Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi


Chương 13


Chương 13
Edit Độc tem

Khi Trình Việt Lâm nói ra hai chữ ‘ gà chọi ’ Nguyễn Chỉ Âm lập tức cảm thấy không ổn. Lâm Tinh Phỉ mới nói xấu sau lưng anh ta hai câu đã bị thay đổi vai diễn, cô làm sao có thể không bị ghi hận chứ?

Vốn tưởng rằng ông nội này xác định sẽ không cho mình đi nhờ xe, không ngờ đến cuối cùng con gà chọi kiêu ngạo không những tốt bụng cho cô đi nhờ mà còn bất ngờ xuống bếp rửa chén.
Loạt hành động này làm cho Nguyễn Chỉ Âm càng cảm thấy không chân thật, cứ như cô đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử ấy.
Anh ta bị mình nhìn thấy hết, bị mình nói xấu, nói thế nào cũng là người bị hại. Mà mình lại còn áp đặt suy nghĩ xấu xa lên người anh.

Trên đường đi, trong xe từ đầu đến cuối duy trì trạng thái im lặng.

Người đàn ông không nói lời nào kể từ sau khi cô lên xe, Nguyễn Chỉ Âm do dự muốn nói gì đó, chưa kịp mở miệng chiếc Bentley đã vững vàng đậu trước Nguyễn thị. Vì thế cô đành thu lại lời muốn nói mở cửa xuống xe, đứng tại chỗ nhìn theo chiếc Bentley đi xa.
Xe đi khuất dạng, Nguyễn Chỉ Âm xoay người đi vào tòa cao ốc Nguyễn thị.

Sau khi về nước, Nguyễn Chỉ Âm đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc Nguyễn thị. Mặc dù Ông nội Nguyễn nắm phần lớn cổ phần của công ty là chủ tịch công ty trên danh nghĩa, nhưng vì sức khỏe không tốt nên từ lâu đã không tham gia xử lý công việc.
Sau khi cha cô, ông Nguyễn Thắng qua đời, chưa tới hai năm Lâm Thành đã thuận lợi lên chức tổng giám đốc, mấy năm nay càng bành trướng quyền lực. Là người có ảnh hưởng trực tiếp, Nguyễn Chỉ Âm cũng từng nghi ngờ cái chết của cha mẹ có liên quan đến Lâm Thành, nhưng sau nhiều năm điều tra, kết quả vẫn chỉ là một cuộc tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Thật ra kết quả này không khó đoán, nếu ông ta thực sự bày ra cuộc tai nạn năm đó,  dùng danh nghĩa ông nội điều tra cũng không đến nổi tra không ra.
Dã tâm của Lâm Thành là từ từ nuôi dưỡng nên. Nguyễn thị nắm trong tay đã lâu, đột nhiên đối mặt với sự xuất hiện của Nguyễn Chỉ Âm đương nhiên ông ta sẽ không tự nguyện chắp tay nhường không.

Đến phòng làm việc, trợ lý của Nguyễn Chỉ Âm- Hạng Bân gõ cửa đi vào, báo cáo tình hình công ty gần đây. Nguyễn Chỉ Âm tuy là phó tổng công ty, nhưng Lâm Thành chưa bao giờ để cô tham gia vào các công việc quan trọng của công ty. Bên trong Nguyễn thị bị Lâm Thành sắp xếp không ít người nhà họ Lâm, Nguyễn Chỉ Âm chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, cho đến khi có được dự án Bắc Thành mới coi như đứng vững vị trí phó tổng giám đốc Nguyễn thị.

Hạng Bân báo cáo xong, Nguyễn Chỉ Âm trầm ngâm một lát, mở miệng nói:” Bắc Thành sắp khởi công, ngày mai cậu bắt đầu phụ trách hạng mục thi công. Trông coi cho kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Mặc dù nói dự án Bắc Thành giao cho Nguyễn Chỉ Âm, bên ngoài Lâm Thành không có cách nào chen vào, nhưng ai biết ông ta bên trong ngầm động tay động chân cái gì. Sau khi Nguyễn Chỉ Âm giành lại quyền lực, thân tín bên cạnh cô không có nhiều Hạng Bân là một trong số ít đó. Công trường thi công là nơi dễ xảy xa chuyện có cậu ta trông coi cô mới yên tâm hơn chút.

“Bên phía công ty kia…..”  Hạng Bân hơi lo lắng.

Nguyễn Chỉ Âm cười nói:” Bên Lâm Hằng tôi sẽ xử lí, cậu theo tôi hơn nửa năm, năng lực không chỉ có thế, cũng không thể để cậu làm mãi chức trợ lí nhỏ này.”
Hạng Bân làm việc tỉ mỉ nghiêm túc, năng lực xuất chúng, là người phụ trách dự án đáng tin cậy. Nguyễn Chỉ Âm từ lâu đã muốn thăng chức cho cậu ấy.

” Cám ơn phó tổng Nguyễn.”

”Ừ, lát nữa bàn giao công việc cho Điền Tĩnh đi.”

Hạng Bân phấn khích, gật đầu đi ra ngoài.

Lúc này Nguyễn Chỉ Âm mới bắt đầu xem hợp đồng hợp tác của Lâm Hằng đưa tới.

Lam Kiều đầu tháng sáu, mặt trời chói chan nhô lên cao. Ánh sáng nóng bỏng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào văn phòng, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Mặc dù trong phòng có điều hòa nhưng khi xem xong hợp đồng, Nguyễn Chỉ Âm vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khan bèn đứng dậy đi rót cốc nước, lại phát hiện nước uống trong phòng hết rồi, chỉ đành đến phòng trà nước lấy nước.

Nguyễn Chỉ Âm đi tới hành lang, âm thanh to nhỏ từ trong phòng trà nước thấp thoáng truyền đến, cô dừng bước chân.

”  Dự án BắcThành tự nhiên sao lại hợp tác với Lâm Hằng nhỉ?”

” Phó tổng Nguyễn bây giờ đã gả cho chủ tịch Lâm Hằng, có hợp tác cũng binh thường thôi, dựa cây to hóng bóng mát mà.”

” Sao tự nhiên kết hôn bất ngờ vậy, còn phó tổng Nguyễn và Tần tổng? ”

” Tần tổng bỏ trốn với cô Lâm rồi, cái nón lớn như vậy phó tổng Nguyễn làm sao gả vào đó được nữa.”

” Phó tổng Nguyễn tốt như vậy, còn cái cô Lâm kia mỗi lần đến công ty là vênh váo hống hách, Tần tổng không biết nghĩ gì nữa.”

” Bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu sắc muốn cắt cũng không đứt. Cô ăn nói chú ý đấy, công ty hiện tại là nhà của họ Lâm đó”

Âm thanh bàn tán dần dần tan biến, Nguyễn Chỉ Âm đứng tại chỗ một lúc, quyết định không qua đó lấy nước nữa mà xoay người về phòng, thông báo hành chính đổi nước cho phòng làm việc của mình.
Trước khi đến công ty cô biết việc nhân viên bàn tán là chuyện không thể ránh khỏi, Không nói Lâm Thành vốn là cố ý tung tin, mà cô cũng không muốn gây khó dễ ai.

Số điện thoại của Tần Quyết bị cô block, anh ta mỗi ngày mua hoa giao đến nhà cô, nhưng toàn bộ đều bị cô nhờ người giao hoa vứt bỏ. Nguyễn Chỉ Âm thừa nhận chuyện đổi chú rể có phần hơi kích động, nhưng quyết định chia tay Tần Quyết cô đã suy nghĩ kỹ càng.
Khi còn ở nước ngoài, cô và Tần Quyết yêu nhau là thật nhưng khi đó giữa bọn họ không có Lâm Tinh Phỉ, không có Lâm gia, thậm chí cô cũng không cần đối mặt với người ở Tần gia.
Sau nửa năm về nước, tình cảm cô dành cho Tần Quyết đã dần tiêu hao không ít. Một khi đã quyết định cô sẽ không chừa lại đường lui, Huống chi còn có người luôn đứng bên nhắc nhở tất cả mọi chuyện vừa trải qua.

Văn phòng chủ tịch Tần thị.

Tưởng An Chính đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, ấn đường nhíu chặt nhìn về phía Lâm Tinh Phỉ đang ngồi trên sô pha :” Phỉ Phỉ, sao tự nhiên lại đi chọc ghẹo Trình Việt Lâm?”

Hôm nay vốn là ngày họp báo tuyên bố ngày khai máy bộ điện ảnh 《 Huyền Đào 》 nhưng đêm qua Tưởng An Chính bất ngờ nhận được điện thoại của phó đạo diễn nói không biết tại sao đạo diễn Lương muốn tuyển chọn diễn viên lại lần nữa.

Lương Tiêu tuy là đạo diễn mới, nhưng bộ phim trước của anh ta không chỉ quét sạch các giải thưởng điện ảnh trong nước mà còn đạt được Giải vàng Liên hoan phim Sina. 《 Huyền Đào 》 Bộ phim mới của anh ta là một bộ phim nam chủ, vai nữ chính không nặng, nhưng vẫn là miếng bánh béo bở trong mắt mọi người. Tưởng An Chính phải tốn không ít công phu mới giúp Lâm Tinh Phỉ giành được vai nữ chủ này từ ảnh hậu Thẩm Dung. Bây giờ sắp đến ngày quay phim rồi, đạo diễn Lương lại yêu cầu lựa chọn diễn viên một lần nữa!
Sau khi thăm dò, anh ta mới biết bộ phim này có Lâm Hằng đầu tư, đối phương hình như không vừa lòng Lâm Tinh Phỉ.

Sắc mặt của Lâm Tinh Phỉ cũng rất kém, nhìn Tần Quyết cắn môi mở miệng nói:” Em chỉ là vô tình đi dạo phố gặp phải chị họ, khuyên chị ấy  suy nghĩ kỹ càng chuyện hôn nhân, ai ngờ đụng phải Trình tổng, cũng không nghĩ anh ấy sẽ làm như vậy.”

Lời này dường như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng đến tai người mỗi người lại có ý nghĩa không giống nhau. Cô là đang giúp Tần Quyết khuyên nhủ Nguyễn Chỉ Âm hồi tâm chuyển ý mới làm mất vai nữ chính.

” A Quyết, Lương đạo diễn nói phải chọn diễn viên mới, cậu xem….”  Tưởng An Chính bây giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể xin Tần Quyết giúp đỡ. Nhưng khi anh ta nhìn sang mới phát hiện anh bạn thân đang ngẩn người.

Tần Quyết vẫn không thể liên lạc được với Nguyễn Chỉ Âm, qua một thời gian mới biết là anh bị block rồi. Cô chưa từng gây sự lâu như vậy, nhất thời Tần Quyết cũng không biết làm thế nào để dỗ dành cô, tặng hoa cho cô mỗi ngày cũng không thấy có hồi âm. Tâm tình anh không tốt, càng không muốn vì chút chuyện này mà phiền lòng, anh day day ấn đường bình tĩnh nói:” Nói với Lương Tiêu, nếu Lâm Hằng rút vốn, Tần Thị sẽ bù.”

Có lời này của anh, sắc mặt  của Lâm Tinh Phỉ và Tưởng An Chính mới được xoa dịu, vẻ lo lắng được quét sạch.

Địch Húc đang cầm hồ sơ đứng bên cạnh, Tưởng An Chính biết Tần Quyết còn có việc phải xử lí, nên trả lời qua loa sau đó cùng Lâm Tinh Phỉ chuẩn bị rời đi.
” Chờ một chút” Tần Quyết bất thình lình lên tiếng, ngước mắt nhìn Lâm Tinh Phỉ hỏi.

” Tinh Phỉ, sợi dây chuyền lần trước anh chụp, Địch Húc nói em mang đi rồi?”

Lâm Tinh Phỉ giật mình, cười gật đầu nói:” Là chị Linh lấy, có mang một lần lúc tham gia hoạt động.”  Chị Linh là người đại diện của Lâm Tinh Phỉ, chỉ vì cô ta có quan hệ tốt với Tưởng An Chính- tổng giám đốc của công ty giải trí Tần thị nên tài nguyên của Lâm Tinh Phỉ chẳng cần đến người đại diện này hao tổn tâm trí tìm kiếm, chị Linh thỉnh thoảng cũng sẽ làm một số việc vặt vãnh.
Lâm Tinh Phỉ mỗi lần tham gia hoạt động cần khá nhiều trang sức, đôi khi không vừa lòng các sản phẩm của các nhãn hàng hợp tác mang đến, cô sẽ lấy từ tủ trang sức của Tần Quyết.
Tần Quyết có thói quen khi tham gia các buổi đấu giá, sẽ chụp lại vài thứ sợ mình không nhớ hết trong tủ trang sức có có bao nhiêu rồi. Nhưng món đồ mà Tần Quyết vừa nhắc đến được anh chụp tại một buổi đấu giá vòng cổ kim cương hồng. Sợi dây chuyền kia có giá trị lên đến tám chữ số, cũng là món đồ trang sức quý giá nhất trong tủ. Lâm Tinh Phỉ nhờ đeo sợi dây này  tham gia hoạt động mà được lên cả hotsearch, đương nhiên ai cũng có ấn tượng sâu sắc.

Nghe được câu trả lời của cô, Tần Quyết hơi bực lắc đầu nói :” Sợi dây chuyền đó anh muốn tặng cho Chỉ Âm.”
Trước đó lễ tình nhân anh không thể cùng cô trải qua bèn chụp sợi dây chuyền này để làm quà bù lại cho cô. Chỉ là sau đó Nguyễn Chỉ Âm nói không cần nữa nên anh mới chưa tặng.

Anh biết Lâm Tinh Phỉ thường xuyên kêu người qua lấy trang sức, nhưng anh không biết cái này cũng bị cô mang đi. Tần Quyết quả thật có chút không vừa lòng, Địch Húc chắc hẳn cũng đã nói với chị Linh cái này là chụp cho Nguyễn Chỉ Âm.

Thấy cảm xúc của Tần Quyết không tốt, sắc mặt Lâm Tinh Phỉ dần trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại :” Thật xin lỗi, a Quyết, có thể là chị Linh hiểu lầm, lát nữa em mang gửi lại anh nhé? ”

“Không cần.” Tần Quyết buông tay, nhìn về phía Tưởng An Chính nói :” Công ty mỗi quý nên mua một số lễ phục và trang sức cho nghệ sỹ dùng, tránh để đối tác hiểu nhầm.”

Dây chuyền bị người khác đeo rồi, không thể lại tặng cho Nguyễn Chỉ Âm. Huống chi vốn cô đã không thích Tinh Phỉ, anh mà tặng nữa chỉ chọc cho cô tức giận.

Tần Quyết nói xong, Tưởng An Chính theo bản năng nhìn Lâm Tinh Phỉ, sau đó năm chặt tay lắc đầu nhìn anh. Làm như vậy, bề ngoài giống như công ty đối xử với các nghệ sỹ rất tốt, nhưng Lâm Tinh Phỉ biết như vậy đối với mình không có lợi. Nếu công ty có lễ phục và trang sức riêng, cô vẫn có thể viện cớ tìm Tần Quyết giúp đỡ, anh cũng sẽ không từ chối nhưng không thể thường xuyên như trước được. Song, dù sao thì vấn đề vai diễn cũng coi như được giải quyết, hai người nhanh chóng rời đi.

Lúc này Địch Húc mới cầm hồ sơ trong tay đưa lại cho Tần Quyết, hỏi: ” Ông chủ, dự án y tế hợp tác với bên Nguyễn thị, để giám đốc Hướng đi xử lí ?”
Cậu là cố ý hỏi, dù sao gần đây ông chủ cũng vì cô Nguyễn nên tâm tình mới không tốt, công việc cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều, đương nhiên cậu cũng mong ông chủ mau chóng dỗ dành mỹ nhân. Chỉ là ông chủ tuy ăn không ngon ngủ không yên vì cô Nguyênz nhưng cũng dốc lòng bảo vệ cô Lâm không ngớt. Địch Húc quả thật không đánh giá tốt tình cảm của ông chủ, càng không rõ suy nghĩ của ông chủ lắm. Nhưng so với cô Lâm thì anh hi vọng cô Nguyễn trở thành bà chủ của mình hơn.

Quả nhiên Địch Húc vừa dứt lời. Tần Quyết đã bỏ hồ sơ xuống, thở dài nói :” Không cần, tôi tự đi.”

Nguyễn Chỉ Âm tan ca nhận được điện thoại của Trình Việt Lâm. Giọng điệu vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều, chỉ nói sau khi tan làm sẽ đến đón cô, rồi nhanh chóng ngắt máy. Trong chớp mắt Nguyễn Chỉ Âm cũng không rõ Trình Việt Lâm là tốt bụng đón cô, hay là chuẩn bị có toan tính gì khác.

Đồng hồ chỉ đến năm giờ, Nguyễn Chỉ Âm ước chừng đối phương hẳn là tới rồi, vì thế thu dọn qua loa đồ dùng, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng thang máy còn chưa đến, phòng họp cuối hành lang bất chợt mở ra, một đám người từ trong bước ra ngoài, Tần Quyết bị vây quanh, sắc mặt nghiêm nghị, cao lớn nổi bật bước tới thang máy.

Muốn tránh cũng không thể tránh.

Đối phương đối diện với cô một giây, nhẹ nhàng thở ra sải bước lớn tới trước mặt cô :” Chỉ Âm, chúng ta nói chuyện.”

Nguyễn Chỉ Âm nhìn đám người phía sau Tần Quyết, dẫn đầu là Lâm Vỹ em trai của Lâm Thành, hiện tại là tổng phụ trách dự án y tế hợp tác với Tần thị, Lâm Thành năng lực bình thường nhưng dã tâm lớn, dự án y tế hợp tác lần này cũng là Tần Quyết vạch kế hoạch.

Cô bước lui về phía sau, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt :” Tần Quyết, đây là công ty.”

Tần Quyết cũng lâu không thấy cô, không muốn lại cùng cô đối chọi, nên ngữ khí cũng dịu hẳn đi :” Được chúng ta lên xe nói chuyện.”

Nói xong, anh vươn tay muốn năm lấy tay cô, nhưng bị Nguyễn Chỉ Âm nghiêng người tránh ra.
Dây dưa một hồi, cửa thang máy bất thình lình mở ra  — Nguyễn Chỉ Âm ngước mắt nhìn lên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong thang máy.

Người đàn ông thản nhiên, một tay đút túi quần bước ra. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, anh nhẹ nhàng nhướng mày, giọng nói ung dung thờ ơ :” Tôi đến không đúng lúc à?”
Sau đó mỉm cười vươn tay về phía Nguyễn Chỉ Âm, giọng nói dịu dàng cô chưa từng được nghe cất lên :” Âm Âm, còn không lại đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN