Chương 54
Edit Độc tem
Từ đầu đến cuối Trình Việt Lâm không nói gì, hai người ra khỏi trường học ăn đại chút gì ở gần đó rồi về lại khách sạn.
Nguyễn Chỉ Âm nhận ra hình như từ sau khi Trình Việt Lâm đến Gia Hồng anh luôn trong tình trạng đè nén cảm xúc, mỗi lần cô hỏi đến anh lại dùng thái độ đùa giỡn để bỏ qua câu hỏi của cô.
Cô không biết nên làm thế nào để cạy anh mở miệng.
Ngày thứ hai, viện trưởng Vu gọi điện đến nói cô nhóc tên Nguyên Nguyên hôm qua nghe nói hôm nay cô sẽ đi tảo mộ viện trưởng rồi ngày mai rời khỏi huyện Hứa nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một món quà.
Thế là trước khi đi thăm mộ viện trưởng, Trình việt Lâm lái xe đưa cô đến cô nhi viện một chuyến.Tới cổng Nguyễn Chỉ Âm mở cửa xuống xe tìm viện trưởng Vu lấy đồ, Trình Việt Lâm ngồi trên xe đợi cô.
Bên trong cô nhi viện, bọn nhỏ vừa mới ăn sáng xong đang tập trung chơi đùa trong sân, từng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm vui.
Nguyễn Chỉ Âm đi qua hành lang dài của căng tin rồi lấy điện thoại ra định gọi cho viện trưởng Vu, đúng lúc cô trông thấy viện trưởng Vu đang đứng nói chuyện với một người trẻ tuổi.
Đối phương nhìn thấy cô, khóe môi nhẹ cong lên, quay đầu gọi cô: “Chị Chỉ Âm.”
Người đang nói chuyện với viện trưởng Vu là Chu Hồng Phi.
“Hóa ra Hồng Phi và cô Nguyễn có quen biết à?”
Viện trưởng Vu hơi bất ngờ.
Chu Hồng Phi học đại học ở trong nước, những năm nay thường xuyên đến thăm cô nhi viện đương nhiên thân thiết với viện trưởng Vu nhiều hơn là người chỉ trao đổi thông qua điện thoại như Nguyễn Chỉ Âm.
Thấy Vu viện trưởng không rõ nội tình, Chu Hông Phi chỉ gật đầu nói: “Cũng coi là có quen biết.”
Sau đó không giải thích gì hơn.
Năm đó sau khi Nguyễn Chỉ Âm về lại Nguyễn gia, viện trưởng Trần không muốn cô trở lại cô nhi viện, bà không hi vọng chuyện cô từng sống ở cô nhi viện bị người khác nhắc đến quá nhiều, tránh bị chỉ chỉ trỏ trỏ ảnh hướng đến cuộc sống của cô.
Viện trưởng Vu nhìn hai người, cũng rất hiểu ý nói ngay: “Vậy hai người trò chuyện, tôi đi gọi Nguyên Nguyên.”
Đợi đến khi viện trưởng Vu đi rồi, Nguyễn Chỉ Âm đảo mắt một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Giang Tuyết Óanh đâu thế là cười hỏi: “Tuyết Oánh đâu?”
“Sáng nay tụi em mới tới, cô ấy say xe khủng khiếp nên không còn tâm trạng đi nữa, em để cô ấy nghỉ ngơi trong khách sạn rồi. Đúng lúc điện thoại hết pin sợ viện trưởng Vu đợi mãi nên em qua đây trước.”
Chu Hồng Phi giải thích qua loa xong lại cười cười nhìn cô nói: “Chị hỉ Âm, chị đi một mình hả?”
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu: “Không, chị đi với chồng chị, hôm nào có thời gian chị giới thiệu cho hai người làm quen.”
Mặc dù Trình Việt Lâm đã ghen tuông vô nghĩa với Chu Hồng Phi tận mấy lần nhưng hai người lại chưa được gặp mặt lần nào.
Trước kia Chu Hồng Phi biết Nguyễn Chỉ Âm đã kết hôn nhưng lại không biết đối phương là ai, lần này mới tùy tiện hỏi thêm: “Là người trước kia đã gọi điện thoại cho viện trưởng hả?”
Nguyễn Chỉ Âm khựng lại, sau đó mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải.”
Chu Hồng Phi nghe rồi nhìn sang biểu cảm trên khuôn mặt cô, cậu đành thu lại ý muốn nói.
Trong lúc nói chuyện viện trưởng Vu dắt Nguyên Nguyên tới cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Nguyên Nguyên vẫn còn dáng vẻ rụt rè hôm qua, đôi mắt sợ sệt trốn sau lưng viện trưởng Vu, cô nhóc đưa cho Nguyễn Chỉ Âm một tấm thiệp, là một tấm thiệp chúc mừng do chính tay cô nhóc vẽ.
