Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi


Chương 4


Chương 4: Chú rể mới
Edit: Độc tem

Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Chỉ Âm nhìn sang con số màu đỏ trên biểu tượng Weixin, nhấn vào xem có cả mấy chục người gửi tin nhắn gửi đến, đều là hỏi về tin tức nửa thật nửa giả trên hotsearch. Hôn lễ hôm nay thật sự đã biến thành đề tài bàn tán của bọn họ. Bạn bè trong nước của Nguyễn Chỉ Âm không nhiều, những người gửi tin nhắn hỏi thăm này vốn chẳng thân thiết với cô. Cô chỉ mở nhóm weixin của cô và 2 người bạn thân là Cố lâm Lang và Diệp Nghiên Sơ. Hiện tại trong nhóm đã mắng Tần Quyết và Lâm Tinh Phỉ đến 800 lượt rồi.
Cố Lâm Lang:” Hồi trước còn cảm thấy Tần Quyết không tệ.,thật không ngờ tớ trẻ tuổi thế này mà mắt đã đui rồi.
Diệp Nghiên Sơ:” Tốt nhất là trói chặt hai người đó lại với nhau đi cho Lâm Tinh Phỉ nếm thử tính cách chết tiệt của Tần Quyết, xem cô ta còn giả tạo nổi không.
Cố Lâm Lang: ” aiyo, Em với anh Tần Quyết là anh em mà nếu không năm đó cũng không…. (chia tay), chị họ sao chị lại hiểu lầm bọn em nữa?”
Diệp Nghiên Sơ: ” Hừ nhớ lại thật muốn nôn. Chỉ là anh em mà lễ tình nhân cố ý uống say lấy cớ bị quấy rối rồi gọi Tần Quyết đến, còn không biết xấu hổ nói Âm Âm nghĩ nhiều! Đúng là cẩu anh em!”
Cố Lâm Lang: ” sợi dây chuyền của Lâm Tinh Phỉ, là Tàn Quyết lấy giúp? Kim cương hồng giá 8 chữ số giúp cô ta trở thành công chúa giới giải trí, nắm đấm của tớ chuẩn bị xong rồi.”
Diệp Nghiên Sơ: ” Năm đó Âm Âm ở lại bên Mỹ cực khổ kiếm tiền giúp anh ta, là để anh ta mua kim cương cho gái!. Tớ thật muốn vẽ một bức họa đẫm máu trên mặt anh ta.!
Cố Lâm Lang: ” Tức chết mà, ghê tởm tới nỗi bà đây muốn cuộn tròn hai người bọn họ đá ra khỏi trời đất để họ biết thế nào là chính nghĩa.”
Nội dung càng về sau sau càng ác liệt hơn.
Nguyễn Chỉ Âm lướt nhanh đến cuối đoạn chat.
Diệp Nghiên Sơ: ”Âm Âm, Phù dâu như tớ còn có thể làm không?”
Bởi vì Cố Lâm Lang đã kết hôn nên nhiệm vụ làm phù dâu rơi vào người Diệp Nghiên Sơ. Vốn dĩ Nguyễn Chỉ Âm muốn để cô ở lại khách sạn, nhưng cô nói sáng sớm hôm nay còn phải mang hợp đồng cho khách hàng nên mới không tới sớm được.
Nguyễn Chỉ Âm đáp:” Yên tâm, chú rể có rồi.”
Diệp Nghiên Sơ:” Khóc, thật không ngờ Trình học trưởng chó chê người ghét lại có lương tâm hơn Tần Quyết đó.”
Cố Lâm Lang:” Không ngờ cái loại miệng độc một ngậm phun chết hoa đào như Trình Việt Lâm cũng có ưu điểm nhờ.”
Nguyễn Chỉ Âm:” ……”
Ôi mèo khen mèo dài đuôi, có cần phải vậy không chứ.

