Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận


Chương 14


Liên tiếp hai ngày, nhiệt độ của ngày kỉ niệm thành lập trường vẫn tiếp tục tăng lên, trên diễn đàn liên tiếp topic này đến topic khác.

Một số người tham gia bữa tiệc tối ở trường đã phản hồi rất nhiệt tình với bài đăng. Họ khen ngợi Ưng Tử đẹp và có khí chất, thể hiện được rất rõ ràng bài “”Bị bệnh”” này. Một số người cũng phản hồi lại rằng bài này Ưng Tử hát giống bài “”Một khúc chung tình””, và không để lại một chút gì trong trí nhớ của họ. 

Ngay sau đó, lớp, phòng kí túc xá đều bị tìm ra, có người còn lấy ảnh chụp của Ưng Tử tham gia hoạt động trồng cây đăng lên. Bây giờ, những người không tham gia lễ kỉ niệm của trường cũng sôi nổi lên.

[ Vẻ đẹp tự nhiên với thuần khiết như này, đầu năm nay thật sự không còn nhiều nữa.]

[ Sư đại thật là ngọa hổ tàng long, so với hoa hậu giảng đường trường tôi còn đẹp hơn.]

[ Hoa đã có chủ chưa? Ngộ muốn theo đuổi!]

……..

Trên diễn đàn khoa trương làm Ưng Tử xấu hổ, càng làm cho cô không thích ứng được là, có người còn cố ý đến lớp cô học xem cô trông như thế nào, có mấy nam sinh còn đưa một số quà nhỏ, cô nhận không được mà không nhận cũng không được, xấu hổ hết mức.

Ngoại trừ Ưng Tử, đoàn trưởng là Tần Tây Viễn cũng bị truy ra, Tần Tây Viễn nguyên bản cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, hàng năm thay mặt trường tham gia thi đấu, nhân khí cao. Hóng chuyện là điều cư dân mạng luôn luôn rất thích. Các nhận xét của diễn đàn quanh co một lúc lâu, và tâm điểm của sự chú ý chuyển từ giọng nói và ngoại hình của Ưng Tử sang tin tức ngoài lề. 

[ Tôi nghe nói rằng Ưng Tử và Tần Tây Viễn…ừm…. không thể nói được.]

[ Hai người rất hợp nhau, nam đẹp trai và nữ xinh gái.]

[ Nhưng Ưng Tử coi thường Tần Tây Viễn, người ta có ánh mắt cao nhé.]

[ Làm sao? Đại Tần của chúng tôi là hệ thảo, Ưng Tử trèo cao được không, OK?]

[ Sao tôi lại cảm thấy rằng Tần Tây Viễn không xứng với nữ thần của tối?]

…….

Phía dưới cãi cọ ầm ĩ, mang Ưng Tử và Tần Tây Viễn ra xoi mói, đến rồi đi Tần Tây Viễn cũng không thể thỏa mãn tin đồn của cư dân mạng. Nhiều câu chuyện hư ảo tin nóng ùn ùn không dứt, ngay cả Ưng Tử cùng Tiểu Thái người theo đuổi Bành Tuệ Tuệ qua lại vài lần cũng bị tế lên diễn đàn, người chứng kiến còn bày đặt rằng lời nói rất chuẩn xác, nói là hai người rất thân mật, còn tặng quà cho nhau.

Đây là cái gì với cái gì chứ!

Lần đó là Tiểu Thái đưa quà đặc sản quê nhà cho Bành Tuệ Tuệ nhưng Bành Tuệ Tuệ không ở đó, Ưng Tử đành phải xuống lấy, tổng cộng lại cũng chỉ là nói mấy câu.

Ưng Tử hết nói nổi rồi: ” Ai nhàm chán biên tập ra chuyện này vậy? Có tài năng biên tập vậy sao cậu ta không đi viết tiểu thuyết luôn đi?””

Mặc dù bài đăng đó không thể làm dậy sóng nhưng lại như một con chuột làm hỏng một nồi cháo, kinh tởm.

Lí Thấm là người đầu tiên khiển trách người đăng tin đồn này. Bành Tuệ Tuệ và Trịnh Viện cũng đi theo sau ủng hộ, hai mắt Ưng Tử thất thần, cô luôn cảm thấy mình hình như đã bỏ qua điều gì đó.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới, buổi tối hôm đó ở ven hồ, Tiêu Nhất Mặc cũng ghé vào bên cạnh cô xem video đó, còn tải luôn cả app, bây  giờ trên diễn đàn này nhiều chuyện bịa đặt như vậy, nếu anh nhìn thấy thì sẽ có hậu quả gì?

Tiêu Nhất Mặc nhất định sẽ rất tức giận.

Hôm nay là thứ sáu, trong công ty có một hạng mục đầu tư mới khai triển, đầu tiên anh rất rảnh, ban đầu tính sẽ đến trường tìm Ưng Tử cùng nhau đi ăn một bữa cơm sau đó về nhà, mới ra khỏi cửa lại nhớ đến diễn đàn đó, tùy tiện mở điện thoại, liền thấy một số “”tai tiếng”” của Ưng Tử.

Tâm trạng vui vẻ ban đầu bay khỏi Tiêu Nhất Mặc, lồng ngực không hiểu sao có chút khó chịu, có lẽ do thời tiết quá nóng.

Hóa ra, người tỏ tình đêm đó gọi là Tần Tây Viễn, nhìn trông cũng không tồi. Thật không may là so với anh thì quá kém, chỉ là bia đỡ đạn thôi.

Còn có mấy nam sinh tên cũng không nhớ kia, Ưng Tử càng không có khả năng sẽ thích.

Nhưng mà, đoàn hợp xướng này xem ra không thể lại tham gia nữa, không lại gặp một số phiền toái không cần thiết, Tần Tây Viễn tỏ tình là một chuyện, hơn nữa Ưng Tử đỏ như vậy sẽ không biết có bao nhiêu ong bướm vây quanh.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tuy rằng anh tin tưởng nhân phẩm Ưng Tử, nhưng Ưng Tử cũng nên tránh nghi ngờ.

Anh suy nghĩ một lúc, dự định hủy bữa tối ban đầu để ám chỉ sự bất mãn của anh, và nếu tốt hơn là Ưng Tử có thể nhận ra lỗi của mình, từ đó có thể tự giác rời khỏi đoàn hợp xướng.

Mở wechat, tin nhắn cuối cùng gửi cho Ưng Tử là vào buổi sáng, bảo cô anh sẽ đến và đưa cô đi ăn tối, Ưng Tử trả lời một biểu tượng cảm xúc: một nhân vật đầu tròn ngồi khoanh tay và đặt tay trên đùi, trên đầu có hai chữ được viết trên “”Tốt””- [ là hai từ hao de]

Đôi mắt tròn tròn trông thật đáng thương, thật giống đôi mắt Ưng Tử trông mong nhìn anh.

Tiêu Nhất Mặc mềm lòng.

Ưng Tử hẳn là rất mong chờ bữa tối này. Thôi quên đi, đừng hù dọa cô ấy nữa, chờ đến khi gặp nhau thì ám chỉ đi, cô thông minh lại nghe lời như vậy, nhất định sẽ làm theo.

Do một chút trì hoãn này, anh ra cửa hơi muộn, tới cổng trời cũng tối hẳn.

Dưới gốc cây long não già ở cổng trường, trong chớp mắt Tiêu Nhất Mặc liền nhìn thấy Ưng Tử, áo Tshirt trắng đơn giản với hoa văn màu hồng in trên áo, quần short denim rách màu hồng và giày thể thao màu hồng, thể hiện một tinh thần thuộc về thiếu nữ.

Tiêu Nhất Mặc vừa định bấm còi, ven đường có mấy nam sinh đi qua, quay đầu nhìn Ưng Tử, cười hi hi ha ha xô đẩy nhau, trong đó có một nam sinh chạy qua chỗ Ưng Tử nói gì đó.

Ưng Tử kiên nhẫn mà cùng cậu ta nói hai câu, cuối cùng chỉ về phía Tây Bắc, không biết nam sinh kia lại nói gì lúc này mới lưu luyến rời đi.

Mặt Tiêu Nhất Mặc trầm xuống, gửi cho Ưng Tử một tin nhắn wechat: Đường cái đối diện.

Không bao lâu sau, Ưng Tử chạy tới, kéo cửa ngồi vào.

“”Mấy nam sinh vừa rồi là sao?”” Anh một bên lơ đãng hỏi.

“”Hỏi đường”” Ưng Tử giải thích, “”Hỏi đi đến tiệm cơm như thế nào. Cậu ấy nói vài câu với tôi, cũng là sinh viên Sư đại.”

“Có phải là muốn xin Wechat của cô?”” Tiêu Nhất Mặc nhàn nhạt hỏi.

Ưng Tử hoảng sợ, ở đường đối diện mà có thể nghe thấy bọn cô nói chuyện sao? Cô nhanh chóng lắc đầu: “Muốn, nhưng mà tôi không cho.””

“”Loại người này vừa thấy là biết không nên tiếp xúc nhiều, lần sau bỏ qua là được.”” Tiêu Nhất Mặc giáo dục.

Ưng Tử “vâng”” một tiếng, có chút khó xử lẩm bẩm một câu” Nhưng cũng không thể mà hờ hững đi, nhỡ đâu thật sự là không biết đường?””

Tiêu Nhất Mặc tức giận quá mức, chuyên tâm lái xe không để ý tới cô.

Bữa tối vẫn là ở  phòng khách sạn cao nhất. Tiêu Nhất Mặc rất thích khách sạn này, đặc biệt thích tầng cao nhất vì từ phòng ăn anh có thể nhìn quanh thành phố, từ cửa kính nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của thành phố Tế An đều thu hết vào mắt.

Tối nay ăn teppanyaki của Pháp, một đĩa teppanyaki nóng hổi, bít tế tươi tỏa ra một mùi thơm trêu ngươi, khiến người khác đặc biệt thèm ăn. 

Nhà hàng này có rượu vang nhập khẩu từ nước J. Tiêu Nhất Mặc mở một chai, rót cho Ưng Tử một ly: “”Đây là rượu được làm từ nho đông lạnh tự nhiên được hái trực tiếp trên cây. Hương vị khác với rượu vang đỏ thông thường. Cô thử đi.”

Ưng Tử không quan tâm đến nguồn gốc của nó, cô chỉ hy vọng rượu có thể làm thư giãn thần kinh của mình.

Bạ dạn uống hai ngụm, hương vị thơm ngoài ý muốn, thơm ngọt vừa miệng, có chút giống nước ngọt. Ưng Tử vô thức uống hết một cốc.

Má hơi ửng hồng, ánh mắt mang theo chút say sưa, trái tim Tiêu Nhất Mặc cũng say theo.

Nhưng mà, việc chính phải nói rõ ràng đã.

Anh giả lơ đãng mà ám chỉ một câu:””Đúng rồi, trên diễn đàn đang thảo luận rất nhiều về cô.””

Ưng Tử hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Có mấy bài đều là nói bừa, tôi với đoàn trưởng căn bản là không có gì, thậm chí một số người còn kì quặc hơn, thực sự…””

Tiêu Nhất Mặc rất hài lòng với câu trả lời của cô: “Tôi biết, cô và Tần Tây Viễn luôn bảo trì khoảng cách.””

Ưng tử thở phào nhẹ nhõm.

“”Nhưng mà…””

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, di động Ưng Tử vang lên, cô vừa lấy ra trên màn hình hiện tên Tần Tây Viễn. Cô chần chừ một lúc, tay ấn nghe “”Vâng”” một tiếng: “”……..Cái gì? Thật vậy sao? Thật tốt quá…..vâng vâng vâng, em biết, được thôi.””

Cô ngắt điện thoại, hưng phấn nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc: “”Hợp xướng của chúng tôi được lựa chọn đi tham gia  liên hoan nghệ thuật sinh viên đại học, đó là một lễ hội của sinh viên đại học được tổ chức bởi 8 trường nổi tiếng. Năm nay, lễ hội được tổ chức tại Học viện Điện ảnh Tế An.””

Đại danh của liên hoan này Tiêu Nhất Mặc cũng đã biết, nghe nói rằng sáng kiến đầu tiên là của nhà giáo dục nổi tiếng Đào Công Đạt, toàn bộ các trường cùng nhau hưởng ứng. Kể từ khi liên hoan này được tổ chức trong nhiều giới, nó đã trở thành sự kiện lớn trong toàn bộ trường đại học ở Tế An, thậm chí còn cả giới giải trí. Lượng ảnh hưởng đang dần lan rộng.

Một kỉ niệm thành lập trường liền hát đến nổi tiếng như vậy, bây giờ mà đi tham gia liên hoan nghệ thuật không biết còn nổi như thế nào? 

Ánh mắt Tiêu Nhất Mặc dừng lại 2 giây, chợt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “”Tôi cảm thấy cô không cần thiết tham gia liên hoan nghệ thuật này, đoàn hợp xướng cũng rút lui đi.””

Tác giả có điều muốn nói:

Hãy cho chú Tiêu hai từ: Ha ha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN