Chủ Thần Quật Khởi
Chương 65: Tùy Hầu
Tướng quân!
Đi ra khỏi núi, mấy người Chung Đình, Hà Tử Hải và Ngưu Dũng đang chờ. Khi thấy Ngô Minh cầm theo đầu của Lý Như Bích đi đến thì cả bọn đều vô cùng vui mừng.
– Ừ! Các ngươi xử lý qua cái đầu này rồi dùng cách nào đó dâng đến trước doanh trướng của Vương Huyền Phạm. Thêm nữa, phải tặng lễ thật dày để biểu lộ tâm ý… cứ nói chúng ta không cần công trạng, chỉ cần có chốn dung thân là được rồi!
Ngô Minh sờ sờ viên ngọc rồng trong ngực, trong lòng đã có tính toán.
Vương Huyền Phạm là một người khoan dung, phía mình lại dùng nhiều vàng bạc hối lộ để mở đường, dâng lên đầu của Lý Như Bích. Hơn nữa lại có long khí hộ thể, còn không ham công tích, lần này nhất định sẽ thành công!
Mà bản thân hắn chỉ mong thoát tội, có thêm một cái xuất thân. Dựa vào vận lớn của thể chế triều đình, tầng sát khí bên ngoài này nhất định có thể xóa bỏ hơn nửa, không đủ để uy hiếp hắn nữa.
Lập tức dẫn theo thuộc hạ chạy đi nương nhờ vào Vương Huyền Phạm.
Lúc này Vương Huyền Phạm đã đi vào trong thành quận Cửu Sơn, ở ngay bên trên phủ đại soái. Hắn nhìn đống tro tàn bên cạnh, lại nghe thấy tin Lý Như Bích đã chạy trốn thì tâm tình có chút phiền muộn, sau đó treo thưởng rất nhiều vàng bạc, không tiếc giá cao để tróc nã.
– Ây dà… kẻ này thật là quá không có lý trí!
Vương Huyền Phạm nhìn về phía chân trời, sau đó cũng khẽ thở dài.
Nếu Lý Như Bích chỉ tự lập quân đội riêng, hiện giờ bỏ trốn, triều đình đang cần nắm quyền thì có khi cũng chỉ ban lệnh truy nã ngoài mặt vậy là coi như xong.
Thế nhưng hiện giờ hắn ngang nhiên xưng vương, cũng chính là khiêu chiến thần kinh mẫn cảm của hoàng đế và triều đình, không thể không bị tru di cửu tộc, bản thân thì bị ngàn đao bằm thây.
Lúc này trong thành quận Cửu Sơn, cửu tộc của Lý Như Bích đã bị bắt hết, một người cũng không lọt, chỉ đợi báo cáo lên trên rồi xử chém.
Có điều không bắt được Lý Như Bích thì phần công lao này vẫn chưa được trọn vẹn, thậm chí còn bị khiển trách.
Vương Huyền Phạm nghĩ đến đây, trên mặt hiện lên chút sầu muộn.
– Báo! Có đại tướng phe địch tới đầu hàng, còn dâng đầu của Lý Như Bích!
Đúng lúc này có một người tiến vào, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
– Cái gì?
Vương Huyền Phạm đứng phắt dậy, đến chén trà trên bàn cũng bị kéo lên theo rồi đổ nhào xuống đất. Xung quanh bỗng trở nên bừa bộn, thế nhưng hắn cơ bản không thèm để ý đến: “Đã xác nhận chưa?”
– Đã tìm nô bộc trong phủ xác nhận rồi ạ, tất cả đều nói đây đúng là đầu của Lý Như Bích!
Người đó lại nói tiếp: “Người dâng đầu cũng là chỉ huy sứ của Liệt Sơn Đô mới được đề bạt không lâu, mới gia nhập quân Cửu Sơn được ba tháng…”
– Hừ! Tên Lý Như Bích này cũng xem như một kẻ trí dũng kiệt xuất, lúc sắp chết lại càng lúc càng mê muội hồ đồ…”
Vương Huyền Phạm lắc đầu, vô cùng xem thường.
– Còn nữa… tên tướng Ngô Minh kia cũng nói rõ, lần này hắn quy hàng là vì muốn xin một con đường sống cho huynh đệ dưới trướng. Cho dù đại soái bắt hắn cởi giáp về quê làm ruộng hắn cũng vui lòng…
– Hắn đây là không cần ghi công rồi…
Vương Huyền Phạm bước đi vài bước, trên mặt có chút hưng phấn: “Người này không tồi chút nào… hắn quả thật đã nói như vậy?”
Đối phương mới gia nhập quân địch chưa lâu, trong lòng hắn vốn có chút coi nhẹ, hiện giờ lại không tranh đoạt công lao.
Giết được Lý Như Bích là một công lớn! Lúc này mới qua một đêm, thậm chí có thể thẳng thắn mà nói là do mình giết.
– Hoàn toàn là sự thật đó ạ!
Tên này cũng không biết đã thu được bao nhiêu lợi ích, cứ như vậy mà bẩm báo.
– Vậy thì tốt! Nếu người này đã có tấm lòng thành thì ta sẽ nhận. Ngươi nói với hắn, tuy hắn từng theo phe phản tặc thế nhưng chưa làm nhiều việc ác, sau này phải nhớ tận trung với triều đình, nhất định sẽ được phong thưởng hậu hĩnh!
Tâm trạng của Vương Huyền Phạm lúc này cũng xem như vui vẻ, không cần suy nghĩ gì mà nói.
– Dạ!
Người bẩm báo khom người đi ra, trên mặt cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Một chuyện nhỏ như vậy mà còn được chia phần công lao, hơn nữa vàng bạc châu báu trong trướng cũng yên tâm là đã vào túi, quả là món hời lớn.
…
– Lần này đại nhân thoát khỏi kiếp nạn, sau này có thể tự do tự tại rồi!
Một đội người ngựa phi như bay trên cánh đồng bát ngát, Chung Đình chúc mừng Ngô Minh.
– Đây là ân lớn của triều đình. Không ngờ lại còn bổ nhiệm ta là quận úy…
Ngô Minh sờ viên ngọc trong ngực, có chút bùi ngùi. Sức mạnh của mệnh số ở thế giới này vậy mà lại mạnh đến thế, long khí lại càng thuận lợi.
Lần này hắn cung kính dâng đầu của Lý Như Bích lên, hơn nữa còn hối lộ rất nhiều vàng bạc, Vương Huyền Phạm cực kỳ vui mừng, không những không phán tội mà ngược lại còn miễn hết những việc trước đây, không tính chuyện cũ.
Thậm chí sau khi triệu kiến một lần còn khá là yêu thích, chưa qua mấy này đã ban quân lệnh xuống, bổ nhiệm hắn làm quận úy quận Thương Lãng.
Chức vụ quận úy này quản lý sương binh của một quận, mang hàm tòng lục phẩm đến lục phẩm, ở trong quận chỉ đứng sau quận thủ và quận thừa.
Hơn nữa còn nắm giữ binh quyền, trong thời loạn rất có tiếng nói.
Đây có lẽ là kết quả do Vương Huyền Phạm thấy Ngô Minh đã từng nắm giữ binh quyền, có chút tác dụng.
Thế nhưng thứ mà Ngô Minh để ý cơ bản không phải là những thứ này.
Hắn mở ra linh nhãn thì thấy trên đỉnh đầu mình, vận khí của quân Cửu Sơn ban đầu sớm đã biến mất, mà một luồng khí màu vàng đỏ dày đặc lại mãnh liệt tràn đến, tầng tầng lớp lớp tràn trề không dứt.
Đây là khí số do chức vị quận úy chính lục phẩm mang lại.
Mà tầng khí màu xám đen bên ngoài cùng cũng đã tan biến đi hơn nửa, chỉ còn dư lại một ít, vẫn không ngừng bị vận khí của triều đình mài mòn.
– Kiếp nạn này đối với mình mà nói thì chính là mối họa to lớn, bị năm đường sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu. Thế nhưng đối với khí lớn của triều đình, cho dù có là một triều đình lụn bại đi chăng nữa thì cũng đều có thể tùy ý xóa bỏ…
Ngô Minh thấy vậy thì có chút bùi ngùi: “Có điều… người tu đạo muốn thay đổi phe cánh sao có thể dễ dàng như vậy được? Lần này nếu không có lá bùa Thái Tuế Trấn Sát này, trong lúc đại quân thất bại thì mình chỉ sợ cũng đã bệnh nặng không dậy nổi rồi… Thậm chí khi dâng đầu của Lý Như Bích lên, nếu không có long khí trên người gây ra ảnh hưởng thì chỉ ngẫu nhiên một lời nói của kẻ nào đó, thậm chí Vương Huyền Phạm ngứa mắt một cái rồi chém đầu thì cũng chẳng có ai kêu oan cho mình…
– Có điều hiện giờ một khi thành công thì cũng giống như giao long đã vào biển, từ giờ có thể quang minh chính đại mà bước rồi…
Ngô Minh nhìn thấy mấy người Chung Đình, Hà Tử Hải đang vây quanh mình thì mỉm cười.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, kiếp nạn cũng đã tiêu tan. Tiếp theo đây phải đi vào trong quận nhậm chức rồi sắp xếp cho các thuộc hạ, xong xuôi là mình có thể “treo ấn” mà tiêu sái rời đi rồi.
– Nơi phồn hoa này tuy tốt, nhưng suy cho cùng vẫn không phải quê mình…
Một tiếng thở dài não nề chầm chậm vang lên.
…
– Chủ Thần Điện, kết toán nhiệm vụ lần này đi!
Ánh sáng trắng lóe lên, Ngô Minh đã đi thẳng vào bên trong không gian Chủ Thần Điện.
Một cột sáng tự động bao trùm, đó là đãi ngộ miễn phí trị liệu, không dùng thì phí.
Mà xung quanh Ngô Minh lại nổi lên từng tầng màn ảnh, đều là những cảnh tượng xảy ra trong nhiệm vụ.
Sau một lúc màn sáng dừng lại tại dáng vẻ Ngô Minh lên nhậm chức quận úy, một hàng số liệu hiện ra:
– Thế giới mà lần này ngài đi qua là thế giới của các vì sao, đang hạch toán nhiệm vụ…
– Nhiệm vụ tuyến phụ: Gia nhập! – Hoàn thành! Đạt được một trăm tiểu công!
– Nhiệm vụ tuyến đầu: Xưng vương xây dựng chế độ! Thất bại! Không được thưởng!
– Tổng số điểm thành tích thu được: Một trăm tiểu công!
Thu nhập ít đến thảm thương khiến Ngô Minh nhìn mà chỉ biết gượng cười: “Nếu không có các vật phẩm khác vào túi thì lần này quả thật là quá thảm thương rồi…”
Chuyển mắt một cái thì nhìn thấy thuộc tính cá nhân của mình:
– Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh thân sáu mươi chín.
– Họ tên: Ngô Minh.
– Tu vi: Nhân Tiên cảnh tầng ba Pháp Sư, Nhục Thân cảnh tầng sáu Tiên Thiên.
– Trang bị: Nhẫn Ô Kim, Vô Trần pháp y.
– Danh hiệu: Tông đồ của Chủ Thần.
– Luân Hồi Giả mang danh hiệu tông đồ của Chủ Thần có thể có được các đặc quyền sau đây:
Thứ nhất, biết tình tiết nhiệm vụ luân hồi trước ba ngày!
Thứ hai, mỗi lần nhiệm vụ kết thúc được một lần trị liệu miễn phí trị giá năm ngàn tiểu công!
Thứ ba, có được tầm nhìn chân thực, miễn phí thủ tục khi trao đổi!
Thứ tư, sau ba lần nhiệm vụ luân hồi được một lần quyền lợi được miễn trừng phạt nếu nhiệm vụ tuyến đầu thất bại!
Thứ năm, mỗi lần làm nhiệm vụ có thể lựa chọn giảm độ khó xuống hai lần hoặc tăng phần thưởng lên gấp đôi!
– Quyền hạn của tông đồ Chủ Thần đã tăng lên rồi này… Nói cách khác quyền hạn mà Dư Thiếu Quân nắm giữ chỉ khoảng bằng một phần tư của mình thôi sao…
Ngô Minh sờ sờ cằm: “Lập tức sử dụng quyền hạn! Tăng phần thưởng lên!”
– Đinh! Tông đồ của Chủ Thần số canh thân sáu mươi chín đáng kính, phần thưởng nhiệm vụ lần này của ngài tăng lên gấp đôi, đạt hai trăm tiểu công!
Chủ Thần Điện lập tức trả lời, Ngô Minh nhìn thấy lại chỉ muốn khóc: “Nền tảng quá thấp, nâng lên gấp đôi cũng chẳng có tác dụng gì, đáng tiếc quá… nếu như hoàn thành nhiệm vụ tuyến đầu thì sẽ là bốn trăm đại công rồi!
Có điều rất nhanh hắn lại biết mình quả thật lòng tham không đáy.
Dư Thiếu Quân ẩn giấu khá sâu, thực lực thực sự vốn cao hơn mình rất nhiều. Nếu không dùng với cỗ máy giết người cỡ lớn mang tên “loại bỏ” của Chủ Thần Điện này, ai chiến thắng còn chưa biết được.
– Có điều…
Trên tay Ngô Minh tỏa ra ánh sáng lung linh, một vài vật hiện lên, sắc mặt hắn liền hưng phấn: “Tên Dư Thiếu Quân kia dựa vào quyền hạn này, mỗi lần làm nhiệm vụ nhất định sẽ thu được đầy cả túi, không biết sẽ mang đến cho mình sự kinh ngạc mừng rỡ nào đây. Chủ Thần Điện, giám định!”
Cột sáng đáp xuống, ngay từ đầu đã bao trùm lấy viên minh châu trong suốt lóng lánh, bên trong còn có bóng rắn kia.
– Tên vật phẩm: “Ngọc Tùy Hầu.”
– Chú giải: Cuốn “Sưu thần ký” thời thượng cổ có viết: Tuỳ hầu lúc ra ngoài, giữa đường gặp một con rắn lớn đang bị thương. Nghi là con vật thần kì, ông sai người đem thuốc bôi cho nó. Con rắn này lại có thể di chuyển, nơi đó sau này gọi là “Đoạn Xà Khâu”. Một năm sau, con rắn ngậm ngọc đến báo đáp. Ngọc đường kính cỡ một thước, màu trắng thuần, tỏa ra ánh sáng trong bóng đêm như ánh trăng soi rọi, có thể chiếu sáng căn phòng. Người xưa gọi đó là “Ngọc Tùy Hầu”, còn có tên khác là “ngọc Linh Xà” hay “ngọc Minh Nguyệt”!
– Giá cả trao đổi: Một trăm thiên công!
– Chú ý: Viên ngọc này là ngọc rồng, có thể cất giấu vận khí, bên trong có chứa long khí. Vật này có thể thu hồi để đổi lấy hai trăm thiên công, có muốn giao cho Chủ Thần Điện hay không?
– Ngọc Tùy Hầu…
Ngô Minh lại bị chấn kinh rồi.
Ở kiếp trước của hắn, viên Ngọc Tùy Hầu này và Hòa Thị Bích được xưng tụng là hai viên ngọc quý giá nhất, giá trị cực lớn. Có điều Ngọc Tùy Hầu đã sớm bị thất lạc, không rõ tung tích, không ngờ lại có thể trao đổi bên trong Chủ Thần Điện!
E là cũng chỉ có tên tiêu tiền như rác Dư Thiếu Quân mới đành lòng trao đổi như vậy.
– Có điều… cũng có lời đồn con rắn được Tùy Hầu cứu được là một con rồng, có long tính! Viên ngọc ngậm trong miệng cũng là một viên ngọc rồng, có lẽ… Dư Thiếu Quân vì xem trọng điểm này nên mới cố ý đổi ra để chuẩn bị tích tụ vận khí? Quả là tính toán đủ đường rồi…
– Nếu long khí này bị Dư Thiếu Quân mang tới Đại Chu nói không chừng quả thật còn có thể quật khởi được… Đáng tiếc, cuối cùng chỉ làm lợi cho mình…
Ngô Minh đương nhiên cũng thành thật không khách khí mà cất kỹ, càng không tùy tiện giao cho Chủ Thần Điện.
Dù sao đây cũng là đồng tiền mạnh của điểm thành tích, không thấy Chủ Thần Điện cũng muốn sao? Cho dù hắn không có dã tâm làm tiềm long chư hầu thì vẫn có thể giữ lại để bảo toàn giá trị.
Thậm chí, đợi đến khi sử dụng điểm thành tích không thuận tiện thì còn có thể đổi ra, dù sao cũng sẽ không lỗ.
– Hơn nữa…
Nghĩ đến hội Long Môn ở thế giới Đại Chu, Ngô Minh nắm chặt ngọc Tùy hầu trong tay, vẻ mặt có chút suy tư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!