11h khách sạn Simo, khách khứa đông đủ
Tại sảnh chính, Cố Lâm Lang và Cố nghiên Sơ mặt lễ phục tươi cười đón khách.
Ông nội Nguyễn nằm giường bệnh đã lâu, bố mẹ Nguyễn thì mất sớm, cũng may cô còn có hai người bạn thân này.
Chiếu theo mục đích liên hôn của của hai nhà Tần Nguyễn, hôn lễ hôm nay hơn phân nữa là giới hào môn Lam Kiều còn lại số ít là bạn học ở đại học A và trung học Lam Kiều tham dự.
Bên Tần gia tất nhiên không đến nữa, đương nhiên vì tin tức Tần Quyết bỏ trốn đã lên hotsearch kia, cuối cùng khách mời đến dự còn lại một nửa. Mọi người đều đến vì tò mò Nguyễn gia sẽ xử lí cục diện như thế nào,cũng có thể là khách mời có quan hệ tốt với Lâm gia hoặc là đơn giản là muốn tận mắt xem trò hề của Nguyễn Chỉ Âm.
Mặc dù ít đi một nửa nhưng cũng đông đủ rồi.
Ngồi bàn chính giữa là thiếu gia quyền quý trong giới nhà giàu Từ Phi và Uông Hâm, bình thường họ thích tổ chức những bữa tiệc ăn uống mua vui thế này, nhân duyên trong giới cũng không tệ.
Sau khi đến, Uông Hâm đứng bên vòng vo trò chuyện với Cố Lâm Lang và Diệp Nghiên Sơ, tuy nhiên hai cô chỉ cười phụ họa tuyệt nhiên không nhắc đến hôn lễ sắp diễn ra, làm anh ta càng thêm tò mò.

