Chương 21
Hàm Hi Họa nghiến răng bắt buộc ông phải nói thật.” Chú còn giấu cháu? Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu…?” Cảm giác của phụ nữ tuyệt đối chính xác, hai mắt cô cay cay gằn giọng. “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Trương kinh ngạc khi thấy cặp mắt chứa đựng toàn lo lắng và đau thương của Hàm Hi Họa, có lẽ đây là lần đầu ông thấy phu nhân quan tâm ông chủ như vậy. Ông nghĩ vậy thì nhân cơ hội này giúp hai người họ gần nhau hơn đi. Rõ ràng là yêu thương nhau đến vậy lại cố tình che giấu đối phương, cứ muốn tổn thương nhau.
Ông thở dài thỏa hiệp rồi nhẹ giọng. “Tôi đưa phu nhân đi.”
Trên xe, Hàm Hi Họa ngồi lặng im nhắm nghiền mắt. Cô không phải buồn ngủ mà cô đang lo lắng, vì quá lo nên không dám hỏi bất cứ gì về Nam Lãnh. Đến tận lúc này cô mới hay hóa ra cô đã yêu người đàn ông này nhiều như vậy. Cô không dám nghĩ tới nếu một ngày anh không còn, lúc ấy chắc cô cũng không thể sống mà thiếu anh.
Chú Trương ngồi bên ghế lái phụ thỉnh thoảng vẫn nhìn gương chiếu hậu, ông không rõ phu nhân đang nghĩ gì. Ông cũng biết lần này mình đã làm trái ý của ông chủ, chắc chắn bị phạt không nhẹ. Ông mong bản thân đã làm đúng.
Chiếc xe BMW chạy qua những con đường mà Hàm Hi Họa thấy xa lạ.
Khi dừng tại một bệnh viện tư nhân, cả người cô hoàn toàn như bị rút hết sức lực. Cô cắn môi để chính mình mạnh mẽ. Chú Trương biết Hàm Hi Họa đoán được chuyện gì.
Ông đỡ cô xuống xe rồi dìu cô đi thẳng vào thang máy.
Ông nhấn tầng sáu, đây cũng là tầng cao nhất của bệnh viện này.
Thang máy mở ra, Hàm Hi Họa giật mình khi chứng kiến nguyên cả tầng này dường như không có một bệnh nhân nào khác, chỉ có khoảng chục vệ sĩ mặc đồ màu đen đang trông chừng.
Trước cửa một phòng bệnh Vip có hai vệ sĩ đang đứng canh cực kỳ nghiêm túc.
Hàm Hi Họa nuốt nước bọt nhấc từng bước chân mềm nhũn cùng chú Trương tới căn phòng đó.
“Phu nhân, chú Trương.” Hai vệ sĩ đồng thời lên tiếng, giọng không lớn vì tránh làm phiền đến người bên trong.
Hàm Hi Họa không ngạc nhiên khi bọn họ biết mình. Với tính cách của Nam Lãnh, là vợ của anh thì chắc chắn những người bên cạnh đều phải biết rõ. Đột nhiên Hàm Hi Họa ngộ ra một điều. Cô có thể bình an sống như một người con gái bình thường có chăng là anh đã âm thầm sai người bảo vệ cô. Mà cô của kiếp trước hoàn toàn không hay biết.
Hai mắt cô đỏ ửng, chú Trương đẩy cửa phòng bệnh.
Khi nhìn rõ hình ảnh bên trong, tầm nhìn của cô đã bị nước mắt làm mờ.
Người đàn ông bình thường luôn mang vẻ mặt lạnh băng, thâm trầm khiến người ta sợ hãi cũng ngưỡng mộ. Giờ đây lại yếu ớt, tái nhợt nằm yên trên chiếc giường bệnh nhân.
Chưa bao giờ cô thấy anh lộ ra một bộ dạng yếu ớt như vậy.
Chú Trương không biết an ủi cô ra sao chỉ thông báo ông chủ đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại nằm tĩnh dưỡng một thời gian là được.
Trái tim của cô nhờ lời ấy đã dần an yên hơn. Cô gật đầu với chú ấy rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
Chú Trương không tiện ở đây thêm mà lẳng lặng rời khỏi phòng, cũng tiện tay đóng kín cửa.
Nhìn dây chuyền nước cắm vào tay người đàn ông. Hàm Hi Họa hít mũi vuốt ve nó rồi nắm lấy bàn tay to lớn của anh.