích, “Vừa rồi… Vừa rồi, khụ, khụ, lão phu trẻ người non dạ, muốn cô thả lỏng cảnh giác để dễ bề hạ thủ nên mới tùy tiện nói chơi thôi?!”
“Thật sao?” Chu Nhan ngây ngẩn cả người, buông lỏng tay ra, Thân Đồ đại phu rơi xuống sàn nhà, không ngừng thở dốc. Nhưng mà lần này Uyên cũng không ra tay cứu nữa, chỉ ở một bên lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt như thể cũng có vẻ không vui: “Ban nãy ông nói bậy cái gì đấy?”
“Hì hì…” Thân Đồ đại phu cũng có chút xấu hổ, “Thuận miệng nói chơi, nhóc con này còn tưởng thật”.
“Ăn nói bừa bãi ít thôi.” Uyên ngẩng đầu, nhìn Chu Nhan, nghiêm mặt nói, “A Nhan, Thân Đồ đại phu tới nơi này, chỉ để giúp ta trị thương mà thôi.”
“Cái gì?” Nàng hơi sửng sốt, “Huynh… Huynh bị thương á?”
Uyên không nói gì, chỉ là lặng lẽ vén áo ra, trong chớp mắt đó, nàng thấy rõ sườn phải của hắn được quấn một lớp băng, bởi vì vừa sử dụng động tác võ công để đánh chệch Ngọc Cốt nên có vết máu còn đang từ từ thấm ra.
“Trời ạ…” Nàng la thất thanh.
“Hôm qua ta bị người gây thương tích, vết thương rất là quỷ dị, vẫn không cách nào cầm máu được.” Giọng nói của Uyên rất bình tĩnh, “Cho nên chỉ có thể mạo hiểm gọi Thân Đồ đại phu tới.”
Chu Nhan nhìn vết thương của hắn, hơi nhíu mày, những vết thương kia nhỏ xíu dày đặc, giống như bị làn gió bằng châm thổi qua, sáng thấy tận xương, thật là quỷ dị, kỳ lại hơn nữa là, xung quanh vết thương kia còn có một màu sáng tím nhàn nhạt.
Đây không phải vết thương do đao kiếm để lại, mà giống như do pháp thuật gây ra? Là… thuật truy tung sao? Nàng thấy có chút quen mắt. Nhưng mà vừa muốn nhìn kỹ lại, Uyên lại một lần nữa đậy vạt áo lại: “Thế nên muội không cần chuộc thân cho ta. Ta không sao.”
“…” Chu Nhan sửng sốt một chút, thật ngượng ngùng.
Đúng vậy, Uyên làm sao có thể đến thanh lâu bán mình chứ? Huynh ấy luôn luôn giữ mình trong sạch, lại có chủ kiến, dù thế nào cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây đâu? Nàng thường ngày cũng xem như nhanh trí, nhưng lúc này gặp được người thương nhớ nhiều năm, lại không tự chủ được trở nên vụng về, đầu óc không minh mẫn nữa, khiến người ta chê cười rồi.
“Uyên…” Nàng muốn ghé lại kéo hắn, nhưng mà Uyên lại lui về phía sau một bước, đẩy tay ra nàng không chút dấu vết, thái độ dịu dàng lại khắc chế: “Muội cần phải trở về, thực đấy.”
Hai năm không gặp, khó khăn lắm mới tìm được người kia, thế nào chưa nói vài câu lại muốn đuổi nàng đi rồi? Lòng Chu Nhan có chút thất vọng mơ hồ, nhưng mà cũng thấy lo lắng nhiều hơn, truy hỏi: “Tại sao huynh lại bị thương? Là ai làm huynh bị thương? Vì… vì sao huynh lại trốn ở chỗ này?”
Hắn trầm mặc, không trả lời, như thể hoàn chưa nghĩ ra phải trả lời nàng thế nào.
