Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 18: Dòng máu gia tốc
Đã 6-7 năm hai người không gặp nhau, Ưng Tử có rất nhiều chuyện để nói, cả đường đi ríu rít không ngừng.
“Hôm đó ở trong thang máy khách sạn, sao em không gọi anh?” Vệ Thì Niên giọng trách cứ.
“”Em cho rằng anh không quen biết em,” Ưng Tử lè lưỡi, “Lúc trước em mới 15 tuổi, bây giờ đã qua bao nhiêu năm em cũng có thay đổi, hơn nữa anh còn là người nổi tiếng em không dám nhận.”
Vệ Thì Niên nhìn chằm chằm quan sát cô một lúc, cười nói: “Không có thay đổi gì hết, chỉ là cao hơn và gầy hơn một chút, vẫn xinh đẹp như xưa.”
Được người nổi tiếng khen, Ưng Tử rạo rực nói: “Cảm ơn Vệ đại ca.”
Tiệm ăn tại gia rất yên tĩnh, tiếng suối chảy, âm thanh nhẹ nhàng của đàn cổ, bên cạnh huân hương lượn lờ, làm người khác có một loại cảm giác như đang trong thời cổ đại, ghế ngồi cũng bày kiểu cổ kính, tên thức ăn cũng mang theo hơi hướng cổ.
Vệ Thì Niên là khách hàng quen thuộc, theo thói quen cũ gọi vài món đồ đặc sắc, không bao lâu chính tay chủ quán mang một bình rượu và đồ ăn ra: “Ưng tiểu thư, đây là lần đầu tiên Niên đưa một người phụ nữ đến, tôi mang chút bản lĩnh ủ rượu đến, đây chính là rượu mơ do chính tôi ủ, còn đây là nước mơ chua, mùa hè uống giải nhiệt tốt.””
“Lão Trịnh chú nói cũng nhiều thật.” Vệ Thì Niên tà tà liếc ông một cái.
Lão Trịnh vui vẻ: “Được được được, tôi thức thời vậy, tự động biến mất không quấy rầy cậu cùng Ưng tiểu thư nữa.”
Bàn ăn dần yên tĩnh, Vệ Thì Niên hơi hơi khom người, rót cho Ưng Tử một ly mơ chua, sau đó rót cho chính mình một ly rượu mơ: “Nào, Tiểu Tử chúc mừng chúng ta gặp mặt nhau sau bảy năm xa cách.”
Hai cốc sứ chạm nhau vang lên tiếng “”đinh”” giòn vang.
Hai người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ em học dương cầm như thế nào rồi?” Vệ Thì Niên thuận miệng hỏi một câu, “Bây giờ học với ai vậy?”
Tươi cười ở khóe miệng Ưng Tử dần phai nhạt, nhỏ giọng nói: “Vệ đại ca, em…đã rất lâu rồi em không học dương cầm, từ bỏ từ lúc học phổ thông rồi ạ.” (theo cv là cao tam nhưng mình thay phổ thông cho nó thuần việt nhé)
“Cái gì?” Vệ Thì Niên kêu lên.
Hai người quen biết nhau, chính là bởi vì dương cầm.
Khi đó Ưng Tử đàn dương cầm rất khá, lúc nghỉ hè ban đầu thầy dạy dương cần giới thiệu cho cô một học trò của thầy ở học viện âm nhạc, giáo viên họ Lâm, ở trong giới dương cầm rất nổi tiếng, nổi tiếng từ việc dạy ra những người tài.
Lúc ấy thời gian của giáo sư Lâm có hạn, mỗi lần dạy chỉ có thể dạy khoảng nửa giờ, vì để không lãng phí tiền học cả khóa này mỗi lần Ưng Tử đều đến phòng luyện đàn trước 2 tiếng đồng hồ để luyện tập, sau đó mới đến phòng học của giáo sư Lâm.
Năm đó Vệ Thì Niên học năm 3, đang chuẩn bị tham gia một chương trình ca nhạc, có một ngày linh cảm xuất hiện chạy đến phòng luyện đàn liền gặp Ưng Tử.
Phòng đàn là một căn nhà 2 tầng, bị phân thành một gian to và một gian lớn, ở giữa là hành lang, Ưng Tử bị giọng ca êm tai của anh hấp dẫn, Vệ Thì Niên lại kinh ngạc với kĩ năng thành thạo dương cầm và lĩnh ngộ âm nhạc của cô, hai người càng nói càng hợp ý.
