Chương 230
Nam Lãnh trở về phòng mở cửa đã thấy Hàm Hi Họa vừa choàng xong áo khoác, là bộ dáng chuẩn bị ra ngoài.
“Anh về rồi.” Cô tỉnh dậy không thấy Nam Lãnh đâu, thân thể đã khỏe lên nhiều nên muốn đi xem mọi người thế nào. Không ngờ còn chưa ra khỏi phòng anh đã về.
Nam Lãnh biết cô lo lắng, anh nắm tay cô kéo cô trở lại bên giường. “Mọi người đều nghỉ ngơi rồi, anh chỉ đi dạo một lúc thôi.” Anh cởi chiếc áo khoác cô vừa mặc ra, phủ chăn lên cho cả hai. “Em ngủ nữa không?”
Hàm Hi Họa đã hoàn toàn tỉnh táo, cô lắc đầu hỏi anh: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây ạ?”
Người đàn ông dịch chuyển tay để cô gối đầu lên đó, anh ôm cô vào ngực, hai mắt phức tạp nhìn trần nhà. “Tạm thời không nguy hiểm nhưng nếu chúng ta không sớm tìm ra điện thoại vệ tinh hay la bàn thì không ổn.”
“Đồ ăn thì sao anh?”
Nam Lãnh nói qua những gì anh đã dặn dò mọi người lúc tập trung.
Hàm Hi Họa lắng nghe chăm chú, cô bỗng lên tiếng. “Anh hoàn toàn không có chút thông tin nào về hắn ta sao?”
Anh ừ một tiếng nặng nề, bàn tay nơi eo thon càng gia tăng lực. Khuôn mặt người đàn ông chầm chậm chôn vào hõm cổ cô gái: “Có vẻ hắn và ba đã xảy ra nhiều chuyện không tốt trong quá khứ. Ba anh đã không còn, hắn chỉ có thể tính toán với anh.”
Hàm Hi Họa vẫn chưa biết chuyện người hắn ta nhắm tới không những Nam Lãnh mà còn có Hàn Dĩ Ngôn vì khi đó cô và Thẩm Thiếu Hàng bị nhốt ở nơi khác. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nhưng sao mấy người Hàn Dĩ Ngôn cũng đi cùng chúng ta?”
Nam Lãnh rời khỏi người cô, anh mím môi ngắm vợ một lúc. Anh đang do dự, có nên lúc này nói cho cô biết thân phận của Hàn Dĩ Ngôn không, trước đến giờ anh luôn đặt sự an toàn của cô là ưu tiên hàng đầu nên có rất nhiều chuyện anh không cho cô biết. Như trước đây chuyện của Hạ Nghi Lạp cũng vậy, lần đó cô và anh còn xảy ra xích mích. Trước ánh mắt trông đợi và tò mò của vợ yêu, người đàn ông quyết định không giấu diếm cô nữa. “Em có biết vì sao Hàn Dĩ Ngôn hận anh và cả Nam gia không?”
Đương nhiên Hàm Hi Họa không biết, cô thành thật lắc đầu đợi anh nói tiếp.
“Vì anh ta là con ruột của ba anh cũng tức anh ta và anh là anh em cùng cha khác mẹ.”
Cô gái nào đó ôm lấy miệng mình, hai mắt cô mở lớn không thể tin được chuyện Nam Lãnh vừa nói. Cô luôn rõ cả hai có xích mích, hận thù gì đó nhưng chưa từng có giây nào cô nghĩ đến nguyên nhân cả hai có chung huyết thống. Thật quá sức tưởng tượng, Hàm Hi Họa cảm thấy trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì đến cái khả năng Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn là anh em ruột cũng đã xảy ra thì còn gì có thể không thành hiện thực đây.
Sau một lúc kinh ngạc qua đi, Hàm Hi Họa nâng người, hai tay cô chống lên ngực anh, nói: “Vậy…” Cô nhíu mày nhẫm tính. “Hàn Dĩ Ngôn là anh trai anh rồi.”
Nam Lãnh có chút miễn cưỡng chấp nhận cái danh xưng “anh trai” kia ừ một tiếng.
Về việc hận thù gì đó Nam Lãnh tóm tắt sơ qua chuyện đời trước cho cô nghe. Nam Lãnh cũng chỉ qua điều tra biết ba anh và ông nội từng ép buộc mẹ của Hàn Dĩ Ngôn rời đi, còn về sau đó anh cũng không tỏ mọi chuyện. Hiện tại chỉ Hàn Dĩ Ngôn nắm rõ và vì thế mà anh ta mới hận ba mình và cả Nam gia đến vậy.
Cả hai trò chuyện đến hơn năm giờ sáng mới vệ sinh rồi tập trung ở phòng khách.