“Sao vậy, Uyên? Vì sao huynh không nói lời nào? Huynh có chuyện gì gạt ta sao?” Chu Nhan lại lo lắng, nhìn hắn không hiểu, chỉ là hai năm không gặp, người ở bên cạnh nàng từ nhỏ tới lớn, không ngờ lại xuất hiện nhiều điều lạ lẫm đến vậy, hoàn toàn khác với Uyên dịu dàng ở phủ Xích Vương trước kia.
Dừng lại chốc lát, rốt cục Uyên cũng mở miệng, hỏi ngược lại nàng: “Vì sao muội lại tới nơi này? Phụ vương muội có biết muội một mình đến đây không?”
Chu Nhan ngượng ngùng di góc áo, cúi đầu lí nhí: “Phụ vương muốn vào kinh yết kiến Đế quân… Muội một mình buồn chán quá, vốn có chỉ là muốn đến thanh lâu lớn nhất Diệp Thành coi náo nhiệt… Huynh cũng biết, ờm, trước giờ muội đâu có đến những nơi thế này! Hì hì… Đến mở mang tầm mắt đó mà!”
“…” Uyên nhất thời im lặng, dở khóc dở cười.
Lời như vậy, thật đúng là chỉ có nha đầu kia mới nói được với lý lẽ thẳng thắn hào hùng như vậy, rốt cuộc nàng có biết là đã vô tình chọc phải bao nhiêu phiền phức hay không? Tùy tiện xông vào nơi cơ mật như vậy, nếu như không phải vừa vặn đụng phải mình, chỉ dựa vào lòng hiếu kỳ này, có chín cái mạng cũng không đủ mất.
Nhưng mà, nghe được lời của nàng, Thân Đồ đại phu lại nhịn không được vỗ đùi, lộ ra biểu cảm tìm được tri kỷ: “Quận chúa cô tới nơi này đi dạo một vòng, có nhìn trúng ai không? Mỹ nam tử trong Tinh Hải Vân Đình rất nhiều, không bằng ta đề cử cho cô mấy người nhé?”
Sắc mặt Chu Nhan nhất thời ửng hồng, đảo mắt trắng lườm lão một cái, nói thầm: “Ta chỉ là muốn đến xem hoa khôi Như Ý trong truyền thuyết mà thôi, ai dè…”
Nói đến đây, nàng dừng một chút, sắc mặt không được tốt lắm.
“Ai dè thế nào? Bị người ta cướp mất à?” Thân Đồ đại phu nhịn không được cười ha ha, “Cô nhóc Như Ý kia chính là một đại hồng nhân đó! Cô không hẹn trước thì khó gắp cô nhóc đó lắm, có tiền cũng không ích gì. Ấy, không bằng bảo Chỉ đại nhân đứng ra, nói không chừng còn có thể cho cô được như ý nguyện đó.”
“Thật không?” Tim Chu Nhan giật thột, bỗng nhíu mày, nhìn Uyên, có chút cảnh giác hỏi, “Cái cô Như Ý kia, có quan hệ gì với huynh đấy?”
“Quan hệ thế nào? Ấy, cô không biết sao?” Thân Đồ đại phu nở nụ cười, “Cô gái nhỏ Như Ý tâm cao khí ngạo này, ở trên đời này chỉ nghe một mình ngài ấy thôi”.
“…” Sắc mặt Chu Nhan thoáng cái không tốt, quay ngoắt sang nhìn Uyên, “Thật à?”
Nhưng mà, Uyên lại không để ý đến nàng, chỉ nghiêng đầu sang một bên, như thể có chút thất thần, hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Khi Chu Nhan vừa sắp hết kiên nhẫn, bắt đầu nhéo vạt áo hắn truy hỏi, Uyên bỗng nhiên đưa ngón tay dựng thẳng lên, ý bảo mọi người chớ có lên tiếng.
Thân Đồ đại phu sửng sốt một chút: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Uyên thấp giọng: “Ta… hình như nghe được Như Ý đang kêu cứu!”
“Kêu cứu?” Chu Nhan tỉ mỉ nghe xong một chút, không nghe được cái gì, liền dỗ dành hắn, “Không có việc gì, huynh đừng lo lắng, hôm nay Như Ý được sư phụ muội bao rồi”.
“Sư phụ muội?” Nghe được câu này, Uyên bỗng nhiên đổi sắc mặt, lập tức đứng lên, “Muội nói đại thần quan Thời Ảnh của thần miếu Cửu Nghi? Y… Y tới đây rồi?!”
“Đúng vậy.” Chu Nhan tự biết nói lỡ, vội vã làm một động tác chớ có lên tiếng, “Huynh tuyệt đối từng nói ra đấy nhé!”
“Không ổn!” Sắc mặt Uyên chợt trở nên tái nhợt, quay đầu lại nhìn thật nhanh qua Thân Đồ đại phu, một tay kéo lão nhân lên: “Sự tình sai rồi… Ông đi mau đi!”
Uyên giơ tay lên nhấn một cái chốt, chỉ nghe “ầm” một tiếng, tường phía trong sụp đổ, một đạo cửa ngầm xuất hiện trong tích tắc. Đó là một miệng giếng rộng ba thước vuông, nghiêng nghiêng hướng xuống nền đất không biết dẫn đi đâu, giống như một con mắt đen thui.
“Đi mau”. Uyên không nói lời gì đẩy ông ta về phía cửa động kia, “Nơi này có nguy hiểm!”
“Cứ đi thế à?” Thân Đồ đại phu ngạc nhiên, “Vết thương trên người ngươi còn chưa…”
“Không còn thời gian nói những chuyện này nữa rồi!” Uyên đẩy Thân Đồ đại phu vào cửa động kia, quát khẽ, “Đi mau! Trở lại thôn Đồ Long trốn đi… Nếu không phải ta tự mình tới tìm ông, ông tuyệt đối không được chủ quan đi ra ngoài!”
Thân Đồ đại phu bị ù ù cạc cạc đẩy vào cửa động, thân thể đã trượt tiến vào, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, lại vắt cánh tay ở cửa động, có chút lưu luyến oán giận: “Khó khăn lắm mới đến được Tinh Hải Vân Đình một chuyến, ta cũng chưa có chơi được người đẹp nào đây”.
“Lần sau hãy nói! Đừng lắm lời liễu”. Giữa lúc gấp gáp, Uyên cũng mất đi tính tình kiên nhẫn ngày thường, mạnh tay nhấn đầu ông ta vào trong, “Đi mau!”
Thân Đồ đại phu kêu đau một tiếng, bị hắn đẩy tọt vào trong.
Nhưng mà, ngay kia vừa trượt xuống, ông ta lại một lần nữa kéo Uyên lại, nhỏ giọng nói một câu vào lỗ tai hắn: “Chuyện mà ban nãy ta nói với ngươi, phải tranh thủ đi xác định lại… Đứa bé Giao nhân kia không giống bình thường, chỉ e chính là “người” mà các ngươi vẫn tìm kiếm nhiều năm”.
Uyên gật đầu: “Ta sẽ lập tức bẩm báo các trưởng lão.”
“Nhắc tới cũng khéo” Thân Đồ đại phu nhìn thoáng qua Chu Nhan đầy thâm ý, bỗng thấp giọng nói bên tai Uyên, “Đứa bé mà ta nói đến, chính là ở trong phủ nhà cô ta đó.”
“Cái gì?” Uyên lập tức nhìn về phía Chu Nhan.
“Làm… Làm sao vậy?” Chu Nhan lại càng hoảng sợ, phát hiện ánh mắt hắn khác thường. Uyên không nói gì nữa, chỉ quay đầu lại nói với Thân Đồ đại phu: “Đa tạ đã báo cho ta biết… Ông đi nhanh đi.”
Thân Đồ đại phu nở nụ cười ha hả một tiếng, buông lỏng tay ra: “Không cần cảm tạ ta, lần tới nhớ cho ta chơi ở Tinh Hải Vân Đình mấy hôm là được… Tìm cho ta mấy mỹ nhân vào nhé… Nếu là Như Ý thì càng hân hạnh!”
Lời còn chưa dứt, người của lão đã trượt xuống bóng tối, không nhìn thấy nữa.
Chu Nhan không giải thích được chuyện vừa rồi, mãi cho đến khi Uyên đóng cánh cửa bí mật kia lại, quay đầu nhìn nàng một cái thật sâu. Ánh mắt kia thật lạ lẫm với nàng, nàng có chút kinh ngạc, lại có chút lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Các người… Lẽ nào đang trốn sư phụ ta?”
Uyên như thể đang nghĩ nhanh xem nên giải thích với nàng như thế nào, nhưng mà, cuối cũng hắn chỉ nói một câu đơn giản: “Phải. Đại thần quan Thời Ảnh của núi Cửu Nghi chính là kẻ địch của Phục Quốc Quân chúng ta.”
“Phục Quốc Quân các người?” Chu Nhan thất kinh, lui về sau một bước, bình tĩnh nhìn Uyên, “Huynh… Huynh lẽ nào cũng là Phục Quốc Quân?”
“Đúng.” Uyên trả lời nàng ngắn gọn, nhanh chóng đi vào nội thất, thay lại một bộ trường sam, sau đó từ trong hộp lấy ra một thanh kiếm, thanh kiếm kia màu đen, trên kiếm có một kẽ nhỏ, kéo dài như một vết nứt. Uyên vươn tay, nhẹ nhàng búng một cái trên mũi kiếm, thanh kiếm đáp lại ra một tiếng réo rắt ngâm nga. Hắn cầm kiếm trong tay, cúi đầu tập trung nhìn, mặt mày toát ra thứ sát khí rét lạnh thấu xương.
Chu Nhan trước giờ chưa từng thấy qua Uyên như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, một lát mới lúng ta lúng túng nói: “Thế… Thế nhưng sư phụ ta chỉ là một thần quan, cũng không tính là địch nhân của các người chứ?”
“Thế nào lại không phải?” Uyên cười lạnh một tiếng, “Mấy tháng trước ở Susa Dhaalu, y đã ra tay giết nhiều Giao nhân như vậy!”
Chu Nhan sửng sốt một chút, bật thốt lên: “Làm… Làm sao huynh biết chuyện ở Susa Dhaalu?”
“Ta vừa đến nơi đó, nhặt xác cho người cùng tộc.” Uyên thản nhiên nói, “Ta thấy những thi thể này là bị pháp thuật giết trong nháy mắt, đó là bản lĩnh của đại thần quan đúng không? Phất tay một cái bao người mất mạng, dứt khoát thật.”
“…” Chu Nhan nói không ra lời, muốn biện bạch vài câu thay sư phụ, lại cảm thấy thiếu thốn ngôn từ. Đúng vậy, sư phụ trước nay vẫn rất lạnh lùng với Giao nhân, không hề có lòng thương xót, ở trong mắt Uyên xem ra chính là một người tội ác tày trời đi?
“Mấy ngày hôm trước ta đã giao thủ với y ở phủ Tổng đốc, là một đối thủ vô cùng lợi hại.” Uyên quay đầu lại, nói với nàng một câu ngắn gọn, “Bây giờ muội định làm như thế nào?”
Nàng chấn động, phục hồi tinh thần lại: “Làm… làm thế nào là làm thế nào?”
Uyên hỏi cực kỳ giản đơn trực tiếp: “Muội giúp phụ muội, hay là giúp Phục Quốc Quân?”
“Tại sao lại hỏi cái này?” Đầu óc Chu Nhan rối tung, nhất thời lùi bước, run giọng nói, “Rõ ràng… rõ ràng hai người còn không biết nhau đúng không? Lẽ nào sắp đánh nhau đến nơi rồi?”