Chu Sa
Chương 31: Trách nhiệm
TRÁCH NHIỆM
Dịch: Mama Tổng Quản
Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
(*”▽`*)…(*”▽`*)
– ————————————————
Ngày cuối cùng ở Châu Thành Cố Đình Trạch ngoan ngoãn theo Chu Sa đi dạo phố.
Nhưng ngay sau đó, Chu Sa liền phát hiện ra sự thật ngược lại, cô mới là người theo Cố Đình Trạch đi dạo phố.
Lúc đi theo Giang Thừa, việc dạo phố này là chưa từng có, hay lúc đến với Giang Thâm cũng chưa từng nếm trải qua, Chu Sa có thể tưởng tượng ra được nét không kiên nhẫn ẩn dưới gương mặt của bọn họ, cũng sẽ đưa thẻ cho cô, bảo cô tự mình đi mua.
Nhưng Cố Đình Trạch không như vậy, theo hắn đi dạo phố hình như có chút thích thú.
Hắn sẽ cho ý kiến, biết phối đồ, biết so sánh, còn có đủ loại thẻ hội viên.
So với khuê mật hắn còn biết xách túi hộ.
Cho nên lúc Cố Đình Trạch đem một đống túi đồ cầm trên tay thả xuống sàn nhà ở trong phòng, Chu Sa quả thật có dâng lên chút xíu tâm tư không nỡ bỏ… đối tác dạo phố rất hợp gu này.
Cũng là bạn giường hợp ý.
“Có mệt không?” Chu Sa ôm cổ Cố Đình Trạch.
Cố Đình Trạch cũng ôm lấy eo Chu Sa: “Mệt lắm! Hôm nay chỉ có thể cho em ăn ba lần.”
“Hai lần là tốt rồi, ngày mai phải dậy sớm.” Chu Sa khẽ cười một cái, thể lực Cố Đình Trạch quả thật lại rất tốt.
“Dậy sớm thế làm gì?” Cố Đình Trạch hôn hôn khóe miệng đang nhếch lên của Chu Sa.
“Sáng mai có chuyến bay, phải về rồi.”
Động tác Cố Đình Trạch liền ngưng lại: “… À, muốn về à?”
“Ừm, hết ngày mai là phải đi làm lại rồi.”
Cố Đình Trạch yên lặng hôn Chu Sa một lúc, sau đó ôm Chu Sa đặt lên giường.
“Vậy nên tiết kiệm thời gian.”
Buổi sáng lúc Chu Sa rời giường rất cẩn thận, cử động nhẹ nhàng, cũng không đánh thức Cố Đình Trạch.
Bay được nửa chặng đường, Chu Sa đã vứt chuyến đi đào hoa này ra sau đầu.
Cô đã có một kỳ nghỉ đầy thư giãn, thú vị, chỉ thế thôi.
Lúc đáp xuống Xương Thành, vẻ mặt của Chu Sa đã tĩnh lặng như nước.
Vừa xuống máy bay, điện thoại Chu Sa rung lên một cái, là tin nhắn wechat của Giang Thừa: “Ở cửa ra.”
Chu Sa hơi nhăn mày, Giang Thừa không hề che giấu việc theo dõi hành tung của cô chút nào.
Tin nhắn wechat của Giang Thừa liên tục gửi tới.
“Xin lỗi vì đã tra xét thông tin chuyến bay của em.”
“Anh chỉ muốn đưa em về nhà.”
“Không có ý gì khác.”
“Anh đã chia tay rồi.”
Chu Sa một tin cũng không trả lời lại, đứng ở khu vực taxi đón khách xếp hàng, gió ở Xương Thành khô hanh hơn nhiều, cô dùng khăn choàng cổ che lại mặt.
Đến phiên cô, một chiếc Bentley đột nhiên chen vào hàng xe taxi.
Chu Sa phản cảm loại ép buộc trong im lặng này, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến những người xếp hàng phía sau, mở cửa lên xe.
“Xin lỗi, anh đoán có thể em ở đây.” Giang Thừa giải thích hành vi không tuân thủ trật tự của hắn: “Ăn cơm rồi chưa?”
“Đưa tôi đến bệnh viện đi.” Đi thì đi thôi, có người muốn làm tài xế thì cứ để hắn làm.
“Ừ.” Giang Thừa gật đầu, hơi đổi hướng.
“Không cần quay đầu đâu, từ đây đi thẳng, đi về hướng bắc ấy.” Chu Sa đọc một địa chỉ.
“Dì chuyển viện rồi à?” Giang Thừa ngoan ngoãn lái theo hướng Chu Sa chỉ.
“Giang Thâm giới thiệu cho mẹ tôi một vị chuyên gia, hiện đang ở đây trao đổi, nên chuyển viện đến đó.” Kỳ thật nói vậy cũng không có ý nghĩa gì, cái trò dùng Giang Thâm để kích thích Giang Thừa, Chu Sa cũng không có hứng thú, vốn là cô có thể “ừ” một tiếng trả lời hoặc là im lặng cho qua, nhưng cô không vui, không vui thì sẽ dùng chút lời lẽ để cà khịa.
Giang Thừa nắm chặt tay lái, hắn bắt đầu nảy sinh một ít nghi ngờ với bản thân, có một số việc dường như đang ở trước mắt nhưng hắn vẫn không chú ý tới, đối với Chu Sa hắn quan tâm chưa đủ, ngoài miệng nói muốn thay đổi muốn bù đắp, suy nghĩ thì vẫn dừng lại ở đoạn thời gian còn giao dịch.
Hắn thở nhẹ ra một hơi.
Nhưng Giang Thâm thật biết lợi dụng mọi trường hợp, Giang Thâm thật có lòng vậy sao? Chưa chắc. Anh ta chỉ muốn so sánh, anh ta muốn lấy hắn làm vật đối chiếu, kỳ thật anh ta đâu cần dụng tâm suy nghĩ cái gì, chỉ cần đảm bảo làm chuyện gì cũng tốt hơn so với hắn một chút là được.
Anh ta vẫn đê tiện như cũ.
Giang Thừa rơi vào trầm lặng, Chu Sa không có hứng thú đi tìm hiểu xem Giang Thừa đang nghĩ gì, càng không hứng thú nói chuyện phiếm với Giang Thừa.
Hai người lặng im đến bệnh viện: “Anh về đi.” Chu Sa mở cửa xuống xe.
Giang Thừa đỗ xe ổn thỏa xong thì đuổi theo: “Anh cũng đi thăm dì.”
Chu Sa không để ý việc Giang Thừa, cô ngồi ngẩn ngơ trong phòng bệnh cả một buổi trưa, Giang Thừa cũng ngoan ngoãn ở đó đến trưa.
Dì Trương hộ lý căng mặt, tình huống gì thế này? Đây không phải bạn trai trước của Chu Sa à? Đổi lại rồi? Tiền lương thì sao? Có rớt xuống mức cũ không? Ông chủ hào phóng kia đâu?
Chu Sa đi lấy ít quà biếu để lại cho dì Trương, Giang Thừa cũng lặng lẽ đưa cho dì Trương một bao lì xì.
Mặt mày dì Trương lại hớn hở, vẫn là Chu Sa lợi hại, tuy đổi lại ông chủ cũ, nhưng lúc này coi bộ huấn luyện tốt hơn rồi.
Lên xe lần nữa, Giang Thừa hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Đã chiếm dụng thời gian buổi trưa của Giang tổng rồi, sao còn dám làm phiền ngài.” Giọng điệu Chu Sa cực bình tĩnh.
Trái lại Giang Thừa mỉm cười: “Không phiền.”
“Ơ, vậy ngài nghe không hiểu ý tôi à, tôi bảo là ngài tự ăn đi.”
Giang Thừa thở dài, hắn nghe hiểu, chỉ là mặt dạn mày dạn muốn lợi dụng thời cơ mà thôi: “Chu Sa, em thật tuyệt tình.”
“Giang tổng, tôi đã nói…”
“Là giao dịch, anh biết.” Giang Thừa cắt lời Chu Sa: “Nhưng ngoài điều đó ra, chúng ta ở chung cả ngày lẫn đem cùng nhau suốt một năm, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao?”
“Tình cảm?” Chu Sa giống như nghe thấy một chuyện nực cười.
“Anh thích em, Chu Sa, xin lỗi vì lâu đến thế mới phát hiện.” Dường như Giang Thừa bị thái độ không chút để tâm của Chu Sa kích thích, liền thốt ra lời tỏ tình.
Chu Sa xoa xoa huyệt thái dương: “Anh nói anh chia tay rồi?”
“Ừm.”
“Hai người mới quen nhau bao lâu? Một tháng? Vậy người trước thì sao? Chẳng lẽ là một tuần?” Chu Sa cũng không che giấu sự châm biếm: “Thích nhiều năm như vậy, mới một tháng đã chia tay, vậy còn tôi thì sao?”
“Anh không phải…”
“Có thuốc lá không?” Chu Sa ngắt lời hắn.
Giang Thừa chỉ chỉ vào mình túi áo khoác mình, Chu Sa lấy một điếu đốt lên, hạ cửa xe xuống một khe nhỏ, gió lạnh tràn vào trong xe.
“Chu Sa, em đang lo lắng chúng ta không thể lâu dài à?” Giọng điệu của Giang Thừa lộ ra chút mừng rỡ.
“Không phải.” Chu Sa đập tam ảo tưởng của Giang Thừa, cô nhả ra một làn khói: “Chính xác thì cái gọi là tình cảm rất buồn cười.”
“Xin lỗi, anh tưởng rằng anh còn tình cảm với Bùi oanh, nhưng về sau mới phát hiện là không phải.”
“À, thử nghiệm sai rồi.” Chu Sa gật gật đầu.
Giang Thừa hơi lo lắng, hình như nói thế nào cũng không phải.
“Anh cũng không yêu cầu em về với anh, anh chỉ muốn nói, hiện tại anh đang độc thân, anh có quyền lực theo đuổi em.” Giang Thừa cân nhắc nói.
Chu Sa từ chối cho ý kiến, dập tắt đầu thuốc lá: “Nói xong rồi?”
“… Ừ.”
“Thả tôi ở trước cửa chung cư là được rồi.”
Chiếc Bentley ngoan ngoãn dừng trước cửa chung cư, Giang Thừa nhanh chóng xuống xe, xách hành lý cho Chu Sa: “Anh đưa em lên.”
Trong thang máy rất yên tĩnh, ánh đèn có hơi mờ mờ, khiến hai dáng người phản chiếu trong chiếc gương đối diện cũng mờ ảo.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, lúc Chu Sa mở cửa Giang Thừa bỗng ôm lấy eo cô từ đằng sau.
“Anh rất nhớ em.” Giang Thừa nói bên tai Chu Sa.
Chu Sa vỗ vỗ lên tay Giang Thừa: “Được rồi, anh về đi.”
Giang Thừa không buông tay.
Ôm Chu Sa khiến trái tim của hắn như được lấp đầy.
Hơi thở Giang Thừa gần kề gợi lên một chút hoài niệm trong Chu Sa, cô gỡ tay Giang Thừa ra, xoay người ngẩng đầu hôn lên môi Giang Thừa.
Khóe môi Giang Thừa có chút run rẩy, hắn đã rất lâu, rất lâu rồi không được hôn Chu Sa.
Hắn vội vàng mút lấy Chu Sa, lại cẩn thận từng li từng tí dừng lại, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút phác họa lấy môi Chu Sa, hàm răng cô, rồi toàn bộ khoang miệng.
Dường như trở về khoảnh khắc thân mật cùng nhau lúc trước, hơi thở của Giang Thừa dần dần nặng nề, hắn đè Chu Sa lên ván cửa, không ngừng càn quấy trong miệng Chu Sa.
Đến tận khi Giang Thừa cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung, hắn mới buông Chu Sa ra.
“Vào trong có được không, hửm?” Âm cuối của Giang Thừa mang theo quyến luyến dây dưa.
“Không được.” Chu Sa còn mang chút tình ý, nhưng cũng tan biến cực nhanh.
“Vì sao? Em cũng muốn mà phải không…” Giang Thừa càng khó có thể nhịn xuống.
“Bởi vì, tôi không muốn phụ trách với anh.” Chu Sa cười cười, mở cửa, nhấc hành lý lên, nhốt Giang Thừa ở ngoài cửa.
Trong đôi mắt nhuốm đầy dục vọng của Giang Thừa hiện lên một chút kinh ngạc.
Nên tỏ tình là sai rồi sao?
Chu Sa thà chấp nhận chuyện quan hệ thể xác đơn thuần cũng không nguyện ý chấp nhận hắn?
Trên mặt Giang Thừa hiện lên nét khổ đau, có một loại cảm giác tấm chân tình bị người ta giẫm nát dưới chân.
Thế nhưng còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ hắn phải đập cửa nói, Chu Sa, anh đồng ý, anh không cần em chịu trách nhiệm.
Hắn không muốn nói ra lời như vậy.
Hắn bị Chu Sa ép phải rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chu Sa ngồi xổm trên sàn mở hành lý ra, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc.
Nụ hôn kia chẳng qua là do mùi hương của Giang Thừa kích thích cô, khiến cô nhớ lại một chút chuyện quá khứ, không có ý gì khác.
Cô không đói bụng, tất nhiên không cần ăn Giang Thừa.
Cô cũng không thích phiền phức, loại tình cảm dông dài như kịch nghệ này khiến cô cảm thấy rất thừa thải.
Giang Thừa chỉ đọng lại trong đầu cô được giây lát, cô đã bắt đầu nghĩ đến lịch làm việc cho ngày mai.
– – — — — — —
Lời của tác giả: Thanh niên tóc vàng tạm thời xuống đài~~ hắn sẽ còn trở lại. Ngày mai gặp lại Giang Thâm.
Lời của Mama: Chu Sa quả nhiên cứng cựa. Giang Thừa quả thật khiến ta cảm thấy nực cười. Muốn quay lại gặm cỏ cũng phải xem răng còn đủ cứng không nhé, hứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!