Hai tuần nói chuyện cùng nhau Ưng Tử trở thành người đầu tiên nghe bài mới của Vệ Thì Niên, Vệ Thì Niên cũng cổ vũ Ưng Tử phát triển nhiều hướng, như thử viết nhạc. Khoảng thời gian vui vẻ trôi qua, khóa học kì hè chỉ còn một ngyaf, Ưng Tử ở trong phòng học đàn rất lâu nhưng lại không thấy Vệ Thì Niên xuất hiện, sau đó dù cô có cố ý đi đến Học viện âm nhạc vài lần hỏi vài học sinh học đàn cũng không ai biết tên này.
Đây là kì nghỉ hè vừa vui lại vừa buồn của cô: cô tìm được một anh trai biết biến hóa âm nhạc, nhưng lại không cẩn thận đánh mất điều đó.
Lần nữa gặp Vệ Thì Niên là ở trên màn hình TV. Quốc khánh năm ấy, trong nước nổi lên một chương trình tuyển chọn âm nhạc <Giọng hát của bạn>, Vệ Thì Niên lấy nhạc do chính mình sáng tác là < Đào hoa Trung Quốc> đạt được lượt bình chọn cao, giành giải với chất giọng không gì có thể bàn và với ngoại hình đẹp trai thành công debut, nhanh chóng trở thành thần tượng giới trẻ.
Cũng là bắt đầu từ năm đó, ông của Ưng Tử qua đời, từ đó Ưng gia tuột dốc cô từ bỏ âm nhạc, đem tiếng ca mùa hè đó cất sâu trong tâm trí.
“Em cảm thấy mình học cũng tốt rồi nên không học nữa.” Ưng Tử không muốn nói về những ngày thảm hại đó, liền nói một câu qua loa.
“Vậy đáng tiếc quá,” Vệ Thì Niên cảm thấy rất tiếc hận, ” Anh còn tưởng em muốn ra nước ngoài du học đào tạo chuyên sâu cơ.”
Ưng Tử nhấp môi cười: “Anh còn nói phải tự bài hát cho em kia mà.””
Vệ Thì Niên nhìn cô vài giây, sau một lúc đột nhiên hỏi: “Em theo dõi weibo của anh ư?”
Ưng Tử gật đầu, lấy điện thoại ra mở mục đặc biệt chú ý, chính là weibo của Vệ Thì Niên:”Anh xem, em đánh dấu ở đây,” cô khoe, “Mỗi lần anh đăng nó đều nhắc nhở.” (chắc giống kiểu xem trước trên fb ý nhỉ)
Cập nhập bài viết mới nhất là video ngắn, âm thanh 10 giây, Ưng tử đã nghe qua vô số lần.
[Gió mùa hạ năm đó làm êm dịu linh hồn đầy rối bời của tôi.]
Âm thanh trong trẻo lại vang lên lần nữa, Ưng Tử cảm thấy mũi hơi chua.
Cuộc gặp xa cách sau mấy năm diễn ra tốt đẹp, nếu năm đó hia người không mất liên lạc chắc hẳn sẽ càng tốt hơn.
Cô không nhịn được nói: “Vệ đại ca, sao ngày đó anh lại không đến? Em đợi anh cả một buổi chiều.”
“Lúc đó anh cũng không biết nên nói như thế nào? Đặc biệt tâm cao khí ngạo, cảm thấy mình có thế trổ hết tài năng ở chương trình ca nhạc đó, nhất chiến thành danh, không nghĩ rằng đạo diễn Tổ Lâm Thời lại nói với anh là phải kí hợp đồng với công ty giải trí của bọn họ, nếu không sẽ không cho anh lên chương trình, anh tìm người hỗ trợ kết quả bị tổ tiết mục lừa.” Vệ Thì Niên nhớ đến năm đó cũng cực kì cảm khái, “Dưới sự tức giận anh liền rút lui khỏi đó, nhưng không ngờ lại bị đả kích lần hai, anh vất vả lắm mới tìm được một tiểu tiên nữ nghe có tâm nhưng mà lại biến mất tăm tích, mà anh lại ngu không hỏi số liên lạc của cô ấy, lúc ấy anh rất muốn tát cho mình hai bạt tai.”
Hai người liếc nhau, đồng thời móc điện thoại ra.
“Cho anh số điện thoại em đi.”
“Thêm wechat nhé.”
Ưng Tử mím môi cười.
Hóa ra, sự tính năm đó không chỉ mỗi có tiếc nuối, đó cũng là tiếc nuối của Vệ Thì Niên, thời niên thiếu của mình cũng đặt trong lòng của Vệ Thì Niên, cảm giác này thật tốt..
Hai người thêm wechat của nhau, Vệ Thì Niên chỉ chỉ vòng bạn bè của cô, cười hỏi: “Vì sao không có video em hát? Bài dễ nghe như vậy, nếu là anh, chắc hẳn sẽ đăng lên khoe.”
Ưng Tử đang ở giao diện thêm bạn bè tạm dừng một chút, cảm thấy hình như mình đã quên điều gì.
Bỗng nhiên cô quay về đầu giao diện, vừa nhìn khung thoại của Tiêu Nhất Mặc đứng đầu tiên, còn có 2 tin nhắn chưa đọc.
Trời ạ!
Mồ hồ lạnh sau lưng lập tức chảy dài, cô trợn mắt đứng lên, chén đĩa trên bàn “Leng keng” ầm ĩ.
“Đúng đúng đúng, không được rồi, Vệ đại ca, em có việc gấp đi trước,” Cô vội vội vàng vàng cầm túi, vừa chạy vừa quay đầu hướng Vệ Thì Niên kêu, “Qua hai ngày nữa em lại hẹn anh, em mời anh ăn cơm.”
“Hả….”” Vệ Thì Niên sửng sốt, cũng đứng lên, “Gấp vậy sao….Anh đưa em đi nhé?”
“Không cần! Hẹn gặp lại.”
Chữ “”lại” còn ở bên miệng Ưng Tử cũng chạy ra khỏi ghế, thiếu chút nữa đâm đầu vào nhận viên phục vụ.
Đẩy cửa ra, hơi nóng đánh úp lại.
Trời đêm nay đặc biệt oi bức, điều hòa trong quán lại rất mát, Ưng Tử có chút hoa mắt váng đầu.
Vừa mới chạy ra đường vẫy một chiếc taxi, điện thoại trong túi liền vang lên, là Tiêu Nhất Mặc gọi đến.
“Cô ở đâu? Đồ ăn đâu?” Âm thanh Tiêu Nhất Mặc hiện rõ sự không vui, “Wechat không trả lời, trong nhà không có ai, bụng tôi kêu rồi đây này.”
Nhìn thời gian, đã đến 7 giờ, Ưng Tử gấp đến độ sắp khóc, lắp bắp noi: “Tôi….tôi…không thoải mái.”
“Cô ở đâu? Chỗ nào không thoải mái?” Tiêu Nhất Mặc quan tâm hỏi.
“Tôi….tôi ơ…”” Cô hoảng sợ nhìn bốn phía, phía xa có một cái bảng cứu vớt cô,”Tôi ở khu nghỉ bệnh viện Hoàng La.”
“Ngồi yên ở bệnh viện, tôi đến liền.” Tiêu Nhất Mặc vội vàng cúp điện thoại.
Khu nghỉ bệnh viện này không lớn, nhưng người rất nhiều, vừa nhanh vừa vội, rất nhiều người bị cảm nắng, mọi người khám bệnh xong, đều đến đây châm điếu thuốc.
Hai mươi phút đến đây quả thật rất đáng kinh ngạc, mồ hôi lạnh phía sau lưng lạnh toát, cổ họng bởi vì chạy vội mà khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt mà giống như lửa đốt.
Không đến vài phút Tiêu Nhất Mặc đến sảnh sau, vội vã đến cau mày hỏi: “Sao lại thế này? Bị cảm nắng?”
“Tôi…”” Âm thanh vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện giọng khàn khàn, đành phải bóp cổ họng lắc đầu: “Tôi không có việc gì…”
“Sao lại không có việc gì? Mặt cô trắng không khác gì tờ giấy rồi.” Tiêu Nhất Mặc trầm lại, cầm tay cô, bàn tay lạnh ngắt, “Đi, đi đăng kí.”
“Không, không, không, về nhà nghỉ ngơi là tốt thôi.” Ưng Tử không chịu đi, cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, sức tay của Tiêu Nhất Mặc quá lớn tay chân cô mêm oặt, không dậy được. Do sôt ruột mồ hôi lạnh lại toát ra, đầu óc quay cuồng, người phía trước thì cứ kéo, đầu cô liền cắm xuống sàn.
Mất đi ý thức hơn 10 giây, chờ cô khôi phục ý thức, đã bị Tiêu Nhất Mặc bế ngang lên đưa đến phòng cấp cứu.
Đo nhiệt độ cơ thể, xét nhiệm máu, chính xác là bị cảm nắng, nhiệt độ lên đến 39 độ.
Đến khi truyền nước muối, Ưng Tử còn nôn một lần, tuy rằng đã nôn trong thùng rác, nhưng ống quần của Tiêu Nhất Mặc vẫn dính một chút bẩn, mặt đều nhăn lại.
“Rốt cuộc buổi chiều cô làm gì? Sao lại biến mình thành như thế này?” Anh cắn răng hỏi, âm thanh nghe rất hung dữ.
Bên cạnh có người nahf chờ bệnh nhân đều nhìn sang bên bọn họ: Bạn gái bị bệnh thành như vậy còn có thái độ như thế, kì cục quá.
“Xin lỗi…”Vành mắt Ưng Tử đỏ lên, uể oải xin lỗi.
Tiêu Nhất Mặc mềm lòng.
Thôi thôi, không so đo với bệnh nhân.
Truyền nước muối cũng đến 8 giờ, Ưng Tử cuộn tròn trên ghế, người vô lực, Tiêu Nhất Mặc sờ tay cô vẫn lạnh băng, cho cô nằm lên đùi, khoác tây trang lên cho cô.
Một lúc sau có người đưa cháo trắng và mì đến. Tiêu Nhất Mặc nhịn đói đã lâu, bụng sớm đã dán vào lưng, đem mì ăn nhanh sau đó đỡ Ưng Tử dậy bón cháo cho cô.
Ưng Tử lắc đầu không chịu ăn.
Tiêu Nhất Mặc đành phải dỗ cô: “Ngoan, cô không ăn cơm thì không có sức đâu, phải có dinh dưỡng mới có thể nhanh khỏi.”
Lông mi Ưng Tử run rẩy, nước mắt “lạch cạch”” rơi xuống.
Tiêu Nhất Mặc đau lòng, lại dỗ: “Đừng khóc, sao lại giống trẻ con thế, nào uống một ngụm đi.”
Cháo vẫn nóng, anh thổi thổi, đưa đến miệng Ưng Tử, Ưng Tử khóc càng dữ, lông mi đầy nước mắt, dựa vào anh ăn từng miếng một.
Tiêu Nhất Mặc đau lòng biến thành tâm ngứa ngáy, uy hiếp nói:”Cô lại khóc, tôi liền hôn cô ở đây luôn.”
“Hức….thật xin lỗi….” Ưng Tử khụt khịt xin lỗi. Tiêu Nhất Mặc đối xử tốt với cô như vậy, cô lại lừa anh, trong lòng cô rất áy náy.
Tiêu Nhất Mặc rất vừa lòng, biết bị ốm thêm phiền toái cho anh là tốt. Anh khoan hồng độ lượng nói: “Được rồi, không so đo với cô, ăn cháo xong, lần sau tự chăm sóc mình cho tốt, đừng thêm phiền cho tôi.”
Ưng Tử ngoan ngoãn gật đầu, nhìn tay anh một ngụm một ngụm ăn dần hết bát cháo.
Lăn lộn một buổi tối, về đến nhà cũng 10h.
Truyền nước xong, tinh thần Ưng Tử tốt hơn nhiều, Tiêu Nhất Mặc thích sạch sẽ, đi tắm rửa trước, sau đó ôm cô đến phòng tắm, Ưng Tử đợi nửa ngày cũng không thấy anh rời khỏi, không khỏi hoang mang nhìn anh.
“Sợ cô ngất xỉu.” Tiêu Nhất Mặc cười như không cười nhìn cô.
Ưng Tử đỏ hết mặt.
Biết da mặt cô mỏng, Tiêu Nhất Mặc không đùa cô nữa, khép hờ cửa phòng tắm:”Như này đi, tôi đứng ở cửa, sau một lúc tôi gõ cửa cô phải trả lời tôi, thế nào?”
Ưng Tử đỏ mặt gật đầu.
Tiếng nước chảy “ào ào”” vang lên, Tiêu Nhất Mặc nghe xong nhịn không được nghĩ đên chiếc eo một tay có thể ôm hết kia, còn có da thịt trắng nõn giấu trong áo ngủ màu hồng đó.
Cảm giác máu gia tăng tốc độ chảy.
Thất thần mà gõ cửa, qua năm sáu lần, cuối cũng tiếng nước cũng ngừng nhưng bên trong lại chậm chạp không đáp.
Trái tim Tiêu Nhất Mặc lập tức căng thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!