Phía bên phòng cô dâu, Khang Vũ đẩy cửa bước vào.
”Cô Nguyễn, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
”Làm phiền cô rồi, Khang Vũ.” Nguyễn Chỉ Âm dựa lưng vào sô pha cho thợ trang điểm, cô thông qua gương nhìn Khang Vũ mỉm cười đôi mắt phượng long lanh sáng ngời.
Khang Vũ bất ngờ, lắt đầu nói:” không phiền, là công việc của tôi, nhưng mà chú rể…”
Hôn lễ chuẩn bị xong, nhưng chú rể đã không còn, nghĩa là không còn ….
Khang Vũ nhớ lại lần trước :” Chỉ cần Tần tổng không bị mù, chứ làm sao có thể bỏ qua vị hôn thê xinh đẹp như tiên để đi nâng niu cái cô chỉ biết dùng maketing thổi phồng như Lâm Tinh Phỉ?”
Trách cô miêng quạ thành thật, Tần tổng chính là kẻ mù mà.
Mà cũng không đúng, cẩu nam nhân vì gái đào hôn lên cả hotsearch khiến vị hôn thê mất mặt không xứng được tôn trọng.! Đáng bị hỏa thiêu, tro vứt theo gió.
May mà Cô Nguyễn vẫn chưa gả cho anh ta. Người đẹp như vậy phải gả cho một người đẹp trai hơn cả ảnh đế đỉnh lưu, giá trị hơn cả số dư trong tài khoản ngân hàng cô, quan trọng phải là người trong sạch không gái gú lăng nhăng.
Lời vừa nghĩ xong, ngoài cửa vang lên tiếng động, cửa phòng bị ai đó đẩy vào.
Khang Vũ và thợ trang điểm không hẹn cùng ngoái đầu lại.
Một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn xa lạ đứng trước cửa, sau lưng là hành lang với chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, thân hình cao thẳng che khuất gần hết ánh sáng.
Anh lãnh đạm quét mắt vào trong phòng nhấc chân thon thả tiến vào. Nguyễn Chỉ Âm lúc này đã trang điểm xong cũng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình dáng đẹp trai không chê vào đâu được của Trình Việt Lâm.
Những sợi tóc lòa xòa rũ xuống hàng lông mày nghiêm nghị, mũi thẳng môi mỏng, đôi mắt đào hoa thâm sâu, đuôi mắt hơi nhếch có vẻ ửng hồng.
Áo sơ mi mở 2 cúc, xương quai xanh mờ nhạt lộ ra dưới cổ áo. Rõ ràng đang mặc tây trang đi giày da nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lưu manh tùy tiện bất kham.
Dáng vẻ hiện tại chồng lên hình dáng trong kí ức Nguyễn Chỉ Âm khiến cô kinh ngạc không thôi.
Trình Việt Lâm một tay đút trong túi quần, rảo chân bước đến trước mặt Nguyễn Chỉ Âm, hơi cuối người đối mặt với cô vài giây. Đột nhiên vươn tay gõ vào trán cô.
Khóe môi cong lên, giọng điệu đùa giỡn:” Nguyễn Chỉ Âm, sao thế, bị tôi làm cảm động ngơ rồi.”
Nguyễn Chỉ Âm thu mắt, bỏ qua lời nói của anh. Sau một hồi trầm lắng, cô lần nữa ngẳng đầu lên nhìn thẳng anh với vẻ mặt như cũ. ” Trình Việt Lâm, Anh đang giẫm lên giày của tôi.”
Trình Việt Lâm nhếch mày, chậm rãi cuối đầu, hiển nhiên nhìn thấy mũi giày búp bê của cô bị anh giẫm lên.
Dưới tác động của chân anh, một vài hạt châu trắng được đính cẩn thận trên giày đã rớt ra rơi xuống đất.
Trình Việt Lâm:” …”
Nguyễn Chỉ Âm:” Thấy chưa, rớt hết rồi nè.”
Trình Việt Lâm:” …..”
”Không sao, tôi nhận chuyển khoản, 5000 đồng.”
Trình Việt Lâm quả thật bị dáng vẻ nghiêm túc đòi tiền của cô làm cho tức cười.
Đôi giày da bóng láng từ từ nhấc khỏi chiếc giày búp bê kia, Trình Việt lâm cười nhẹ:” hừ, Cô đúng là không có lương tâm.”
”Như nhau, như nhau thôi.”
Trần Việt Lâm hơi nhướng mày, tự nhiên sáng tỏ, cô đây là ” ẩn dụ” trả thù câu nói của anh trong điện thoại mà.
Anh cười như không cười nchăm chú nhìn Nguyễn Chỉ Âm, tỉ mì nhìn biểu cảm của cô :” Sao, không giả vờ ngoan ngoãn nữa à?”
Nguyễn Chỉ Âm nghe được liền ngưng lại, chợt nhớ đến hồi trung học anh luôn treo trên miệng những lời này cũng dùng giọng điệu lưu mamh không nghiêm túc này để trêu cô.
” Nguyễn Chỉ Âm, cả ngày ngoan ngoãn không mệt hả?”
Lên cấp 3, Nguyễn Chỉ Âm trong trường học được biết đến là người có tính cách: ngoan ngoãn, vô vị, không nổi bật.
Cô sống ở cô nhi viện rất lâu nên hiểu những đứa trẻ ngoan ngoãn không quấy phá sẽ sống thoải mái ít bị ghét hơn. Trong trường học, định luật này càng thích hợp cho nữ sinh áp dụng. Một cô gái nếu quá nổi trội thì những lời đồn và phiền phức sẽ tìm đến nhiều hơn.
Muốn tự phụ thì ít nhất phải có tự tin.
Nguyễn Chỉ Âm biết rõ thái độ của Lâm gia, cô chỉ có thể dựa vào ông Nguyễn, nhưng cô không muốn gây thêm phiền phức cho ông nội, cũng không muốn phân tâm đối phó phiền phức. Vì vậy cô giống như con ốc sên cố gắng thu nhỏ bản thân vào trong vỏ.
Hành vi ngoan ngoãn đến mức vô lí của cô hoàn toàn nằm trong giới hạn không thể chấp nhận được của Trình Việt Lâm. Trùng hợp, chuyện khiến anh vui vẻ nhất chính là xé đi vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô.
Đây cũng là nguyên nhân Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm đối đầu sống chết với nhau.
Thất thần một lúc, Nguyễn Chỉ Âm khôi phục lại suy nghĩ, đối mặt với ánh mắt dò xét của người đàn ông, nhưng lại không trả lời câu hỏi của anh. Mà chỉ vào anh ngoái đầu nói với Khang Vũ vốn đã sớm ngơ ngác tại chỗ.
” Chú rể đến rồi, hôn lễ có thể bắt đầu.”
Phải rồi, Trình Việt Lâm vẫn luôn rõ ràng cô vốn không phải ” chịu đựng vô lí” cũng không phải ” ngoan ngoãn” gì.
Cô ấy bây giờ đã không còn là cô ấy của năm đó, cũng chẳng cần phải giả vờ, đặt biệt là … trước mặt anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN