Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 23: Bạn gái
Ngón tay ấn màn hình lạnh ngắt, đánh thẳng vào lồng ngực cô.
Là ai hận cô như vậy? Trăm phương ngàn kế hãm hại cô, sưu tập tìm kiếm nhiều tin tức thật thật giả giả muốn hủy hoại danh dự của cô?
Phải biết rằng là lời người rất đáng sợ, lời đồn đại một khi truyền ra ngoài muốn giải thích mình trong sạch khó như lên trời vậy.
Sự thật là gì? Rất nhiều người không cần biết, bọn họ chỉ cần biết hưởng thụ vui vẻ, kích thích khi biết được việc riêng tư của người khác.
Không có tư liệu của Ưng Tử, bình luận phía dưới cũng không có ai đi tìm tòi thật giả, rất nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi, chỉ trích, nhục mạ, có người đã ghen ghét từ khi Ưng Tử nổi lên, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, bình luận rất khó nghe.
[Trời ạ, Tần Tây Viễn đáng thương quá.]
[Phụ nữ đúng là phụ nữ, lả lơi ong bướm là lợi thế của phụ nữ.]
[Bị một lão già bao dưỡng đi? Vì tiền mà có thể làm như vậy, không sợ mất cả người lẫn của à.]
[Đúng là không biết xấu hổ, bây giờ biểu diễn thành công đều là công lao của cô ta, chỉ bằng cô ta mà bài hát này có thể thành công sao? Mặt to thật.]
[Nói Ưng Tử xinh đẹp, đây là bị mắt mù à? Bộ dáng yếu đuối mong manh kia, quả nhiên thẩm mỹ của nam nhân đều là dạng bạch liên hoa thảo mai.]
…..
Trên diễn đàn có một số fans của Vệ Thì Niên mấy ngày trước vì bầu phiếu cho mà ở lại, giờ phút này nhanh chóng chiến đấu, sôi nổi nhục mạ Ưng Tử, “Loại nữ nhân lả lơi ong bướm này còn muốn quyến rũ Đại Vệ của chúng ta, nhóm Bánh Mật còn chưa đồng ý đâu”, “Đây là phát rồ nghĩ muốn nhờ scandal với Đại Vệ mà xuất đạo sao? Cho cô ăn phân này”…..
Nhìn đi nhìn lại, những lời nói ác độc tổn thương người khác, tay Ưng Tử càm điện thoại run lẩy bẩy, cắn chặt răng kìm nén mình cố không khóc trước măt tất cả mọi người.
Lý Thấm tức điên: “Chờ tớ, tớ lên diễn đàn chửi nhau với bọn họ.”
Bành Tuệ Tuệ lí trí nhất, liên tục lắc đầu: “Vô dụng thôi, cậu đi chửi nhau ngược lại trở thành bia ngắm của bọn họ, chúng ta chỉ có 4 người làm sao đấu nổi hàng nghìn người ảo trên mạng? Việc này cần phải có chứng cứ để phản bác, Tiểu Tử, chiếc xe kia là của ai? Có thể bảo anh ấy tới giải thích không?”
Ưng Tử há miệng thở dốc, không nói ra lời.
Tiêu Nhất Mặc luôn phản đối cô tham gia hoạt động đông người, mà hai ngày trước cô mới từ chối yêu cầu không qua lại với Vệ Thì Niên của Tiêu Nhất Mặc, bây giờ Tiêu Nhất Mặc không để ý đến cô, cô nên làm như nào để cầu khẩn Tiêu Nhất Mặc lên diễn đàn giải thích cho cô chứ?
Cho dù Tiêu Nhất Mặc đồng ý giúp đỡ thì cũng sẽ có điều kiện, điều kiện đó là gì không cần nói cũng biết, từ nay về sau cô sẽ không có không gian của chính mình ngay cả những quan hệ giao lưu cũng không có. (Ơ?? Không thử sao biết chị ơi ☹(( đừng nghĩ xấu anh Tiu của tui thế hic.)
“Người đó….không có khả năng sẽ giải thích, bây giờ tớ không thể nói rõ được,” cô khó khăn nói một câu, “Tớ cùng anh ta chỉ là quan hệ bình thường, nhưng tớ đã đồng ý giữ bí mật cho anh ấy, nên không thể nói ra.”
Lời kia vừa nói ra chính cô còn cảm thấy độ đáng tin cậy quá thấp, nghe vào tai người khác chỉ sợ càng thêm nghi ngờ.
Bành Tuệ Tuệ sửng sốt, gãi gãi đầu khó hiểu nói: “Vậy Vệ Thì Niên đi với cậu là thật sao? Nếu không phải thì tốt, chúng ta phản bác ở đây được.”
“Là tớ,” Ưng Tử gật đầu, “Hai bọn tớ đã quen biết từ trước, là bạn bè, tớ không nghĩ rằng anh ấy có thể nhớ rõ tớ. Hôm đó chúng tớ chỉ đi ăn cơm thôi, sao tớ có thể vì muốn nổi tiếng mà đi câu dẫn anh ấy…””
Dù vậy, nhưng giải thích trên mạng như thế nào?
Nói duyên phận của hai người lúc trước ngẫu nhiên gặp mặt sao? Loại chuyện như này thường xẽ càng bôi càng đen, đầu tiên không nói đến người khác có thể tin tưởng bọn họ chỉ là bạn bè hay không, chỉ cần thân phận của Vệ Thì Niên bây giờ cô có thể tùy tiện mà nhắc đến chuyện của bọn họ sao? Sẽ ảnh hưởng gì đến Vệ Thì Niên? Vệ Thì Niên có thể thừa nhận sao?
Một siêu sao như vậy, mỗi động tác của chỉ cũng là thu hút sự chú ý của bao nhiêu người, cô nói không tốt một cái có thể sẽ là bôi đen Vệ Thì Niên, đối thủ sẽ công kích nhược điểm Vệ Thì Niên, nhỡ đâu bây giờ phản bác tại đây thì càng thêm một điều không thể vãn hồi.
Mọi người ai cũng nghĩ đến vấn đề này, hai mặt nhìn nhau.
“Vậy Tần Tây Viễn thì sao?” Bành Tuệ Tuệ bắt được cọng rơm cuối cùng.
Đúng, Tần Tây Viễn.
Tuy rằng cô từ chối anh ấy tỏ tình, nhưng hợp tác ở đoàn hợp xướng lâu như vậy, cũng có lúc rất vui vẻ với nhau, thay cô lên diễn đàn làm sáng tỏ một chút chắc không phải chuyện khó gì.
Ưng Tử vội vàng ấn số của Tần Tây Viễn.
Tắt máy.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi lần nữa.
“Để tớ thử xem, ” Bành Tuệ Tuệ nhanh chóng gọi cho dãy số kia, cũng tắt máy.
Trái tim Ưng Tử lạnh ngắt.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tần Tây Viễn bởi vì cô cự tuyệt nên oán hận, bây giờ khoanh tay đứng nhìn chê cười cô sao?
“Sao lại thế này?” Bành Tuệ Tuệ buồn bực, “Đang êm đẹp sao lại tắt máy, Tiểu Tử dạo này cậu chọc phải vận đen gì vậy?”
Lý Thấm, Trịnh Viện cũng choáng váng, không biết nên nói gì.
Khổ sợ tột độ đánh úp lại, Ưng Tử đột nhiên đứng lên, cầm lấy balo xoay người đi.
“Tiểu Tử!” Nhóm bạn cùng phòng lo lắng kêu lên.
“Tớ….tớ muốn yên lặng một chút…..”” Ưng Tử lẩm bẩm.
Rời khỏi nhà ăn, Ưng Tử thất hồn lạc phách mà đi quanh vườn trường. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, những sinh viên quen biết, không quen biết ai xem qua bài đăng trên diễn đàn đều nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc.
Cô thật sự rất tức giận, ai lại dùng phương thức không có tình người như vậy.
Cô hy vọng cô là sinh viên vô danh như lúc trước, ở đoàn hợp xướng hát những bài mà mình yêu thích.
Bất tri bất giác cô đến hồ học hỏi. Kỷ niệm ngày thành lập trường trồng một cây đào, nhưng cành lá có hơi thưa thớt, có chút mong manh yếu đuối, không biết có thể trụ được mùa hè nóng bức này không.
Cô ngồi dưới cây đào, nhịn không được rốt cuộc nước mắt “lạch cạch” rơi xuống.
Có lẽ, cô nên nghe theo lời Tiêu Nhất Mặc, từ lúc bắt đầu không nên toàn tâm toàn ý mà tham gia đoàn hợp xướng, tùy tiện đăng kí thì tốt rồi.
Điện thoại rung vài hồi, cô cầm lấy nhìn thoáng qua, là nhóm gia đình.
Lần đó Ưng Khải đem video gửi vào trong nhóm cô rất sợ bố cô thổi phồng nên che giấu giải đã nhận được.
Khung thoại, Lý Vi gửi tin nhắn liên tiếp.
Ưng Tử mặt không biểu cảm mở xem, vừa muốn rời khỏi, Lý Vi lại nói.
[Lý Vi: @Ứng Khải @Trình Vân Nhã, anh chị xem đi, quản Tiểu Tử cho tốt vào nhé.
Lý Vi: Ca hát dễ nghe có lợi ích gì? Thẹn cũng không biết, thật làm Ưng gia xấu mặt mà.
Ứng Thiến: Con cũng không biết nên nói như thế nào.
Vương Bảo Châu: Chuyện gì vậy?
Lý Vi: Thẩm Nhi, em nhìn đi sẽ biết, chị nói cũng không biết nên nói gì đây.]
Nháy mắt Ưng Tử hiểu ra, trong đầu trống rống, ngón tay mở trang web trong tin nhắn, quả nhiên chính là đề tài đang hot trên diễn đàn.
Tin đồn vớ vần không có căn cứ cứ như vậy mà bị vạch ra trước mặt toàn bộ gia tộc, đặt trước mặt bố mẹ cô.
Người một nhà này, quá độc ác.
Một vài phút sau, trong nhóm nổ tung rồi, Trình Vân Nhã tức giận đến đánh chữ cũng sai, liên tiếp mấy lỗi chính tả, nói chuyện cũng lộn xộn lên.
[Trình Vân Nhã: Nói bậy, Tiểu Tử không bao giờ làm chuyện như vậy. Gạt người. Tâm địa đen tối, bịa đặt!
Lý Vi: Em bịa đặt như thế nào @Ưng Tử, không dám ra đây nói à, sự thật hay giả đây?
Lý Vi: Bây giờ không nhắc đến chuyện khác, nói xem chiếc xe kia là của ai? Cháu lên xe anh ta làm gì?
Ưng Thiến: Con biết, là người thích giúp đỡ người qua đường, có lòng tốt đèo chị một đoạn, hahahahaha.
Lý Vi: Còn cùng minh tinh hẹn hò ăn cơm, đi làm gì thì ai biết đâu? Lần trước còn mắng thím mồm mép lưu loát, sao bây giờ không lên tiếng?]
…….
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên màn hình, những dòng chữ chửi người độc ác đó đều trở nên mơ hồ. Ưng Tử muốn dùng lai, nhưng đầu óc lại trì trệ không biết nên dừng lại như thế nào. Cô máy móc đánh câu lại không đủ tử diễn tả được ý, lại xóa đi.
Điện thoại đột ngột vang lên, Ưng Tử vẫn không nhúc nhích, tiếng chuông dừng lại rồi lại vang lên.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần, cô rốt cuộc phục hồi lại tình thần, máy móc nghe điện thoại.
“Vì sao không nghe điện thoại?” Ống nghe vang lên âm thanh không vui của Tiêu Nhất Mặc.
“Tôi….” Ưng Tử muốn làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường nhưng khi mở miệng lại mang theo giọng mếu máo.
“Khóc?” Âm thanh Tiêu Nhất Mặc không nghe ra vui buồn, “Sự việc trên diễn đàn tôi thấy rồi, vì sao không gọi cho tôi?”
Ưng Tử cắn môi không nói lời nào, âm thanh khụt khịt đứt quãng vẫn vang lên.
Âm thanh này nghe vào lỗ tai Tiêu Nhất Mặc, đã đau lòng lại thêm bực bội.
Anh phát hiện, bình thường Ưng Tử rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng một khi có chuyện gì ngoài ý muốn lại rất quật cường.
Từ sau lần kỷ niệm thành lập trường anh vẫn luôn chú ý đến app diễn đàn đó, đặc biệt là đầu phiếu bầu kia. Tuy rằng anh không thích Ưng Tử tham gia các hoạt động xã đoàn gì đó, nhưng là muốn phiếu đứng đầu, cần thiết danh hiệu, tiết mục của ai có thể so sánh với tiếng hát của ưng Tử?
Hôm nay vô ý lướt xem, số phiếu vẫn dẫn đầu như cũ, bài hắc bài dưới lại rơi vào tầm mắt anh.
Nội dung bài, anh lại có chút cảm ơn trong mắt, tự nhiên rất buồn cười nhưng mà người trên mạng lại không hiểu rõ sự thật rất kích động.
Bài bôi đen Ưng Tử là người am hiểu bịa đăt, thật giả lẫn lộn, phía dưới có mấy cái trả lời chắc hẳn là tài khoản phụ của hắn, chuyên chọn dẫn dắt những người có hứng thú với chuyện này, càng nói càng dai, tốc độ lưu truyền càng nhanh. Ưng Tử là sinh viên không có bối cảnh, trừ bỏ lên mạng làm sáng tỏ vài câu thật sự không còn biện pháp gì khác.
Nhưng rõ ràng, người hắc này đúng là mắt mù.
Bây giờ Ưng Tử là người phụ nữ của anh, loại tiểu xảo bịa đặt này anh không để vào mắt.
Nhưng mà hai người đang chiến tranh lạnh, anh còn đang tức giận đấy, đương nhiên không thể chủ động ra tay, Ưng Tử đụng đến chuyện này nhất định tâm tư rất hoảng loạn, rất nhanh sẽ cầu anh giúp đỡ.
Ôm ý nghĩ như vậy, đợi liền hơn một giờ.
Phán đoán tưởng sẽ có điện thoại gọi đến, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Chờ rồi lại chờ, Tiêu Nhất Mặc chờ đến tâm tư rối loạn, vẫn là nhịn không được gọi cho cô hỏi tình huống, mà gọi 3 lần liên tiếp co mới bắt máy.
“Ngoan, đừng khóc,” Anh dỗ một câu, “Lại nấc bây giờ.”
Anh không dỗ còn tốt, vừa dỗ xong, Ưng Tử càng nghẹn ngào hơn.
Cách di dộng, Tiêu Nhất Mặc có thể tưởng tượng mặt Ưng Tử đầy nước mắt bất lực đáng thương như nào, cái này làm cho anh đối với người đăng bài càng thêm tức giận, càng muốn đến ngay bên canh Ưng Tử thay cô lau đi nước mắt.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết,” Anh đã quên ý niệm của mình là bắt Ưng Tử phải xin giúp đỡ, bất tri bất giác ôm việc vào mình, “Cô ở đâu? Tôi đến đó đón.”
“Ở trường học.” Ưng Tử nghẹn ngào nói, “Anh bận rộn như vậy, không cần đến đây, tôi không sao, đợi một chút nữa tôi lên diễn đàn làm sáng tỏ là tốt rồi….”
“Gửi định vị cho tôi.”Âm thanh Tiêu Nhất Mặc vẫn vang lên.
Ngắt điện thoại, Ưng Tử chia sẻ vị trí của cô cho Tiêu Nhất Mặc.
Có thể khóc lóc phát tiết một hồi, hoặc cũng có thể là âm thanh Tiêu Nhất Mặc cho cô dũng khí, tâm tình của cô khá hơn rất nhiều.
Trong nhóm gia đình, Lý Vi cùng Ưng Thiến vẫn kẻ xướng người họa, có hai người thân thích hùa theo. Một người đóng vai mặt đỏ, “Có thể là hiểu lầm, Tiểu Tử không phải là loại người như vậy”, một người lại diễn vai phản diện “Giáo dục con cái rất quan trọng, vừa lơ đãng liền phạm sai lầm, nói để cho họ tỉnh ra đi..”
Ưng Tử lau nước mắt, tay nhanh chóng trên bàn phím gõ chữ, ấn liền mạch lưu loát gửi đi.
[Ưng Tử: @Lý Vi @Ưng Thiến bịa đặt tin đồn là vi phạm pháp luật, không khác tội phỉ bám là bao.
Ưng Tử: @Ưng Khải @Trình Vân Nhã đừng để ý đến bọn họ, chính không sợ tà, con rất tốt.
Lý Vi: Ui, cuối cùng cũng xuất hiện, miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy.
Ưng Thiến: Chị, bọn em cũng là có lòng tốt, sợ chị đi sai đường thôi.
Ưng Tử: Cảm ơn, tôi và các người không cùng một đường, đi đường sai mới chính là các người.
Trình Vân Nhã: Tiểu Tử, bố mẹ tin tưởng con sẽ không làm ra chuyện rối tung này.
Ưng Khải: Các người đủ rồi! Tính kế tôi còn chưa đủ, bây giờ lại còn tính kế đến trên đầu bảo bối nhà tôi, @Ưng Hiên nhanh chóng đưa vợ mày về nhà đi, đừng ở chỗ này tự làm mình xấu hổ nữa.
Lý Vi: Được rồi, phí nhiều miệng lưỡi như vậy làm gì? Trực tiếp đem việc nói ra không phải là được rồi sao, còn nói không phải chột dạ.
Ưng Tử: Dựa vào cái gì tôi phải khai báo cho thím? Thím cho rằng thím là ai? Tôi không có cả ngày tính kế như ai đó đâu thím của tôi ạ! ]
Ở trong nhóm cùng hai người phụ nữ kia xé một hồi, Ưng Tử cảm thấy trong lòng thống khoái hơn hẳn. Sau đó cô gửi tin nhắn cho Ưng Khải và Trình Vân Nhã, nói với bọn họ không có việc gì, đều là lời bịa đặt của mọi người trên mạng, có thể giải quyết luôn chờ cô kết thúc kì thi trở về nói sau.
Thời gian kết thúc cuộc thi còn khá dài, cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.
Tiếp theo chính là sự việc trên diễn đàn.
Cô không biết Tiêu Nhất Mặc nói là biện pháp gì, nhưng mà bài hắc này trực tiếp hướng về phía cô, cô không thể tránh sau lưng người khác mà không nói gì được, những gì mà cô không làm, hết thảy cho Tiêu Nhất Mặc giải quyết đi.
Mở diễn đàn, bài hắc vẫn còn, trả lời càng ngày càng tăng.
Cô không thích lên diễn đàn lắm, bình thường chỉ lướt vài trang đầu xem xó gì mới mẻ hay không, có tài khoản đăng kí cũng là cô đi theo Bành Tuệ Tuệ đăng kí.
Nghĩ đến lúc trước có đọc bài weibo phòng làm việc của người nổi tiếng đăng bài thanh minh, cô từng chữ từng chữ mà đánh lời.
[Thanh minh nghiêm túc.]
Người ngay thẳng, trong sạch (nguyên văn: thanh giả tự thanh.). Tôi là người đoan chính, trong sạch không sợ người bội nhọ.
Người ở phía sau màn hình bịa đặt lời bội nhọ, đặc biệt đáng ghê tởm. Kính gửi những người nặc danh bôi nhọ, hành vi này có thể cấu thành tội phỉ báng, tôi giữ lại chứng cứ cho cơ quan pháp luật để đòi lại quyền lợi!
Cuối cùng, cô đem người đăng bài sửa từ nickname thành Ưng Tử,gửi đi.
Bài đăng trên diễn đàn cần một chút thời gian để tải lên, mới đổi mới 1s, bài thanh minh của cô hiện lên trên đầu, cô giống như thở ra một ngụm ác khí.
Không bao lâu sau, hệ thống nhắc nhở cô có bình luận mới.
Cô ấn vào xem, trừ vài người cười nhạo nhục mạ cô, có nhiều bình luận thân thiện, nickname đều rất quen thuộc, là mấy bạn cùng phòng của cô.
Bành Hồ Loan: Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lão tử là bạn cũng phòng Bành Tuệ Tuệ của Ưng Tử, tin tưởng nhân phẩm của Ưng Tử nhà ta.
Thấm Nhân: Bạn cùng phòng+1, Tiểu Tử là một cô nương tốt, lời đồn đều là do cặn bã cắn bậy!
….
Hốc mắt nóng lên, Ưng Tử rất muốn khóc.
Bạn cùng phòng nguyện ý tin tưởng, ở trên internet rộng rãi đứng cùng một chiến tuyến với cô.
Không cần phải sợ, cô muốn có biện pháp bắt người khỏi xướng chuyệ này, có thể chụp ảnh cô và Vệ Thì Niên nhất là người bên cạnh cô, nói không chừng là Ưng Thiến với Lý Vi hai người vừa ăn cắp vừa la làng kia.
Nhưng mà, cô nên ra tay như thế nào?
Cô không hiểu biết về internet và máy tính lắm, đến tìm cái máy tính còn hỏi người khác thì bây giờ phải làm sao đây.
Đang cân nhắc, điện thoại lại đột ngột vang lên, cô xem hóa ra là Bành Tuệ Tuệ.
Vừa mới bắt máy, Bành Tuệ Tuệ liền phát ra một tiếng thét chói tai: “Tiểu Tử! Tiểu Tử cậu quá không trượng nghĩa rồi! Tớ thật sự muốn cùng cậu tuyệt giao, thật đấy!”
“Sao vậy?” Ưng Tử hoảng sợ, chẳng lẽ là có thêm bài hắc mới.
“Cậu mau lên diễn đàn! Bùng nổ rồi!” Âm thanh Bành Tuệ Tuệ mang theo hưng phấn cùng kích động, không giống như là có chuyện xấu.
Ưng Tử thấp thỏm lần nữa lên diễn đàn.
Nháy mắt ánh mắt của cô ngừng lại.
Topic có sự thay đổi, không phải bài bôi đen, không phải là cô, mà là một nickname vừa quen thuộc vừa xa lạ – Tiêu Nhất Mặc, ba chữ khí phách mà sắc bén, lập tức làm bùng nổ diễn đàn ngay sau buổi trưa.
[Lái xe đón bạn gái của mình @Ưng Tử, có vấn đề gìsao?]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!