Nguyễn Chỉ Âm cười dịu dàng đưa tay nhận lấy, xoa đầu cô bé nói: “Vẽ đẹp lắm, cảm ơn Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên nhìn cô mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều, sau đó lại ngại ngùng trốn về lại sau lưng viện trưởng Vu.
Một lát sau, một cô bé khác chạy tới bên cạnh Nguyên Nguyên nói thầm bên tai cô nhóc mấy câu rồi kéo tay Nguyên Nguyên chạy mất.
viện trưởng Vu nhìn đám nhóc đang nô đùa trong sân rồi giải thích với Nguyễn Chỉ Âm: “Nguyên Nguyên bị bọn buôn người bắt bán, mới tới cô nhi viện được mấy tháng. Cô nhóc cũng còn nhớ hình dáng của cha mẹ nên mỗi lần trong viện có người lớn là sẽ lén chạy ra xem có phải cha mẹ mình không. Nói ra cũng lạ, bình thường thì rất ít nói nhưng lại rất thân thiết với cô.”
“Chắc là có duyên phận.”
Những gì cô và Nguyên Nguyên trải qua đều khá trùng hợp.
Nguyễn Chỉ Âm nói xong bèn đưa mắt nhìn tấm thiệp chúc mừng trong tay.
Một cô gái mặc váy và một một người đàn ông mặc âu phục.
Dù hình vẽ trên tấm thiệp rất đơn giản nhưng có thể thấy hai người trên đó là cô và Trình Việt Lâm.
Lấy được tấm thiệp, cô nghĩ đến Trình Việt Lâm ẫn còn đang đợi mình ở ngoài cổng nên nói vài câu đơn giản rồi tạm biệt Chu Hồng Phi và viện trưởng Vu.
Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi hành lang của canting, có người gọi cô từ phía sau.
Nguyễn Chỉ Âm quay đầu là Chu Hồng Phi.
“Chị Chỉ Âm,” Đối phương bước nhanh tới trước mặt cô uyển chuyển nói: “Nếu chị không phiền thì có thể giúp em anh Nhậm ông của anh ta sống ở đâu không?”
“Anh Nhậm?” Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày khó hiểu.
Chu Hồng Phi gật đầu: “Ừm, ông của anh ta trước kia là giám đốc của bệnh viện Gia Hồng, em vô tình biết được ông Nhậm bị ốm, định hai hôm nữa về lại Gia Hồng sẽ qua thăm ông, dù sao năm đó ông Nhậm cũng đã giúp đỡ viện trưởng Trần coi như cũng có quan hệ sâu xa với em.”
Lúc xuống máy bay, Chu Hồng Phi đã nhìn thấy cái người gọi là anh Nhậm đã đưa viện trưởng Tần vào viện năm đó, nhưng lúc đó cậu nhất thời không dám nhận nên đã bỏ lỡ cơ hội.
Nguyễn Chỉ Âm nghe xong, vô thức nắm lấy đầu ngón tay.
Giây tiếp theo cô mím môi nhíu mày giọng nói có vẻ run rẩy hỏi: “Anh Nhậm mà em nói, em có biết tên anh ta không?”
Chu Hồng Phi hơi ngạc nhiên: “Nếu em không nhớ nhầm thì anh ta hình như tên là Nhậm Hoài.”
……Một mình ra khỏi cô nhi viện, Nguyễn Chỉ Âm ôm theo tâm tư hoang mang bước lên chiếc xe đậu trước cổng.
Trình Việt Lâm nhìn ánh mắt trống rỗng của cô khi lên xe, anh không khỏi nhíu mày, nhưng nhìn thời gian trên màn hình anh thấy vẫn nên mở chỉ đường đến núi Phù An trước.
Nhưng xe chỉ mới lái được mấy trăm mét đã từ từ ngừng lại ven đường.
“Nguyễn Anh Anh, em là không muốn anh lái xe hả?”
Trình Việt Lâm khẽ cười, cụp mắt bất lực nhìn người đang ôm chặt mình dựa vào vai mình.
Nguyễn Chỉ Âm không buông tay, một lát sau mới ngước mặt nhìn anh giọng nói khàn khàn: “Nhưng mà giờ em chỉ muốn ôm anh thôi, hay anh…. Có thể vừa cho em ôm vừa lái xe không?”
Trình Việt Lâm chớp mắt, cười cười, cố gắng vươn tay ra mở dây thắt an toàn, hai cánh tay thon dài vòng qua ôm cô ngồi lên đùi mình, trong giọng nói có vẻ trêu chọc: “Hôm qua không phải còn ổn lắm mà, sao nay mới đi vào chuyến trở ra đã nũng nịu rồi?”
Nguyễn Chỉ Âm nhin chăm chăm vào khuôn mặt đẹp trai của anh, bàn tay ấp áp xoa lên sườn mặt anh, giọng nói bay bổng: “Sao không nói cho em biết?”
“Hả? Nói gì cơ?”
Anh cúi đầu nhìn cô nói giọng thoải mái.
Nguyễn Chỉ Âm khựng lại, lúc lên tiếng giọng điệu rất quả quyết: “Lễ Giáng Sinh năm đó em nhận được một miếng ngọc phật là anh nhờ viện trưởng gửi cho em.”
Hậu sự của viện trưởng Trần cũng là cũng nhờ có anh thu xếp. Nhâm Hoài là bạn của anh, khi đó giúp đỡ cũng chỉ là cũng chỉ là vì anh.
“Sao không nói cho em biết?”
Cô cố chấp hỏi lại.
Trình Việt Lâm cuối cùng cũng hiểu ra cảm xúc của cô, ánh mắt không biết làm sao nhìn cô cười cười anh xoa đầu cô nói: “Hồi đầu cảm thấy không cần thiết lắm.”
Miếng ngọc đó là vì Hạ Hiểu Lan thấy Dương Tuyết bị anh xử lí đến mức phải thôi học nên chột dạ, để lộ một số dấu vết, rồi tự mình giao ra.
Sau khi lấy được, anh đã nghĩ phải trả lại cho Nguyễn Chỉ Âm sau đó lại thấy cô mang một miếng ngọc khác còn là của Tần Quyết tặng cho. Vì thế anh đã nổi cáu không muốn trả lại cô nữa.
Tới sau này tình cờ gặp Cố Lâm Lang thấy đối phương cũng mang trên người một miếng ngọc mới lờ mợ ngộ ra đó là vật của viện trưởng tặng cho các cô.
Lúc nhờ viện trưởng gửi sang cho cô, anh hiểu tính cách của Nguyễn Chỉ Âm, biết cô sẽ không bởi vì miếng ngọc này mà thích anh ngược lại cô sẽ cảm thấy mắc nợ mình, càng thêm phiền phức.
Anh không nỡ để cô phải áy náy.
Càng không hi vọng cô cảm thấy áy náy với anh.
Huống chi anh khi đó cũng không có cách nào để đến bên cạnh cô.
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của anh, Nguyễn Chỉ Âm chăm chú nhìn lên đôi mắt đen hút của người đàn ông, hốc mắt ẩm ướt vùi đầu vào bên cổ anh lí nhí nói: ” A Lâm em xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ?”
“Vì đã để anh đợi quá lâu.”
Cô quả thật sẽ không đơn giản chỉ vì thấy mắc nợ Trình Việt Lâm mà sẽ thích anh ngay được, thậm chí cô còn có thể lựa chọn bù đắp cho anh rồi sau đó sẽ chạy trốn.
Nhưng bây giờ biết người đó là anh, Nguyễn Chỉ Âm vừa cảm thấy chua xót đau lòng lại cảm thấy….. anh thật tuyệt.
Nguyễn Chỉ Âm mong chờ một người có thể yêu cô vô điều kiện, nhưng khi có được thật rồi cô lại không khỏi cảm thấy đau lòng cho những gì anh đã âm thầm bỏ ra trong những năm tháng cô độc một mình đó.
Nghe thấy cái tên Nhậm Hoài từ trong lời nói của Chu Hồng Phi cảm xúc chua xót dưới đáy lòng đã dâng trào lên cô không thể khống chế nổi. Trình Việt Lâm đã biết từ trước là cô đã hiểu lầm.
Mà cô thậm chí còn không phát hiện ra cảm xúc của anh lúc đó.
“Vậy sao sau này anh cũng không chịu nói ra?”
Nguyễn Chỉ Âm khăng khăng cho rằng, nếu cô biết sớm một xíu có lẽ sẽ có gì đó khác đi. Ít nhất sẽ không để cho anh một mình gách vác những nỗi buồn này.
Trình Việt Lâm lặng thinh một hồi.
Vì sao lại không nói?
Chắc là sợ cô sẽ giống như bây giờ, chịu đựng quá nhiều áp lực.
Anh thở dài ôm cô vào lòng: ”Sao lại để anh lau nước nước mắt cho rồi? Em cứ coi như anh có âm mưu để em tự phát hiện ra thôi. Nguyễn Anh Anh, bây giờ có phải em ——”
“Đã yêu anh nhiều hơn chút rồi? Đúng không?”
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu, thấy anh nhướng mày nheo mắt nhìn cô, cô mỉm cười nói: “Không chỉ có một chút đâu.”
Cô cũng muốn trao cho anh một tình yêu sâu đậm giống thế, không muốn anh đơn phương để cô đau lòng như vậy mà yêu cô.
Trình Việt Lâm cong môi lại gần bên tai cô ẩn ý nói: ”Được, vậy em cứ đợi đến tối rồi bồi thường đàng hoàng cho anh.”
Bồi thường cái gì, không cần nói cũng biết.
Nguyễn Chỉ Âm đỏ mặt: ”Trình Việt Lâm em đang nói chuyện đàng hoàng với anh đó.”
Sao anh có thể nhanh chóng biển thành dáng vẻ thiếu đứng đắn như vậy, thật là biết cách phá bầu không khí.
“Chuyện anh nói là đứng đắn nhất rồi.”
Nguyễn Chỉ Âm nhìn lên ánh mắt ung dung tự tại của anh, cảm xúc vốn đang khó giãi bày không biết làm thể nào để xoa dịu nước mắt đọng trên khóe mắt muốn rơi cũng chưa rơi.
Ánh mắtTrình Việt Lâm đầy ý cười trong lòng thở dài.
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng ngừng lại, sao anh có thể nỡ để cô buồn lòng.
Cảm xúc được xoa dịu Nguyễn Chỉ Âm nâng mặt anh lên đáy mắt nghiêm túc hỏi: ” mấy ngày nay anh lại không vui chuyện gì à?”
Cô có thể phát hiện ra cảm xúc mà anh chôn dưới đáy lòng, nhưng anh lại cứ luôn không nói nguyên nhân cho cô nghe.
Trình Việt Lâm rũ mắt: ” Nguyễn Anh Anh, vậy em nói thử xem, bây giờ vì sao em thích anh?”
Nguyễn Chỉ Âm sững người, nhíu mày suy tư.
Một lát sau ——
Cô ngước mặt nhìn anh nói: ”Anh quá tốt.”
Nếu nói người tình trong mắt hóa tây thi, thì người đẹp nhất đang ở trước mắt cô, tại sao cô lại không thích một người tốt đẹp như anh?
Trình Việt Lâm rũ mắt trong con ngươi ẩn chứa tia tò mò: ”Nếu đổi thành một người khác cũng tốt với em như vậy, em cũng sẽ thích người ta? Hoặc là nếu như em phát hiện ra anh không được tốt đẹp như vậy thì em sẽ thích anh không?”
Kết quả của bây giờ, là bắt đầu từ những bước đi thận trọng nhờ vào sự hiểu biết đối với cô, nói cách khác tình yêu của cô là anh đã từng chút từng chút tính toán mới có được.
Anh biết những người nào chuyện nào được cô coi trọng, cố ý ở mỗi một chuyện để cô phát hiện ra “cái tốt” của anh. Cô là một người lý trí, không có nhiều trường hợp khiến cô kìm lòng không đậu, cô rất biết kiềm chế cảm xúc của chính mình, đồng thời luôn dựng lên một vách ngăn trong lòng với mọi người.
Anh yêu cô nhưng cũng là dùng hết tâm sức dụ dỗ cô, vất vả lắm mới tháo xuống được phòng tuyến trong lòng cô.
Nhưng anh cũng ghen tị, khi biết Tần Quyết tìm gặp cô anh không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Một khi có được sẽ lo sợ được mất, sợ cô chấp nhận cái tốt của anh nhưng cũng sợ cô không thể chấp nhận cái không tốt của mình.
Có một số chuyện anh quả thật sợ cô biết.
Thấy cô im lặng nhíu màu, Trình Việt Lâm vén mái tóc ra sau tai cho cô, yêt hầu hơi động đậy, đôi mắt dần nặng nề.
“Anh không được rộng lượng như bề ngoài, không thích Tần Quyết lại gần em, cũng sẽ dùng thủ đoạn ngáng chân hắn. Nếu hắn muốn tiếp tục lấn tới anh không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa. Có đôi khi anh hi vọng em chỉ nhìn mỗi mình anh không muốn em tập trung quá nhiều ánh nhìn lên bất kỳ người nào.”
” Nguyễn Anh Anh, anh rất ích kỷ.”
Nhưng anh lại không nỡ để cô phải buồn, vì thế mới bực dọc chính mình. Một khi đã hưởng thu cảm giác được cô quan tâm rồi dù thế nào anh cũng sẽ không thể để cô đi nữa.
Anh không muốn gây áp lực cho cô, càng sợ cô sẽ phát hiện ra tâm tư bỉ ổi mà anh chôn kín dưới đáy lòng này.