Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
487


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 1


Chú Thượng Quan hạ phàm 1
SỐNG 30 NĂM. RỒI ĐẾN MỘT NGÀY.
-Bác sĩ, bệnh nhân ngừng tim rồi.
Cô gái mặc áo blouse trắng đi nhanh vào bên trong. Khuôn mặt đầy căng thẳng và mệt mỏi.
-Tại sao vậy nhỉ? Lúc nãy tim đập bình thường rồi cơ mà.
-Chúng em cũng không rõ.
-Mau tiêm trợ tim rồi kích điện.
Cô bác sĩ không từ bỏ. Cứu sống một con người là trách nhiệm của bác sĩ. Đúng, đó là trách nhiệm của bác sĩ. Còn cứu sống một anh hùng… Là trách nhiệm của…
-Chào ngài Thượng Quan.
-Chào Hạ Quan.
-Cơn gió nào mang ngài đến đây?
Thượng Quan quay sang nhìn.
-Anh có vẻ, nói chuyện kì lạ đấy.
-À… Đây là tiếng nóng mà hạ giới hay dùng.
-Tiếng nóng?
-Vâng.
-Tiếng nói mà cũng nóng được sao?
-À vâng. Tôi quên mất, ngài đã sống trên đó nhiều năm rồi.
-nhiều năm thì có sao?
-chỉ một năm ngài trên đó, có thể cao lên và già đi. Chứ so một năm đó với ở dưới này thì đã có trăm lần như vậy rồi đấy ạ.
Thượng Quan không hiểu ngài ta nói gì. Bèn im lặng.
-Tôi muốn hỏi ngài. Có chuyện gì mà ngài lại xuống đây.?
-À. Ta nhận chỉ. Tới đón một người.
-Ai vậy.?
Thượng Quan ngẩng lên quan sát. Bằng linh tính của thần. Chàng đã nhận ra.
-Là anh ta.
Nhìn theo cánh tay chỉ. Cô gái áo trắng đang không ngừng hô hấp để cứu vãn.
-Là cô gái đó?
-Không. Người đàn ông.
-Linh hồn này còn vương vấn quá. Dường như chưa muốn rời đi.
-Chúng ta chờ đi, chưa đến giờ.
-Vậy sao ngài phải đích thân đến.?
-Anh ta, là người có công.
Thượng quan mở tờ giấy.
-Tên…
-Năm sinh…
-Năm tử
-Lý do…
-Công trạng…
-Chà chà… Anh ta đã hi sinh mạng sống cứu rất nhiều người. Đúng là có công.
Hạ quan gật gù chẹp miệng.
-Vậy ngài ở đây, ta đi nhé.
-Ta chỉ đến đón linh hồn đó thôi. Còn đâu là việc của ngài.
-À… Thượng Quan… Đúng là ngài rất nguyên tắc.
-Hãy làm tròn bổn phận của mình.
-Ngài quá bảo thủ.
-Bảo thủ…?
-À… Đó cũng là tiếng nóng.
-Có vẻ như ngài rất thích uống nước sôi.
Thượng Quan băn khoăn. Còn người bên cạnh khúc khích cười.
Trong căn phòng ồn ào của tiếng người và máy móc. Không khí căng thẳng và mệt mỏi của biết bao con người, lại xuất hiện hai kẻ bình thản chờ đợi. Chẳng ai nhìn thấy họ.
-Anh ta, ra rồi kìa.
Thượng Quan đứng lên và tiến lại. Bất ngờ có người phụ nữ chạy tới khiến chàng giật mình lùi ra sau.
-Bác sĩ, xin hãy cứu con tôi.
Đứa trẻ mặt đầy máu được đưa vào.
-Tôi xin bác sĩ. Hãy cứu con tôi. Cháu đã nằm ở đó lâu rồi. Con tôi chết mất.
Người phụ nữ van xin. Còn cô gái đỡ lấy bệnh nhân và quát lên.
-Cấp cứu cho bệnh nhân đi.
-Họ không có tiền đóng viện phí Cho nên…
-Sao lại thế, cấp cứu trước đi.
Cô gái quát lên.
-Nhưng…
-Nếu không cấp cứu nhanh. Nó sẽ chết đấy. Là một mạng người. Đó là một đứa bé.
Thượng quan nhìn ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của cô gái.
-Đứa trẻ này sẽ chết chứ?
Ngài quay lại nhìn Hạ Quan.
-Không. Nó sẽ sống.
-Nó sẽ sống nhờ cô gái này.?
-có thể là vậy.
-một cô gái có nhiều phúc lành.
Cô gái bỏ lại bệnh nhân vừa qua đời. Quay sang kiểm tra đứa trẻ.
-Đưa nó đi chụp X – quang. Yêu cầu hội chẩn mổ gấp.
-Còn viện phí. Họ…
-Ghi vào cho tôi. Tôi sẽ thanh toán.
-Nhưng…
-Chị đã sắp hết lương rồi đó.
-Tôi có người nuôi cơm rồi.
Cô gái bỏ qua mọi vấn đề. Tập trung vào bệnh nhân. Thượng quan đứng đó, chàng tập trung nhìn cô ta mà quên mất việc chính của mình .
-Kìa… Anh ta ra rồi.
Hạ Quan đánh thức chàng.
-À… Xin chào. Tôi đến để đón anh.
Thượng quan tiến lại phía chàng trai còn khá trẻ.
-Tôi chết rồi sao.
-Anh đã hi sinh để cứu rất nhiều người. Và chúng ta sẽ cùng nhau tới những nơi tốt đẹp.
Chàng động viên.
-Nhưng mà tôi… Tôi chưa muốn chết. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Chàng thở dài.
-Ai cũng nói như vậy sau khi chết. Bởi vì lúc không còn trên trần thế. Họ mới nhận ra mình đã chưa làm được rất nhiều điều. Nhưng xin lỗi. Tôi cũng không thể nào làm khác được.
Chàng trai đứng lại lưu luyến nhìn. Con người ta, một khi mất đi, sẽ có rất nhiều điều để mà hối tiếc và lưu luyến.
-Anh có điều gì muốn thực hiện trước khi đi không?
-Tôi muốn đợi một lát. Cô ấy… Sắp đến rồi.
Chàng trai trẻ có vẻ đã chấp nhận số phận của mình. Thượng Quan đứng bên cậu ta, cùng chờ đợi.
-Là cậu có công nên được ưu tiên đấy nhé.
Hạ Quan đang mở sổ ghi chép. Còn chàng, trong lúc chờ đợi lại tiếp tục nhìn cô gái đang không ngừng sự bận rộn. Hóa ra trần thế cũng có chỗ lắm việc như vị trí của chàng. Và trần thế cũng có những ánh mắt thật vô tâm. Thật là…
-Thế nào rồi.?
-Bệnh nhân đã được đưa đi chụp phim và làm xét nghiệm.
-Có kết quả thì báo tôi ngay.
-Vâng.
Người phụ nữ lúc nãy lại chạy tới, nắm tay và quỳ sụp xuống.
-Đội ơn bác sĩ, đội ơn cô. Mẹ con tôi, không biết lấy gì báo đáp.
-Chị giữ gìn sức khỏe để chăm sóc cho cháu. Xong việc tôi sẽ qua.
Cô gái lịch sự nắm tay rồi buông ra để tiếp tục công việc trong phòng cấp cứu của mình.
-Ta có nên, ban cho cô ta…
– Ngài sợ cô ta chết đói sao. – Đừng lo. Và đừng can thiệp vào chuyện hạ giới.
Chàng gật đầu lùi lại
-Cô ấy… Đến rồi.
Linh hồn chàng trai chạy qua mặt Thượng quan, tiến về phía cô gái trẻ đang gào thét bên linh cữu của mình. Tiếng khóc than vô cùng đau xót.
Chàng trai đứng bên cạnh lưu luyến khóc theo. Bàn tay trắng vuốt nhẹ như cơn gió thổi trên mái tóc rũ rượi của cô gái.
-Hãy sống cho thật tốt. Anh rất yêu em.
-Cô ta là người yêu của cậu ấy.
-Người yêu?
-Đúng vậy.
-Sao ngài biết.?
-Cậu ta chẳng nói yêu cô ta còn gì?
-À. Vậy là người yêu hả?
-Tất nhiên.
-Vậy nếu ta nói, ta yêu ngài, có phải sẽ yêu không?
Hạ Quan bật cười vì sự ngây thơ này.
-Ngài có vẻ, không có kinh nghiệm yêu đương nhỉ?
-À. Ta chưa có nữ nhân nào.
-Vậy mau tìm một người hẹn hò đi.
-Hẹn hò?
Hình như lần xuống hạ giới này, chàng biết được thêm khá nhiều tiếng nóng thì phải.
-Ta không hiểu tiếng nóng này.
-Đó là con đường, dẫn đến một nơi.
-Nơi nào?
-Nơi có thể tạo ra, những đứa con của ngài.
-À… Cái đó, ta chưa nghĩ tới.
Thượng Quan xấu hổ, chàng tiến lại.
-Chúng ta phải đi rồi.
-Tôi không thể xa cô ấy.
-Dù có ở lại. Anh vẫn chỉ là một linh hồn vất vưởng. Chẳng thể giúp gì cho họ. Còn có thể khiến họ gặp nguy hiểm đấy.
Chàng trai ngẩng lên, ánh mắt đau xót.
-Tôi có thể xin ngài. Một chuyện nữa được không?
-Được.
-Tôi muốn gặp mẹ.
Thượng Quan gật đầu.
-Nắm tay ta. Nhanh đi không cậu sẽ bị mặt trời thiêu cháy.
-Bác sĩ…
Tiếng gọi lớn làm Chàng quay lại. Cô bác sĩ ngã gục xuống sàn nhà.
-Bác sĩ…
-Cô ta có chết không.?
Chàng hỏi Hạ Quan.
-Không. Nếu không có gì xảy ra. Cô ta còn sống rất lâu nữa.
-Vậy là tốt. Cô ta, là người tốt.
Chàng gật đầu rồi dẫn linh hồn đến nơi mẹ cậu ta đang làm việc. Có vẻ bà ấy chưa nhận được tin tức đau lòng. Người phụ nữ làm trong công xưởng. Ánh mắt buồn và khuôn mặt khắc khổ. Chàng trai đứng phía sau bà ấy gọi.
-Mẹ, giữ gìn sức khỏe nhé. Hãy mạnh mẽ lên. Con yêu mẹ.
-Đó là mẹ cậu sao?
-Vâng.
-Bà ấy là người tốt.
-Vâng. Bà ấy, rất thương chúng tôi. Nên tôi sợ. Bà ấy sẽ rất đau lòng.
-Ta biết. Nhưng nỗi đau khổ của con người, là thứ không thể không có trên đời được. Bởi nó có thể đánh thức nhiều thứ trong họ.
-Vậy tôi phải làm sao.
-Rồi họ cũng sẽ quên. Giống như anh, khi được uống trà quên lãng.
-Nhưng tôi… Tôi không thể.
-Chúng ta cần phải đi rồi.
Thượng Quan vỗ vai chàng trai. Cậu ta còn quá nhiều lưu luyến với trần thế. Ở cái tuổi đầy hi vọng và nhiệt huyết. Lại có một mẹ già và một nữ nhân. Và ở giây phút cuối cùng với tư cách là người phàm. Họ có quá nhiều những điều phải hối tiếc, những thứ chưa làm được, những người mà họ chưa dành nhiều thời gian, và những lời chưa dám nói.
Cuộc sống mà… Luôn tràn đầy sự tiếc nuối.
-Đi cùng ta, quay lại chỗ Hạ Quan. Ta có quên một thứ.
-Vâng.
-Nắm tay ta. Vì anh chưa thể di chuyển bằng suy nghĩ. Nên ta sẽ dạy anh.
-Vâng.
Sau cái gật đầu. Họ đã xuất hiện trong bệnh viện. Có vẻ, ngài Hạ Quan có một ngày bận rộn ở đây.
-Chào Thượng Quan.
-Ta tới giúp ngài đây. Có vẻ như, ta không thích làm người bảo thủ cho lắm.
-Cảm ơn ngài. Ta thấy ngài đẹp trai rồi đó.
Thượng quan bật cười. Ánh mắt đảo qua tìm kiếm một thứ gì. Trên giường bệnh, cô gái…
-Anh đã nói em phải giữ gìn sức khỏe, sắp tới ngày cưới rồi. Em mà ngất đi thế này, anh không yên tâm.
Chàng bắt đầu quan sát. Bó hoa trên tay, cô gái mỉm cười, một nụ cười đầy xinh đẹp nhưng cũng đầy mệt mỏi.
-Chúc mừng sinh nhật em.
-Hôm nay sinh nhật cô ấy. Một nữ nhân xinh đẹp.
-Chị ấy đẹp nhỉ. Tôi cũng chưa thể nói lời cảm ơn vì chị ấy đã cố gắng cứu tôi.
-Có phải hai người tới đây để nhìn nữ nhân không đấy.
-Ngài biết đấy. Ta đang làm nhiệm vụ.
-Tôi đang chờ ngài.
-Còn ngài?
Hai kẻ này ngẩng nhìn chàng hỏi lại. Chàng vội quay đi hướng khác.
-À ta…
Chàng sực nhớ ra.
-À… Ta có lá thư mẫu thân gửi tới.
Một pha đánh trống lảng rất đi vào lòng người. Chàng không muốn người ta biết chàng đang nhìn ngắm nữ nhân kia.
Lá thư mẫu thân chàng được ghi ngắn gọn.
-Thượng Quan.
Nay là ngày sinh của con. Giờ con đã tròn 30 tuổi. Ta chúc con nhiều phúc lành.
Nghe phụ thân nói con sắp được nghỉ phép. Ta đã tìm được một nữ nhân phù hợp với con. Ta mong con sớm kết duyên. Và nhận được nhiều lời chúc phúc.
Chàng khẽ thở dài.
-Đây là chữ gì mà tôi nhìn không hiểu? .
– Đây là chữ trên tiên giới.
-À. Đặc biệt thật. Nhưng nó viết gì?
-Nay sinh nhật ngài ấy. Thật trùng hợp.
-Sao vậy?
-Nay cũng là sinh nhật của nữ nhân kia.
-Cô ta bao nhiêu tuổi.?
– 30.
-Sao ngài biết Hạ Quan.
-Ta là người đến đưa họ đi. Đó là công việc của chúng ta.
Linh hồn gật đầu. Chàng ngước nhìn cô gái.
-Sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Quả là… Có duyên thật. Chỉ có điều, nợ không có. Đúng là ý trời.
-Nay ngài nói có vẻ hơi nhiều đấy.
-À… Vậy là nghỉ phép này ngài sẽ thành thân sao? Như vậy thì cũng chẳng có hi vọng gì rồi.
-Ta chưa nhận lời mà.
-Không sao, nếu thấy không phù hợp có thể ly hôn để đi tìm người phụ nữ khác.
-Ly hôn là gì?
Hai người đàn ông nhìn chàng.
-À. Ta quên mất. Hắn không thuộc thế giới này. Nên có nhiều thứ. Hắn không hiểu.
Hạ Quan vỗ vai chàng.
-Thượng Quan của chúng ta, còn ngây thơ và trong trắng lắm.
Hai tên đàn ông tủm tỉm nhìn hắn.
-Thôi, ta không phải trò đùa của các người. Ta phải về đây. Ngài tự lo nhé.
-Không ở đây ngắm nữ nhân xinh đẹp sao.
-Đó là một nữ nhân ta vô tình gặp trong đời. Và đây, đâu phải lần đầu tiên gặp người như vậy.
-Nhưng người cùng ngày tháng năm sinh với ngài thì…
-Đó chỉ là vô tình. Ta nghĩ người nên tập trung làm việc thay vì quan tâm đến chuyện này. Cô ấy là một người tốt. Mong rằng bề trên sẽ bố trí cho nàng một kiếp sau tốt đẹp.
-Chúc mừng sinh nhật ngài.
-Cảm ơn.
-Chúc mừng sinh nhật ngài. Thượng quan.
Chàng nhìn linh hồn đó. Một nụ cười đã nở ra trên môi cậu ta. Cô gái bác sĩ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Và tiếp tục với công việc của mình. Chàng gật đầu chào Hạ Quan lần cuối, sau đó nhìn nàng rồi thầm nghĩ.
-Chúc mừng sinh nhật nàng. – Chúc nàng nhiều phúc lành. Cô gái… Ta từng gặp.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN