Nhìn thấy cô nhóc đang nằm trên giường say giấc, tâm sự trong lòng cùng với mệt mỏi cũng giảm đi không ít.
Anh cởi giày ra nằm xuống kéo cô vào ngực ôm chặt.
Cả hai ôm nhau ngủ đến gần ba giờ chiều mới tỉnh, Hàm Hi Họa mơ hồ cựa quậy, phát hiện mình không nhúc nhích được, ngửi được mùi bạc hà quen thuộc cô mỉm cười nằm yên.
“Cô bé, ngủ ngon không?” Giọng người đàn ông bên tai khàn khàn quyến rũ chết người.
Bàn tay của anh lại hư hỏng chạm vào ngực cô.
Hàm Hi Họa rên một tiếng, cô giữ chặt tay anh.
“Anh không làm việc sao?”
Nam Lãnh lật cô lại, anh chống khuỷu tay ngắm cô từ phía trên.
Nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên mặt anh, anh nói.
“Làm chứ, sao không làm được.” Nói rồi Nam Lãnh làm chuyện lúc trưa bị Thẩm Thiếu Hàng cắt ngang.
Xong chuyện Nam Lãnh thở dốc nằm sấp trên người cô, mấy ngón tay vẫn trêu chọc nơi ngực căng tròn của thiếu nữ.
“Mệt quá không em?”
Hàm Hi Họa: “…”
Không nghe cô nói tiếng nào, Nam Lãnh nâng người lên sau đó liền bị cặp mắt long lanh ngập nước của cô hấp dẫn.
“Sao nhìn anh như vậy?”
Cô mím môi một lúc mới nâng tay nhéo ngực anh.
Người đàn ông a thành tiếng bắt lấy cái tay hư hỏng của cô.
Anh cười mút môi cô hỏi.
“Làm sao? Anh làm mạnh quá à?”
Lúc này cô nhóc mới bày tỏ những suy nghĩ của bản thân.
Giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
“Trước đây anh cũng nhiệt tình với đám phụ nữ kia như với em sao?”
Mày người đàn ông nhướng lên, anh ngẩn ra hai giây mới bật cười bóp mông cô một cái.
“Em nghĩ cái gì đấy.”
“Còn không phải sao?” Hàm Hi Họa không chịu bỏ qua, câu trả lời của anh quá lấy lệ rồi.
Ánh mắt người đàn ông chuyển đổi, sự thâm trầm trong đôi đồng tử đen như đáy vực thẳm khiến Hàm Hi Họa không dám nhìn nữa.
Bàn tay Nam Lãnh đặt trên má của cô vuốt ve.
Anh mở miệng.
“Nơi này…” Ngón tay cái chạm vào từng chi tiết trên khuôn mặt cô.
Mỗi một cái chạm anh đều khẳng định theo hai chữ “Nơi này.”.
Đến bộ ngực, anh cúi đầu hôn lên đó, bàn tay lại lần xuống từng nơi cho đến khu rừng bí ẩn còn đang rỉ ra dịch trong sau trận kích tình vừa rồi.
Anh phủ trọn bàn tay ôm lấy nó vỗ về.
“Đặc biệt nơi này… đều khiến anh cuồng mê.”
Anh cho ngón tay giữa vào cửa động trơn trượt, nhỏ hẹp của cô thăm dò, hài lòng khi nghe tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Anh nhắm mắt hôn môi cô.
“Anh thề với em, tâm hồn anh là hoàn toàn sạch sẽ khi yêu em.
Thằng em của anh chưa bao giờ vì tình cảm mà cứng lên với bất cứ người phụ nữ nào.
Chỉ với em… Họa Họa… với em nó luôn kêu gọi muốn vào trong em mọi lúc, mọi nơi.”
Anh càng nói càng khiến cô xấu hổ với thẹn đến tê dại của đầu óc, cô phồng má rồi ôm cổ anh kéo xuống cắn môi anh một ngụm.
Nam Lãnh cong môi, cả hai lại dây dưa không rời trên giường đến khi đến cả Nam Lãnh cũng mệt mới thu dọn tàn cuộc.
Thư ký Lưu đã sớm kêu người đi mua đồ này nọ cho phu nhân nhưng mà… cửa phòng luôn khóa khiến anh không dám gõ cửa.
Khi trưa có Thẩm thiếu nên anh mới bạo gan, bất đắc dĩ đi làm phiền ông chủ âu yếm phu nhân.
Còn giờ thì khác nha.
Cuối cùng đến bốn giờ chiều cũng nhận được lệnh từ Nam Lãnh, thư ký Lưu vội mang túi đồ vào trong.
“Sắp xếp một buổi gặp mặt với chủ tịch Thẩm.
Tôi đã gửi một file tài liệu về dự án khu du lịch sinh thái qua cho cậu.
Cậu xem rồi sắp xếp.”
“Vâng.” Anh ta chú ý đến khuôn mặt chủ tịch hơi đỏ, sau đó bị anh chiếu tướng một cái liền hết hồn cụp mắt.
Nam Lãnh không nói gì nữa, thư ký Lưu lại nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trước khi đi còn đảo mắt một vòng nhưng không thấy bóng dáng phu nhân, lại thấy cửa phòng nghỉ đóng kín liền đoán được phu nhân chắc chắn đang trong đó.
Trước đây lâu lâu ông chủ sẽ dặn dò anh sắp xếp một cô gái đến giúp anh giải tỏa.
Đương nhiên đối với đàn ông thì chuyện gọi gái là bình thường huống chi là người có tiền, có quyền như Nam Lãnh.
Nhưng ông chủ rất hiếm khi tìm gái.
Những lúc ấy anh sẽ chịu trách nhiệm đưa ông chủ đến khách sạn đã đặt phòng sẵn, anh đợi ở trong xe hoặc đi dạo hoặc cũng gọi một cô gái chơi một chút, chỉ chưa đầy một tiếng ông chủ đã gọi điện cho anh.
Ông chủ chưa bao giờ qua đêm với bất cứ một người phụ nữ nào.
Anh vẫn luôn biết ông chủ có tình cảm với phu nhân nhưng có vẻ phu nhân không để tâm tới nên dần dần ông chủ bị ngột ngạt.
Chỉ duy nhất tình cảm dành cho phu nhân là không thay đổi, vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô và ba mẹ của cô.
Anh từng trách phu nhân không hiểu tình người, có một người chồng hoàn hảo đến vậy mà không biết trân trọng cho đến khi chứng kiến thái độ ông chủ khi ở trước mặt phu nhân.
Thật tình với cái biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ kia thì bảo sao phu nhân không cảm được cũng dễ hiểu.
Đôi khi muốn giúp cả hai thấu hiểu đối phương một chút nhưng không có cơ hội mà anh cũng không dám xen vào chuyện riêng của ông chủ khi chưa được sự cho phép của ông chủ.
Cứ vậy anh chỉ có thể bất lực nhìn hai người họ tình đầy nhưng thích hành nhau.
Cho đến gần đây, kể từ khi ông chủ bị thương quan hệ giữa hai vợ chồng nhà này dường như chuyển biến rất nhiều đương nhiên là chuyển biến tốt.
Một lần anh gặp chú Trương, cố ý thăm dò thì đúng như anh nghĩ quả nhiên ông bà chủ của mình đã thấu được tình ý của đối phương.
Lúc ấy mừng còn hơn bản thân có người yêu.
Sắp tan ca nên Hàm Hi Họa không về trước mà ngồi đợi Nam Lãnh giải quyết mấy chuyện quan trọng xong rồi về cùng nhau.
Thấy anh tập trung không ngừng nghỉ lật giở tài liệu, chút chút lại viết viết gì đó, cô có hơi áy náy vì bản thân tự tới đây làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc của anh.
Nghĩ nghĩ sau này sẽ hạn chế không tới tập đoàn nữa mà sắp tới cô cũng vào đoàn làm phim rồi, chắc không còn nhiều thì giờ rảnh rỗi tìm anh đâu.
Tự nhiên có chút hụt hẫng, cả hai mới xác định tình cảm chưa được bao lâu thì cô lại bận rộn rồi.
Cái gì chứ quay phim phải tốn rất nhiều thời gian, cái này cô hiểu rõ.
Thở dài, cô nâng mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã qua sáu giờ rồi, tính toán công việc của Nam Lãnh còn lâu mới xong cô gọi điện bảo thư ký Lưu đặt hai phần cơm.
“Thêm hai nước ép táo nữa nhé.
Cảm ơn anh.” Dặn dò xong Hàm Hi Họa lại nghịch điện thoại.
Lúc này mới có thời gian xem tin nhắn, trước đó cô để điện thoại ở chế độ im lặng nên không nghe, lại thêm cả buổi chiều cùng Nam Lãnh lăn giường thì lấy đâu thời gian đi nghịch điện thoại.
Tin nhắn mới liên tiếp hiện ra khiến hai mắt Hàm Hi Họa giật giật.
Còn cả thông báo weibo nữa.
Cô chưa vào weibo vội mà mở xem tin nhắn nhóm đám Nguyễn Trân Châu trước.
Quả nhiên bị ba cô nàng oanh tạc suốt cả buổi chiều nay rồi.
Tag cô vô số lần nhưng xin lỗi giờ cô mới thấy.
Đại loại là bài đăng công bố nữ chính mới cho phim “Mười năm thương nhớ” của đạo diễn Chu cách đây ba tiếng đã bủng nổ weibo.
Đạo diễn Chu còn tag tên của cô vào bài đăng nên hiện tại số lượng fan của cô đã tăng lên đáng kể.
Cô vốn chỉ có khoảng vài ngàn fan thế quái nào hiện đã lên trăm ngàn fan rồi.
“Ôi mẹ ơi… ” Không tin được mà thốt thành tiếng, Nam Lãnh nhướng mày nhìn cô một chút nhưng cô bé kia không có chú ý đến anh.
Anh cũng đã biết chuyện trên weibo rồi, là thư ký Lưu vừa gửi qua cho anh xem.
Thấy weibo cá nhân của cô tăng theo cấp số nhân, anh hơi hối hận đồng ý cho cô gia nhập showbiz rồi.
Cứ cái đà này… sẽ có một đám đàn ông dòm ngó bảo bối của anh mất thôi nhưng vừa liếc thấy nụ cười thỏa mãn, vui vẻ của cô anh lại thở dài.
Thôi vậy, cô muốn là được.
Cô nói cô không muốn anh ra mặt, cô muốn tự mình đi lên bằng thực lực, anh ngoài mặt đồng ý nhưng bảo anh không ngó ngàng tới làm sao anh làm được đây.
Nói chung anh sẽ dùng cách của mình để bảo hộ cô, tránh để cô tổn thương cũng như tránh bị kẻ khác công kích.
Nhưng anh vẫn để không gian cho cô thỏa sức với niềm đam mê của mình.
Cảm thấy anh càng ngày càng yêu cô rồi, yêu đến không cách nào dừng lại được.
Mới vài tháng trước quan hệ của hai người còn nhạt nhẽo, đúng nghĩa là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực nhưng ngay khoảnh khắc này, anh đang ngồi làm việc đương nhiên vẫn là ngắm cô nhóc.
Còn cô thì ngồi cười tủm tỉm xem điện thoại, tuy cả hai không có hành động thân mật nào lại vẫn làm cho bầu không khí trong căn phòng vốn lạnh lẽo của anh ấm áp và ngập tràn tình yêu.
Đúng như anh từng tưởng tượng, thật khiến người ta muốn chết chìm trong sự ngọt ngào và hạnh phúc này.
Ánh mắt của người đàn ông quá mức chăm chú và nóng bỏng, Hàm Hi Họa không thể không phát hiện.
Khi bốn mắt chạm vào nhau, trái cả hai đều hẫng một nhịp.
Nụ cười trên môi cô vẫn còn đó, cô đặt điện thoại xuống đứng dậy đi về phía anh.
Trong quá trình đó không ai rời mắt đi nơi khác, giống như trong mắt chỉ có người trước mắt.
Hàm Hi Họa còn chưa làm gì, Nam Lãnh đã ôm eo cô.
Không ai nói tiếng nào, cô cúi đầu nhìn anh, anh ngước mắt nhìn cô.
Sau đó Hàm Hi Họa dạng chân ngồi vào lòng người đàn ông.
“Muốn em sao?”
Người nọ khẽ cười, anh nặng nề ừ một tiếng nhưng ngoại trừ hôn môi cô, bàn tay xoa xoa ngực cô thì anh không đi bước tiếp theo.
Ôm nghiện, hôn nghiện, làm tình nghiện dường như chưa từng xuất hiện trên người Nam Lãnh.
Vậy mà giờ đây chỉ cần ở gần Hàm Hi Họa anh liền muốn chiếm hữu cô đến tận cốt tủy.
“Không làm ạ?” Hàm Hi Họa thở dốc sau nụ hôn bá đạo của anh, cô gác đầu lên vai anh hỏi nhỏ.
Yết hầu Nam Lãnh lăn lên lăn xuống, anh khàn đặc giọng.
“Làm.” Rồi tắt máy tính, dọn dẹp tài liệu bằng tốc độ nhanh nhất sau đó kéo tay Hàm Hi Họa rời khỏi tập đoàn.
Có điều thư ký Lưu đã mua đồ ăn chạy tới chặn đường.
Hàm Hi Họa cào tóc nhớ đến chuyện này, cô nhận lấy túi đồ ăn rồi chào thư ký Trần.
Về tới biệt thự.
Hàm Hi Họa nhìn túi đòi ăn nói.
“Ăn cơm rồi tắm hay tắm trước ạ?”
Nam Lãnh cầm lấy túi đồ ăn để trên bàn rồi bế bổng cô nhanh chân lên tầng.
Anh cười giọng điệu đầy mê hoặc.
“Ăn em trước.”
Cô đánh ngực anh một cái, sau tiếng cửa đóng sập một cái cả căn phòng chỉ còn tiếng xé quần áo một cách vội vã.
Hàm Hi Họa cũng chẳng rõ sao hôm nay Nam Lãnh lại nhiệt tình và đầy ham muốn đến vậy, hoàn toàn không còn bộ dạng bình tĩnh và nghiêm khắc như thường ngày nhưng cô thích một anh như vậy.
Khi anh đâm vào nơi sâu nhất trong người cô, cô kêu thành tiếng, hai tay bám chặt lấy vai anh cùng anh luân động đến khi lên đỉnh..